Trải qua Chiết Nhan cẩn thận điều dưỡng, Bạch Chân bình phục rất nhanh,
thế nhưng vẫn phải thường xuyên uống thuốc. Vì để chàng ngoan ngoãn uống thuốc, Chiết Nhan làm đủ mọi cách, cuối cùng phát hiện, dùng miệng đút
là hiệu quả nhất. Đồi phong bại tục, đồi phong bại tục!
Cuối cùng đến một ngày, Bạch Chân tức không chịu nổi. Lão phượng hoàng từ khi
cùng chàng bên nhau thì càng ngày càng vô sỉ, hở chút là sờ mó đụng
chạm, làm mình cực kỳ bị động, trong lòng nghĩ ra một kế.
Như thường lệ, Chiết Nhan bưng chén thuốc tới cho Bạch Chân đang ngồi bên bờ ao câu cá: "Vẫn không chịu uống thuốc à?"
"Uống, đương nhiên uống!"
Chiết Nhan âm thầm cảm thấy kỳ lạ. Sao hôm nay nghe lời vậy? Chẳng lẽ thật sự bị mình hôn đến sợ rồi? Bỗng thấy người kia đến gần mình, trên mặt đối
phương hiện lên một nụ cười xấu xa. Trong nháy mắt, Bạch Chân phất tay
áo vung lên, là Mê Hồn thuật!
Mê Hồn thuật chia làm ba loại: Mị
Tình, Nhiếp Hồn, Thổ Chân. Loại thứ nhất, khụ khụ, ừm... tuổi tác còn
thấp, thuộc về cấm thuật. Loại thứ hai cần bản thân có tu vi cao hơn
hoặc nguyên thần mạnh hơn đối phương mới có thể sử dụng, bằng không chỉ
có thể có tác dụng như Định Thân thuật, rất lãng phí. Vậy nên kỹ năng
Bạch Chân dùng là Thổ Chân. Chàng cảm thấy lão phượng hoàng bình thường
hay ra vẻ già mà không đứng đắn, nhất định là một bụng ý nghĩ xấu, bắt
hắn nói ra lời thật chắc chắn rất thú vị.
Chiết Nhan chỉ cảm thấy đầu óc mình không thể tự điều khiển được, nhưng tư duy vẫn tỉnh táo,
thầm nghĩ thật là quá coi thường đứa nhỏ này.
Bạch Chân rốt cuộc
vẫn để ý chuyện lần đầu tiên mình thổ lộ bị từ chối, càng muốn nghe xem
lời trong lòng của lão phượng hoàng là gì.
Chiết Nhan nín thở
ngưng thần, dồn khí đan điền, đẩy tiên khí lưu thông khắp khí huyệt, từ
các huyệt Thạch Quan, Phúc Thông Cốc cho đến huyệt Thiên Đột, muốn phá
tan trói buộc của Mê Hồn thuật, thế nhưng lại phát hiện vô dụng, không
giải được. Nháy mắt sau nghe thấy mình mở miệng nói: "Chân Chân, giải
chú đi, ta phá giải không được."
Bạch Chân nghe xong, sao có thể giải? "Chiết Nhan à, vậy thì nói một chút xem ngươi đã đối xử với ta như thế nào đi."
Tóm lại tiểu tổ tông này đang ngóng chờ cái này. "Trong mắt ta, không ai có thể sánh được với ngươi, ta luôn cảm thấy thời gian mấy chục vạn năm
trước của ta chính là để chờ ngươi xuất hiện. Thật sự là trời xanh rủ
lòng thương, lúc ấy ta thường nghĩ: Mặc Uyên có Thiếu Quán, Đông Hoa tự
xóa nhân duyên, còn cha ngươi thì có mẹ ngươi. Mấy lão già chúng ta cùng bối phận, thế nhưng ta chưa bao giờ có động tĩnh. Ta cho rằng đây là
nghiệp chướng ta nửa ma nửa tiên, không nên có nhân duyên làm bạn, cũng
không muốn đến Tam Sinh Thạch tìm hiểu, cảm thấy không có thì thôi, cô
độc một mình cũng không tồi. Từ khi có ngươi, ta mới biết được cuộc sống trước đó của mình cô tịch khó khăn cỡ nào, ngươi chính là người mệnh
định của Chiết Nhan ta, là nhân duyên đời đời kiếp kiếp."
