Tửu lượng của Trịnh Giải Nguyên xưa giờ vốn tốt, chỉ cần không phải rượu hơn 50 độ thì đều rất khó làm cậu say.
Uống hai chai vang đỏ kia chỉ khiến cậu hơi chếnh choáng, có thể làm giấc
ngủ sâu và ngon hơn, nhưng không có nghĩa là cậu phó mặc cho người khác
muốn làm gì thì làm.
Cảm nhận thấy hành vi bất thường của Thi
Hạo, Trịnh Giải Nguyên tỉnh rượu hơn phân nửa: “Mày làm gì đấy? Mày bỏ
tao ra trước đã!”
Thi Hạo đè chặt đầu cậu từ phía sau, hoàn toàn
không nghe lọt bất cứ thứ âm thanh nào nữa. Cõi lòng gã bị khỏa lấp bởi
cơn phẫn nộ cùng cực, từng tấc da, mỗi khớp xương đều bị nỗi ghen tuông
ăn mòn nuốt chửng.
Trong lúc gã đang kêu gào giữa dòng dung nham
thì Trịnh Giải Nguyên lại đang vui vẻ trên giường cùng một người phụ nữ
khác. Dịu dàng với cậu thì được ích gì? Cậu chỉ biết nói ra những điều
khiến người ta thấy khó chịu như “suốt đời này tao sẽ không bao giờ
thích mày”. Nói không chừng lúc ở chung với con ả kia, cậu còn lôi
chuyện “có thằng đàn ông kinh tởm thích tôi” ra làm chủ đề nói chuyện.
“Đáng nhẽ tao phải làm thế này ngay từ đầu rồi…” Thi Hạo giật quần Trịnh Giải Nguyên ra một cách dễ dàng.
Má Trịnh Giải Nguyên bị ép chặt xuống gối đến mức biến dạng, hai tay cậu
quơ quào loạn xạ như cua, cảm thấy hoảng loạn trước tình thế phát triển
đột ngột này.
Kỳ thật cậu cũng không nghĩ được gì nhiều trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, càng không hiểu rốt cuộc Thi Hạo muốn
làm gì, chỉ thấy đang yên đang lành lại làm sao nữa vậy, ai chọc tức gã? Có thể tạm ngừng một lúc để cậu hiểu chuyện gì đang xảy ra trước không?
“Khoan đã Thi Hạo…”
“Trên người có hình xăm thế này mà mày vẫn đi tằng tịu khắp nơi được,” Thi
Hạo tóm chặt tóc cậu trong tay, tay kia vuốt ve phần thắt lưng đang giãy giụa kịch liệt của người dưới thân, “Sớm biết như vậy thì tao đã xăm
lên mặt mày rồi…” Nói rồi gã cúi người xuống.
Cơn đau dữ dội ập
đến khiến Trịnh Giải Nguyên bàng hoàng, cậu nghĩ xương cụt của mình bị
vỡ rồi, nếu không thì thật khó để lí giải được nỗi đau như xé toạc cơ
thể ra làm hai này.
Đau đớn không chịu nổi cộng với sự tức giận
trong lời nói của Thi Hạo khiến cậu cứng đờ trong chốc lát, sau đó giãy
giụa dữ dội hơn.
“*** mẹ mày bị điên à?” Cậu bấu ga giường bằng
cả mười ngón tay, cố gắng vùng dậy nhưng bị Thi Hạo giữ chặt cổ tay,
dùng cơ thể đè cậu lại.
Một cái kén bỗng xuất hiện trong đầu Trịnh Giải Nguyên một cách khó hiểu,
một cái kén ủ mình suốt cả mùa đông, cuối cùng trở thành con bướm khi
mùa xuân đến.
Con bướm mới sinh phá vỡ chiếc kén không còn vừa vặn với mình, nó xé ra từng chút một rồi nhú mình ra khỏi khe hở chật hẹp.
Cái kén bị phá hủy từ bên trong, không cách nào chống lại được sự hung bạo của con bướm.
Trịnh Giải Nguyên cho rằng mình chính là chiếc kén kia. Cậu cảm thấy sợ hãi,
trước giờ chưa từng sợ hãi như vậy, ngay cả lúc tỉnh dậy ở trên giường
của Thi Hạo cậu cũng không sợ đến thế này.
Không chỉ cơ
thể mà tinh thần cũng khó chịu. Bản năng giống đực khiến cậu vô thức bài xích hành vi này, cậu luôn tránh nghĩ đến việc động chạm cơ thể nhiều
hơn với Thi Hạo, chứ đừng nói đến vai trò như thế này…
Đương
nhiên cậu không cho rằng Thi Hạo tiêu tốn nhiều tiền, nhiều công sức như vậy chỉ vì muốn làm “anh em hồ lô” với cậu suốt đời, nhưng phải để cho
cậu chuẩn bị tâm lý đã chứ?
Sao tự dưng lại đối xử với cậu như
vậy? Dạo này cậu có làm gì đâu, ngủ sớm dậy sớm rèn luyện sức khỏe, chỉ
có hôm nay là cậu uống hết hai chai rượu giá mấy vạn tệ của Thi Hạo, đối phương không nổi khùng vì hai rượu kia đấy chứ?
“Mày đừng thế,
có gì chúng ta nói chuyện hẳn hoi đã, mày thế này… mày thế này làm tao
sợ lắm.” Cậu thật sự rất sợ hãi, có ảo giác như thể ngay sau đó Thi Hạo
sẽ chơi chết cậu trên giường rồi quăng xuống biển.
Cơ thể bên
dưới khẽ run lên. Lòng bàn tay, da thịt hay là bất kì nơi nào khác đều
cảm nhận được biến chuyển nhỏ nhặt này. Cơn giận và dục vọng của Thi Hạo tắt ngấm như bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu, sự sợ hãi của Trịnh
Giải Nguyên càng làm gã thấy bất lực hơn.
Đây không phải điều gã muốn.
Gã muốn Trịnh Giải Nguyên cam tâm tình nguyện hiến dâng cơ thể, không,
không chỉ mỗi cơ thể. Gã muốn mọi thứ, Trịnh Giải Nguyên có gì gã cũng
đều muốn hết.
Dần bình tĩnh lại, gã buông Trịnh Giải Nguyên ra, lùi ra sau một chút.
Nhận thấy trọng lượng đè trên người biến mất, Trịnh Giải Nguyên sửng sốt,
sau đó cấp tốc ngồi dậy, cậu che mông, thụt lùi đến chỗ cách xa Thi Hạo
nhất.
Thi Hạo ngồi trong bóng tối như pho tượng, thật lâu sau mới mở miệng: “Không muốn thì cút đi.”
Trịnh Giải Nguyên cũng là người nóng tính, cậu lập tức chỉnh trang lại quần
áo rồi bước xuống giường. Dưới ánh đèn mờ ảo, cậu không nói lấy một lời, khập khiễng đi ra cửa với tư thế kỳ quặc.