Nhất Niệm Chi Tư

Chương 93: Phiên ngoại 19


trướctiếp

“Yêu” là gì?

Trước đây Trịnh Giải Nguyên có rất nhiều bạn gái, cậu thích tất cả họ. Cậu thích đùa với mấy cô ấy, thích đi ăn, thích mấy cô ấy ngọt ngào làm nũng với mình, nhưng yêu… mà không có quyết tâm ở bên nhau trọn đời thì không thể gọi là “yêu”. Cậu tin rằng mặc dù những cô gái đó thích cậu, nhưng họ cũng không yêu cậu.

Thi Hảo bảo nếu có ngày cậu yêu ai đó, người kia mà không phải gã thì gã sẽ chơi chết cậu. Thế Thi Hạo có yêu cậu không? Thứ tình yêu sống chết không đổi, cả đời chỉ yêu một người?

Thi Hạo không chỉ thích cậu mà còn yêu cậu… Chỉ nghĩ đến những lời này trong đầu thôi là tóc gáy Trịnh Giải Nguyên đã dựng ngược cả lên. Thi Hạo? Yêu cậu ư? Nếu là một năm trước thì đây chẳng những là chuyện viển vông mà còn là một sự xúc phạm đến danh dự gã nữa.

Ngay đến bây giờ, thật ra cậu cũng chưa quen với sự thay đổi trong mối quan hệ này lắm. Những ngày đối đầu, căm thù lẫn nhau giống như chỉ mới là ngày hôm qua, thậm chí có đôi khi cậu còn tự hỏi rằng liệu đây có phải một mánh khóe Thi Hạo dùng để chơi khăm cậu không. Nhưng lại cảm thấy không đến mức ấy, không đến mức phải hy sinh nhiều như vậy.

Mối khủng hoảng của công ty đã được giải quyết, Trịnh Tứ Hải không phải trốn nữa nên đã nhanh chóng về nước. Do sợ thu hút sự chú ý của nhiều người, ông còn cố tình mua vé của chuyến red-eye hạ cánh lúc bốn giờ sáng.

(*) “Red-eye flight” là cách gọi những chuyến bay khởi hành lúc đêm muộn và đến nơi vào sáng hôm sau. Thông thường, chuyến bay này kéo dài khoảng 4 đến 6 tiếng, ít hơn thời gian ngủ đêm tiêu chuẩn là 7 tiếng/đêm.

Trịnh Giải Nguyên không nghĩ sẽ có phóng viên buồn chán đến nỗi ngồi xổm chờ họ, nhưng để đề phòng, cậu vẫn đeo kính râm chờ bố ở lối ra.

Chỉ trong vòng nửa năm, tóc của Trịnh Tứ Hải đã bạc trắng, râu mọc dài, người ốm hơn trước rất nhiều.

Hai cha con đứng nhìn nhau ở lối ra dành cho khách một lúc, hốc mắt dần đỏ lên. Trịnh Giải Nguyên bước tới, lặng lẽ cầm lấy vali của bố rồi đi về phía trước mà không nói lấy một lời.

Không có tiếng khóc xé lòng, cũng không hỏi han nhau câu nào, cả hai lần lượt đi ra bãi đậu xe.

Chặng đường sau đó cũng rất yên lặng, trong xe chỉ có tiếng hát khàn khàn, dường như hai người đều không biết nên mở miệng thế nào.

“Con… dùng cách gì mà thuyết phục được Thi Hạo giúp thế?” Cuối cùng Trịnh Tứ Hải không nhịn được nữa, ông hỏi chuyện khiến mình cảm thấy khó hiểu nhất.

Ông thừa biết mối quan hệ từ nhỏ giữa con trai mình và đối phương là như thế nào. Với ông mà nói, lúc này Thi Hạo không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi, nhưng đằng này cậu ta còn giúp nhà ông lấy lại vị thế? Ông thật sự không sao hiểu nổi.

“Dùng thành ý thôi.” Trịnh Giải Nguyên đáp, “Thật ra nó khá tốt tính.”

Trịnh Tứ Hải không giống cậu, ông tung hoành trên thương trường suốt bao nhiêu năm nay nên đâu dễ lừa như vậy.

“Nó không ức hiếp con chứ? Có phải con đáp ứng yêu cầu vô lý nào của nó không?”

Trịnh Giải Nguyên không ngờ bố cậu lại đoán chuẩn như thế, giọng điệu lập tức ỉu xìu xuống: “Không ạ…”

“Trả lời bố hẳn hoi, rốt cuộc là có có không?”

“…”

“Trịnh Giải Nguyên!”

Dưới áp lực bị hạch hỏi, Trịnh Giải Nguyên cũng bắt đầu “vò mẻ chẳng sợ nứt”: “Có có có!”

Quả nhiên, Trịnh Tứ Hải nghe vậy thì sốt sắng: “Nó bắt con làm gì?”

Bắt con bán thân, bán mình cứu cha.

“Bắt con làm osin cho nó, dắt chó nhà nó đi dạo, cho chó ăn, chơi với chó.”

“Thế thôi?”

“Thỉnh thoảng… con chó muốn được sờ thì sờ cho nó.” Cơ bắp Thi Hạo sờ sướng lắm, đặc biệt là phần bụng, lúc bị kích thích sẽ gồng cứng lên.

“Lúc nó muốn hôn thì hôn nó.” Mặc dù còn thích cắn nữa chứ không chỉ dừng lại ở mỗi hôn.

“Lúc nó không ngủ được thì ngủ cùng nó.” Lâu lâu mới làm một lần, sướng như lên tiên.

Nghe vậy, Trịnh Tứ Hải chìm vào im lặng.

“Giờ quan hệ giữa con và Thi Hạo khá tốt, bố đừng xót cho con, con không thấy uất ức.” Trịnh Giải Nguyên an ủi nói.

Một lúc sau, Trịnh Tứ Hải thở dài thườn thượt.


trướctiếp