Trong thời gian Bạch Chân dưỡng thương, ngũ muội của chàng, Bạch Thiển
sinh ra, chàng cũng từ đứa con nhỏ nhất của Bạch gia thăng chức thành tứ ca. Theo Chiết Nhan về động Hồ Ly vấn an Hồ hậu, Hồ hậu đặt Bạch Thiển
vào lòng Bạch Chân cho chàng ôm, Bạch Thiển tròn xoe mắt nhìn chằm chằm
ca ca tuyệt đẹp này, cười, Bạch Chân thích vô cùng. Đứa bé này vừa thấy
mình liền cười, xem ra là có duyên với mình.
"Mẹ, Thiển Thiển mới là đệ nhất tuyệt sắc Tứ Hải Bát Hoang, sau này đừng nói nếu con là con gái thì sẽ thế nào nữa."
"Rồi ~" Hồ hậu mong mỏi bao lâu mới sinh được con gái, cười không khép miệng được. "Trêu chọc lúc còn nhỏ mà con vẫn nhớ rõ. Vậy Chiết Nhan nói con
xấu, chẳng lẽ con nhớ cả đời?"
"Khụ..." Chiết Nhan xấu hổ ho khan một tiếng: "Tại hạ có mắt không biết vàng nạm ngọc, tội lỗi, tội lỗi."
Quả thực bị Bạch Chân xem thường một cái.
Hồ hậu và Hồ đế liếc nhau, cười cười nhìn hai người qua lại, cứ cảm thấy không khí giữa hai người này không quá bình thường.
"Chân Chân, thương thế của con thế nào rồi? Tuy đã phi thăng Thượng Tiên,
nhưng sau này vẫn phải quý trọng thân thể mình, vạn sự đừng thể hiện
quá."
"Mẹ, ngài yên tâm, hài nhi chẳng phải vẫn còn nhảy nhót đây sao? Lần trước chỉ là mới chịu lôi kiếp, nội lực suy yếu, mới bị Họa
Đấu thừa cơ đả thương."
"Còn nói?! Nếu không nhờ Chiết Nhan cứu
con, chỉ sợ con khó giữ được cái mạng nhỏ này rồi! Con xem con, vừa mới
phi thăng Thượng Tiên, còn bị thương, vội vã đến Bắc Hoang làm cái gì?
Đâu có ai giành ngôi vị Đế Quân với con." Hồ đế nhịn không được nói.
"Con... Tất Phương điểu kia tính tình hoang dã khó thuần, bỏ nhà ra đi, con đi
tìm nó. Chiết Nhan, sau này lão phải dạy dỗ lại nó."
"Được, lần sau nó lại bỏ nhà ra đi, ta đi tìm."
Chiết Nhan suýt chút nữa không nhịn được cười, nghĩ thầm tiểu hồ ly nhà mình
đúng là lanh lợi. Kỳ thật sở dĩ không làm rõ với Hồ hậu và Hồ đế, thứ
nhất là bởi vì Bạch Chân cho rằng Hồ đế và Chiết Nhan là bạn tốt nên
không thể nói được. Cũng đâu thể nói: "Bạch Chỉ, con trai ngươi và ta
cặp với nhau." Thế Bạch Chỉ còn không vặt sạch lông lão phượng hoàng à?
Thứ hai là, tình yêu này sớm nảy sinh, phơi bày quá sớm sẽ bị bóp chết.
Ừm, dù sao nếu Bạch Chân không cho, mình cũng chỉ đành từ bỏ.
- ----------------- Tiểu kịch trường nội tâm của Tất Phương ------------------
Cái nồi này quá đen, Tất Phương điểu tỏ vẻ không muốn cõng(*)
- ------------------ Rừng đào phân cách tuyến --------------------
Bạch Chân vì chứng minh mình xứng đáng với Chiết Nhan, sau khi thương thế
được Chiết Nhan chăm sóc lành lặn được cơ bản, có thể nói là ngày ngày
cần cù tu luyện tiên pháp, một ngày cũng không nghỉ, chính là vì có thể
sớm ngày phi thăng Thượng Thần, sánh vai cùng Chiết Nhan.
