Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 60: Mừng ngươi về nhà


trướctiếp

Vốn dĩ đồ ăn và điểm tâm đều được làm trong phòng bếp nhỏ. Nhưng về sau lại làm ra rất nhiều loại điểm tâm khác nhau, nên đành tách đồ ăn với điểm tâm ra, chuyển sang một phòng bếp khác để làm.

Vừa bước vào là có thể ngửi thấy ngay mùi thơm của điểm tâm.

Vân Lạc Đình chỉ lộ ra cái đầu lông nhỏ. Lúc cúi đầu là có thể nhìn thấy đôi tay của Bùi Huyền Trì đang ở trên bàn làm đồ ăn.

Đồ ăn tết thường làm ít, nên điểm tâm cũng không làm rườm rà. Thêm việc tự mình làm, cho nên biết phải cho thêm bao nhiêu đường, đỡ phải lo lắng mèo nhỏ ăn quá nhiều đồ ngọt.

Thế nên điểm tâm mấy ngày nay Vân Lạc Đình ăn đều do Bùi Huyền Trì làm.

Bên trong vỏ ngoài của điểm tâm gói đầy các loại mứt, nhân mặn còn sẽ gói cả cá khô nhỏ và thịt khô.

Biết Vân Lạc Đình thích ăn ngọt, nên thỉnh thoảng Bùi Huyền Trì sẽ lấy một miếng mứt đút cho mèo trắng nhỏ.

Mứt có hơi cứng, Vân Lạc Đình sợ lúc cắn nó sẽ rơi xuống, liền dùng móng vuốt nâng lên: "Meo meo meo meo......"

Phòng bếp nhỏ đang nấu trà hoa quả, âm thanh "ùng ục ùng ục" vang lên cùng với mùi thơm của trái cây tản ra.

Bùi Huyền Trì bỏ điểm tâm trên tay xuống. Sau đó rót một chén trà hoa quả đặt sang một bên cho nó bớt nóng.

Vân Lạc Đình thoải mái nằm bên trong quần áo Bùi Huyền Trì, vui vẻ ăn mứt.

Điểm tâm còn chưa làm xong, mà cậu đã sắp ăn no.

Nhìn quá trình làm điểm tâm cũng khiến tâm trạng người ta vui vẻ, đôi tay của Bùi Huyền Trì rất đẹp.

Có lẽ vì nguyên nhân tu luyện, nên những vết sẹo trên tay trước kia đều biến mất không thấy đâu. Tay hắn cầm vỏ bánh bao nhân lại, năm ngón tay thon dài từng chút một khép lại. Cứ thế một cục lại một cục, sau khi làm xong thì bỏ vào lồng hấp bằng trúc. Chờ lồng hấp đầy thì đậy một lớp mới lên, cho đến khi cả ba tầng đều đầy mới đóng nắp lồng lại.

Lúc hấp hương thơm của điểm tâm ngọt lan ra khắp phòng. Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ phòng hắt vào, hơi ấm dịu dàng kết hợp với bầu không khí như này, khiến cho người ta chỉ muốn lười biếng nghỉ ngơi.

Sau khi uống non nửa chén trà trái cây, Vân Lạc Đình liếm chân, nhìn thấy Bùi Huyền Trì lại đưa một miếng trái cây đến. Cậu ngậm nó quay đầu đút cho hắn.

"Ăn no rồi sao?" Bùi Huyền Trì ăn miếng mứt kia. Hắn lau khoé miệng cho cậu, rồi thuận tiện dùng khăn lau đệm thịt.

"Meo ~" Vân Lạc Đình duỗi người, kéo quần áo của hắn rồi chạy ra ngồi xổm lên vai Bùi Huyền Trì.

Cái đuôi buông xuống trên lưng Bùi Huyền Trì lắc nhẹ, sau đó lại cuộn lên đặt lên đầu vai bên kia, chóp đuôi cọ vào cằm hắn.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người mèo trắng nhỏ, bộ lông xoã tung được bao phủ trong một tầng ánh sáng ấm áp.

- --

Sau tết Thượng Nguyên, không lâu nữa bọn họ sẽ rời khỏi kinh thành.

Bùi Huyền Trì vào cung thương nghị chuyện đăng cơ với vài vị đại thần. Vân Lạc Đình ở lại trong Vương phủ không đi theo.

Việc này vừa phức tạp lại rườm rà. Bùi Huyền Trì để lại con rối, giúp Hạ Dục Cẩn xử lý chuyện này. Ý định uỷ quyền vô cùng rõ ràng, nhưng lại không có vị đại thần nào dám nhiều lời.