Bạch Chân cảm thấy đang vác đá đập vào chân mình, tự làm mặt mình đỏ thẫm.
Chiết Nhan lại nói tiếp không ngừng: "Chân Chân, ta cũng không biết đối với
từ khi nào động tình với ngươi, chỉ biết từ sau khi bên người có ngươi
liền không thể dung được những người khác, thế gian vạn vật đều không
bằng ngươi. Lần trước ngươi nói si niệm của ngươi là ta, ta thật sự vui
sướng vô cùng, nhưng lại cảm thấy ngươi tuổi còn nhỏ, mới biết yêu không nên là ta, hẳn nên để ngươi rời khỏi ta đi gặp những người khác, nếu có ai thích hợp với ngươi, đều tốt hơn con phượng hoàng già ta. Bây giờ
nhớ lại, mình thật sự là đồ ngốc, lại muốn đẩy người mình đặt trên đầu
quả tim cho kẻ khác."
Bạch Chân da mặt mỏng, nghe không được lão
phượng hoàng này thổ lộ đầy lộ liễu hết lần này đến lần khác, vung tay
lên, giải Mê Hồn thuật.
"Chân Chân, ta thích ngươi." Kéo tay Bạch Chân đặt lên ngực mình. "Nơi này chỉ có một mình ngươi, người khác
không vào được, ta nghĩ ngươi cũng không ra được. Ta muốn nhốt ngươi ở
rừng đào này của ta nhất sinh nhất thế, không, vĩnh sinh vĩnh thế, nắm
lấy tay người, cùng nhau đầu bạc(*)."
Bạch Chân kinh ngạc, Mê Hồn thuật của ta chưa được cởi bỏ sao? Sao lại thế này?
"Mê Hồn thuật của ngươi tất nhiên đã giải rồi." Lão phượng hoàng như thể
biết Bạch Chân đang nghĩ gì. "Chỉ là lời này ta cũng muốn nói cho ngươi
nghe, nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói hết cho ngươi nghe."
"Già mà không đứng đắn, không biết xấu hổ."
"Cũng không biết là ai, dùng Mê Hồn thuật để nghe ta nói những lời này hử?"
Sau đó duỗi tay ôm trọn Bạch Chân vào ngực, nhìn đối phương đầy mặt đỏ
bừng, nhưng ý cười không giảm: "Ta đã bị tiểu hồ ly của ta ăn sạch sẽ
rồi, chẳng qua... Dám dùng Mê Hồn thuật với ta, nên phạt!"
Bạch
Chân vừa nghe, nhanh chân định chạy, Chiết Nhan sao có thể cho chàng vừa ý, trong nháy mắt phong pháp lực của chàng: "Thương thế còn chưa khỏi
hẳn mà dám loạn dùng tiên pháp." Sau đó như thường lệ, khụ khụ... đút
thuốc. "Hôm nay không cho mứt hoa quả."
Bạch Chân bị phong pháp
lực, lại bị bắt nạt uống thuốc, lại không cho kẹo, làm sao chịu nổi?
Quấn lấy Chiết Nhan, chủ động hôn lên mặt Chiết Nhan một cái, mở to đôi
mắt đào hoa, giống như khi gặp nhau lần thứ hai: "Chiết Nhan, ta sai
rồi, ngươi thương ta đã bị phong pháp lực rồi, cho chút mứt hoa quả đi."
Chiết Nhan chịu sao nổi loại dụ hoặc này, bất đắc dĩ thở dài, đưa mứt hoa quả đã chuẩn bị sẵn cho chàng, nhìn Bạch Chân cười chạy đi. Mình tốt xấu gì cũng nghẹn hai mươi mấy vạn năm, cũng không thể nghẹn không... Khụ
khụ...... cũng phải có phản ứng! Lắc lắc đầu, thầm nói: "Cũng không biết là phạt ngươi hay là phạt ta."