Sau Khi Xuyên Thành Mèo Ta Nuôi Nấng Tiểu Hoàng Tử

Chương 59: Thả cái đuôi ra


trướctiếp

Khi đôi môi chạm vào nhau, Vân Lạc Đình cảm thấy mình có thể có hơi say.

Tai mèo hơi nóng lên, cái đuôi phía sau dường như phản ánh lên tâm tình của cậu, không nhịn được khẽ lắc lư, giống như có hơi nóng nảy.

Sau một lúc lâu, cái đuôi vòng qua cổ tay Bùi Huyền Trì. Cậu giơ tay vòng qua cổ hắn, ngẩng đầu lên đắm chìm vào nụ hôn.

Gió thổi ban đêm cũng không làm tiêu tán sự ấm áp trong phòng, ánh nến trên bàn khẽ lắc lư.

Màn che trên giường rơi xuống, cùng lúc đó, ánh nến đong đưa trong một thoáng thì tắt mất.

Ánh trăng bị mây đen che lấp, giữa canh giờ thay đổi, chân trời mơ hồ lộ ra chút ánh sáng yếu ớt.

Trong không gian yên tĩnh của tẩm điện thỉnh thoảng lại vang lên tiếng khóc nức nở.

Một bàn tay thon dài từ trong màn che thò ra, đầu ngón tay run rẩy giống như muốn tóm lấy màn che. Nhưng còn chưa kịp chạm vào thì năm ngón tay ấy đã khép lại, nắm chặt bên cạnh màn che rủ xuống giường.

Ngay sau đó, một bàn tay khác giữ chặt cổ tay cậu, kéo trở về.

Tiếng khóc dường như càng nặng nề hơn một chút.

Phía chân trời dần trở lên trắng xoá, nhưng âm thanh trong phòng vẫn chưa dừng lại.

"Ngoan, thả cái đuôi ra."

"Ưm..."

- --

Lúc Vân Lạc Đình tỉnh lại, bầu trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng. Cậu nhăn mày lại, đang muốn xoay người dựa vào trong lồng ngực Bùi Huyền Trì, kết quả trong nháy mắt lúc giơ tay lên cả người đều cứng đờ.

Trong nháy mắt cảm giác đau nhức lan tràn khắp cơ thể, cảm giác bên hông càng khó diễn tả hơn.

Giấy dán cử sổ cắt thành hình người được xếp chồng lên nhau được đặt bên cạnh gối. Vân Lạc Đình vừa nhìn thấy nó giống người nọ, trong đầu cậu lại hiện lên tất cả hình ảnh đêm qua.

Người níu kéo Bùi Huyền Trì không cho đi chính là cậu, cuối cùng khóc lóc kêu Bùi Huyền Trì rời đi cũng là cậu.

Vân Lạc Đình chậm rãi nhắm mắt lại, khó trách lúc cậu mở mắt ra đôi mắt lại khô khốc đến đáng sợ. Cậu túm chăn từng chút một đắp lên mặt, che mình đến kín mít.

Đúng lúc này, cửa tẩm điện mở ra.

Chăn vừa mới che lên mặt bị vén lên một chút. Bùi Huyền Trì xoa gương mặt cậu, nói: "Tỉnh rồi? Ta đã bôi ít thuốc cho ngươi, có chỗ nào không thoải mái không?"

Vân Lạc Đình xoay người, gối lên lòng bàn tay Bùi Huyền Trì, đè tay hắn xuống, cậu hừ nhẹ: "... Eo đau." Giọng nói cực kỳ tủi thân.

Bùi Huyền Trì vội vàng dỗ dành nói: "Ta xoa giúp ngươi."

Nói xong hắn cởi áo ngoài, nằm xuống bên cạnh cậu. Một cái chăn bông hai người đắp, hắn nghiêng người đặt tay lên hông mèo nhỏ, ma khí ngưng tụ nơi lòng bàn tay, đợi sau khi ma khí sinh ra chút ấm áp, liền nhẹ nhàng xoa, hỏi: "Đã cảm thấy đã tốt hơn chưa?"

"Ừm."

Lực đạo vừa phải, hơi thở đan xen vào nhau cũng có thể làm dịu một chút khó chịu trên người.

Nhưng vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, Vân Lạc Đình không có tinh thần cọ cọ về phía trước, dựa vào trong lòng ngực hắn nhắm mắt lại: "Mệt mỏi quá."

Bùi Huyền Trì không để mèo nhỏ ngủ, mà nói: "Dậy ăn vài thứ trước rồi ngủ tiếp."


trướctiếp