Trong
trận chiến với Họa Đấu lần trước, Băng Ngưng kiếm của Bạch Chân đã bị hư hại, Chiết Nhan xem xong cảm thấy sửa chữa có hơi phiền phức, không
bằng luyện lại một Thần Khí độc nhất vô nhị. Bèn cắt một đoạn lông đuôi
của mình, tuy đau một chút, nhưng đáng giá. Vì Chân Chân, có gì mà không đáng? Nhưng mình dù sao cũng có ma tính trong người, liền dùng hoa đào
của rừng đào mười dặm ngâm bảy bảy bốn mươi chín ngày để trừ đi uế khí
cùng ma khí, thêm vào thiên cương trong trụ trời trong, rèn một thanh
Đào Hoa Phượng Vũ kiếm. Vật ấy ánh bạc tỏa ra bốn phía, thân kiếm có hoa văn phượng linh, mang theo mùi hương hoa đào nhè nhẹ, chuôi kiếm dùng
ngạnh ngọc bên bờ Hoàng Tuyền làm thành. Ngạnh ngọc này cứng rắn ngang
với sắt thép, rất khó có được, chỉ tìm thôi đã tốn không ít thời gian và công sức, càng đừng nói tới chế tạo thành chuôi kiếm.
Ngày này,
Chiết Nhan nhân dịp Bạch Chân đã luyện thành tầng cuối cùng của tiên
pháp thượng thừa, liền bưng lễ vật tới đưa cho người trong lòng. Bạch
Chân nhìn hoa văn phượng vũ(*), lại thêm từng luồng tiên khí, tất nhiên
biết vật ấy tuyệt đối không phải dễ dàng có được. "Chiết Nhan, ngươi
nhưng chớ có chiều hư ta. Vật ấy quá quý trọng. Ngươi có bị thương
không?"
"Thế gian này chưa có vật gì có thể xứng với ngươi." Hình như cảm thấy có cái gì không đúng, cười khì khì, bồi thêm một câu:
"Đương nhiên ngoại trừ ta."
Thời gian trôi qua cực nhanh, Chiết
Nhan và Bạch Chân cứ như vậy ngọt ngọt ngào ngào suốt hai vạn năm, thẳng đến khi Bạch Thiển đánh tan thế giới riêng của hai người. Kể cũng lạ,
cô bé càng thích quấn lấy tứ ca hơn cả quấn cha mẹ, có lẽ vì lúc cô bé
hiểu chuyện, tứ ca đã ngậm cọng cỏ đuôi chó, nói: "Từ hôm nay trở đi
muội theo ta lăn lộn. Lên trời xuống đất, chuyện gì có Bạch Chân ta đều
phần cho muội."
Đối với đứa nhỏ Bạch Thiển này, Chiết Nhan cũng là yêu hận đan xen.
Nha đầu kia rất đáng yêu, đi theo Bạch Chân lớn lên, có vài phần mặt mày và khí chất giống Bạch Chân, nhìn gương mặt này, mình căn bản không tức
giận được. Mỗi lần này hai người trở về, không phải đập bình đan dược
của Thái Thượng Lão Quân thì là trộm trứng của thần điểu, hoặc là bắt
tiên gà nhà ai nuôi nướng ăn.
Đó đều là việc nhỏ, khi còn bé
Bạch Chân vẫn thường làm, mình cũng quen rồi. Nhưng con bé này cứ hở
chút là tới tìm Chân Chân của hắn, mình cũng không có cách nào tiếp tục
cùng Chân Chân tương thân tương ái. Thời gian gần đây còn quá quắt hơn,
đôi khi còn lôi Bạch Chân đi đâu không biết, cả rừng đào cũng ít về. Làm lão phượng hoàng mình đây phòng không gối chiếc, trong lòng vắng vẻ vô
cùng.