Triều đình náo loạn, sau khi trải qua thủ đoạn lôi đình của Bùi Văn Hiên. Cho dù có muốn nhiều lời cũng không dám mở miệng.

Thuần phi bị nhốt trong điện Phong Hoa nhưng không bị đeo gông xiềng. So với lúc nàng dùng Pháp Khí để bảo vệ điện Phong Hoa cũng không khác nhau là bao.

Con rối canh giữ trước cửa điện Phong Hoa mở cửa ra, thị vệ trong điện Phong Hoa Điện cũng vội vàng đi ra hành lễ: "Điện hạ."

Sau khi Bùi Huyền Trì đi vào, thị vệ đóng lại cửa điện, bao vây xung quang điện Phong Hoa.

"Hôm nay, bổn cung cảm thấy thời tiết không tệ, hoá ra là có khách quý đến thăm." Thuần phi mặc hoa phục, chậm rãi đi ra. Nàng ta trang điểm tinh xảo, vật trang sức trên tóc không hề cẩu thả. Giống như ngày phong phi, trên cây trâm còn treo một hạt châu, dưới ánh nắng mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

"Cũng trách bổn cung coi thường ngươi, đúng là nuôi hổ gây hoạ." Thuần phi nhìn đôi mắt Bùi Huyền Trì, ngữ ý lạnh nhạt nói: "Đáng nhẽ sau khi ngươi vừa sinh ra ta nên móc đi đôi mắt này của ngươi."

Còn phải chờ nó lớn lên.

Tuy rằng linh nhãn chưa trưởng thành. Nhưng so với bây giờ không nhận được chỗ tốt nào còn tốt hơn gấp mấy lần.

Nàng vốn dĩ nghĩ rằng một tên hoàng tử phế vật ở trong cung điện hoang tàng đổ nát sẽ không gây ra được sóng gió gì. Lại không nghĩ đến, nàng tính toán cả đời, cuối cùng lại lật thuyền trong mương.

Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Lấy dã tâm của ngươi, lúc đó sợ rằng luyến tiếc."

Thuần phi siết chặt khăn tay, đúng, do nàng luyến tiếc. Nghĩ rằng đợi đến lúc linh nhãn trưởng thành có thể giúp cho nhi tử của nàng bước vào con đường tiên giả. Nhưng linh nhãn mới sinh ra quá non nớt căn bản không hề có tác dụng, so với đôi mắt bình thường không khác nhau là mấy.

Nhưng nuôi lâu như vậy, cuối cùng lại rơi vào loại kết cục này, nàng tất nhiên không cam tâm.

Để Bùi Huyền Trì không có năng lực phản kháng. Nàng đã giấu rất kỹ tin tức của Bùi Huyền Trì, thêm chuyện hoàng đế sủng ái nàng, cũng vui vẻ dung túng mấy chuyện nhỏ nhặt này của nàng. Còn đồ ngu Hạ Thục Nguyệt kia tất nhiên cũng sẽ không để ý.

Nghĩ đến đây, Thuần phi bỗng dưng cười phá lên: "Ngươi có biết không. Nếu mà không có bổn cung, ngươi đã sớm bị Hạ Thục Nguyệt phái sát thủ đến giết chết, làm sao có chuyện có thể sống đến bây giờ."

"Ta chính là ân nhân của ngươi."

"Nếu không phải phát hiện ra đôi linh nhãn này của ta. Khả năng không đến lượt Thục quý phi phái sát thủ đến?"

Hoàng tử sinh ra, vừa có chỗ dựa là Thục quý phi, vừa có chỗ dựa là phủ Tướng quân.

Tất nhiên Thuần phi sẽ không dung túng nổi hắn.

Nghe vậy, ý cười trên môi Thuần phi cứng đờ. Nàng giơ tay lên vân vê hạt châu trên cây trâm, lạnh lùng nói: "Vậy thì đã sao, chuyện ta giúp ngươi diệt trừ mấy tên sát thủ kia là sự thật không thể trối cãi!"

"Ngươi đừng tưởng rằng ngươi thắng. Có thể vào thời điểm này giết chết Bùi Văn Hiên nói vậy ngươi cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Người có được linh nhãn càng dễ dàng tiến vào con đường tu tiên hơn, sợ rằng bây giờ ngươi đã là tu sĩ rồi?"

Thuần phi rót một chén trà, nói là nước trà. Nhưng vì bị hạ nhân cắt xén làm khó nàng, nên đồ đưa đến không khác gì nước lã, đầu ngón tay nàng ta lơ đãng mơn trớn chén trà, cười nhạo: "Tu sĩ đoạt quyền, dính vào nhân quả, đời này của ngươi coi như xong."

"Cứ chờ đi...... Sớm muộn gì con trai ta cũng sẽ đoạt lại vị trí kia."

Thuần phi nhấp một ngụm nước trà: "Đợi đến lúc nó tìm được trưởng lão Bình Không. Đến lúc đó toàn bộ người trong tiên môn sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Bùi Huyền Trì nói: "Trưởng lão Bình Không đã chết, thần hồn câu diệt, ngươi không cần chờ."

Sắc mặt Thuần phi như thường, giống như đối với đáp án này đã biết từ lâu. Nàng chờ một thời gian dài như vậy cũng không thấy trưởng lão Bình Không đến, tất nhiên là đã xảy ra chuyện, chỉ là...... Chẳng qua là tin tức truyền đi có hơi lâu thôi, cần gì phải để ý.

"Về phần vị Tiên Tôn sau lưng ngươi......"

Thuần phi nhướng mày: "Biết đến Tiên Tôn, thế mà ngươi còn dám to gan như thế?"

Sau khi thị vệ bị thay đổi, đợi lâu như vậy không thấy trưởng lão Bình Không đến. Thuần phi liền thả ra chuyện Tiên Tôn, muốn để Tiên Tôn biết được là một chuyện. Quan trọng là muốn dựa vào danh tiếng của Tiên Tôn để xem có thể kinh sợ một số người hay không.

Nàng với người trong tiên môn có quan hệ với nhau là chuyện mà cả triều văn võ đều biết. Nàng cũng không để trưởng lão Bình Không vào trong mắt. Nếu thị vệ bị thay đổi là thị vệ của người trong triều, đến lúc truyền tin tức ra ngoài, xử lý vị đại thần này như thế nào nàng tất nhiên sẽ có cân nhắc.

Cho dù có là ý chỉ của tiên đế, cũng chưa chắc dám động đến nàng.

Lại không nghĩ đến...... Người này lại là Bùi Huyền Trì.

Trong lòng Thuần Phi biết Bùi Huyền Trì sẽ không bỏ qua cho mình, một ngụm uống cạn nước trà: "Quên đi, do ta không giỏi bằng người. Đợi đến lúc hắn tìm đến cửa, nhất định sẽ cứu ta. Cho dù đến lúc đó không phải là thân xác của ta, thì linh hồn của ta vẫn có thể lưu lại hậu thế, chỉ là ngươi......"

Thuần phi cười lạnh, không nói kỹ.

Bùi Huyền Trì tất nhiên sẽ không để cái tên Tiên Tôn kia ở trong mắt, hỏi: "Ngươi có muốn gặp Bùi Văn Ngọc không?"

Khoé môi Thuần phi cứng đờ, ngước mắt vẻ mặt có chút không tốt nhìn hắn: "Ngươi có ý gì?"

"Mang lên."

Hai con rối bê một cái bình bị đậy kín lên, bên cạnh còn có một cái rương.

Còn chưa đến gần, Thuần phi đã ngửi thấy mùi tanh hôi. Trên cái rương gỗ kia dính đầy máu, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.

Sự bình tĩnh mà Thuần phi duy trì từ lúc đầu bỗng biến mất. Đầu ngón tay nàng ta run rẩy, không dám tin tưởng nói: "Ngươi giết nó! Ngươi ——"

"Hắn còn sống."

Thuần phi đột nhiên mở to hai mắt, hô hấp trở lên dồn dập, gương mặt nàng ta tái nhợt đi: "Ngươi nghĩ rằng bổn cung dễ bị lừa như vậy sao?"

Khôi Nhất mở cái bình bị đậy kín ra, lại thuận tay nhấc cái nắp rương gỗ lên, rồi sau đó lặng lẽ đứng sang một bên.

Cái đầu trong rương vẫn còn mở to hai mắt. Tóc bị máu dính ướt tán loạn dán ở trên mặt, máu đã khô, bộ dáng bẩn thỉu làm cho người ta nhìn không ra diện mạo. Nhưng ánh mắt đầu tiên khi Thuần phi nhìn thấy liền nhận ra hắn là ai.

Hô hấp Thuần phi cứng lại, tay vịn mép bàn dường như đứng không vững, cánh môi nàng ta run rẩy. Trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng thở hổn hển, thế nhưng lại không nói lên lời.

Người trong bình nhìn thấy Thuần phi, cảm xúc hắn kích động há to miệng. Máu cùng nước mắt chảy ra, giống như là đang ngào khóc, nhưng lại không thể phát ra được một âm thanh nào.


trướctiếp