Đứa con này của Bạch Vô Ngôn, thực lực rất đáng gờm.
Tiên kinh rực rỡ những sắc màu, đâu đâu cũng dát vàng khảm ngọc, rồng được điêu khắc uốn lượn khắp nơi.
Thanh An không có quá nhiều biểu tình, nàng đi theo bước chân của Bệ Ngạn.
Trên vai bạch y đã nhiễm một tầng máu tươi, nàng vẫn đứng thẳng, hiên
ngang đi vào giữa Lăng Tiêu bảo điện. Chúng thượng tiên đang hội nghị
hai bên nhìn nàng, tuy rằng trông người này dáng vẻ chật vật, nhưng bọn
họ ai nấy đều gương mặt tái mét.
"Bạch tiểu thư, lại gặp gỡ."
Tiên đế nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn đằng sau tấm lưng vạm vỡ của Bệ
Ngạn, ánh mắt cong lên cười. Ông xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón tay cái,
lại nhìn thần sắc không mấy vui vẻ gì của nàng, cũng hiểu được đại khái
tâm tình.
"Lại gặp. Tiên đế vất vả triệu ta lên tiên kinh, rốt
cuộc là muốn đòi hỏi gì?" Thanh An nhướn mày nhìn vóc người to lớn trên
điện.
"Trước hết không nói chuyện đó. Đây là thần dược, Bạch tiểu thư dùng đi." Tức thì, tiểu tiên bưng lên một mâm dát vàng, trên là một lọ thuốc nhỏ. Thanh An không khách khí cầm lấy, nàng đưa lên mũi ngửi
một hồi, cuối cùng ưu nhã uống một ngụm. Tức thì, mọi vết thương từ
trong ra ngoài bắt đầu kết vảy, liền lại với nhau. Cơn đau đớn cũng
không còn vây quanh nữa. "Đa tạ.". Xin hãy đọc truyện tại -- TRÙMtruу
ệИ.v n --
"Chuyện của Bạch Vô Ngôn cùng toàn thể Bạch gia, chúng
tiên đều đã biết, ta cũng rất lấy làm tiếc nuối. Tại đây cũng chân thành tạ lỗi với Bạch tiểu thư, không thể kìm chân được Lôi thần, khiến hắn
gây họa tam giới." Tiên đế vuốt râu, hơi nhíu mày nhìn Thanh An. "Bạch
tiểu thư hiện giờ, thực lực so với năm đó càng thêm xuất chúng, so với
phụ thân đã hơn rất nhiều. Vì sao vẫn mãi ngụ ở nhân gian, không hồi yêu giới phục thù?"
"Không giấu gì tiên đế. Ta đã có một khoảng thời gian mất trí, lưu lạc nhân gian. Nếu khi nãy Bạch Chẩn không xuất hiện, liền sợ đã hoàn toàn quên mất chuyện xưa." Nghĩ đến đây, Thanh An lại
càng thêm hổ thẹn. Đùa đùa giỡn giỡn cùng một loạt con người ở trần
gian, lại làm đủ thứ trò kì lạ, trong khi thù hằn vẫn còn đó. Nhớ đến,
gương mặt liền đen lại mấy tầng.
Mà Bệ Ngạn nghe cái tên Bạch
Chẩn liền tức giận. Khi nãy tên này đã phá vỡ bình hồ lô, thục mạng chạy mất rồi. Chạy cũng rất nhanh, thoắt một cái liền không còn tung tích,
cũng vô pháp bắt lại được.
"Mất trí nhớ? Chẳng trách, chẳng
trách, lại rảnh rỗi đi làm mất mặt hoàng thân quốc thích Quý triều.
Chẳng khác nào lão bà bà vẫn còn chơi trò hù dọa trẻ con." Giọng nói
trong trẻo lại vang lên, là Hỏa Thần Quý Yên Khê. Nàng đã hay tin Thanh
An giả thành nam tử, làm bẽ mặt đương kim hoàng thượng trước cả nghìn
cung nhân. Nói cho cùng thì Quý Ngọc Bảo cũng là cháu chắt chút chít của nàng, tuy rằng cách nhau rất xa, nhưng huyết mạch hoàng tộc vẫn còn.
Tất nhiên thấy cháu mình bị người khi dễ, liền không mấy dễ chịu.
Những người xung quanh nhìn Hỏa Thần như vậy, hận không thể bịt chặt miệng
của nàng ta lại. Hỏa Thần thăng thiên sau lần đó, tất nhiên không biết
Thanh An người này bản tính như thế nào, lại dám tùy tiện nói chuyện càn quấy.
Những thần tiên đã ở tại đây lâu năm, tất nhiên là không
dám nói đến Thanh An nửa câu. Nhìn đến nàng ta, chuyện từ thuở nào như
cứ hiện về, làm bọn họ rợn cả sống lưng.
"Một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa nào đây? E rằng lúc trước ta ở trên tiên kinh, nàng còn
chưa xuất hiện?" Thanh An ánh mắt mang ý cười lạnh lẽo, nhìn thẳng vào
gương mặt người kia: "Nghe ngữ điệu của ngươi, hẳn là hoàng tộc nhà Quý
mà ra. Tốt nhất nên về đánh cái mộng dạy dỗ con cháu đi thôi, chỉ vì
tham luyến nữ sắc mà dám cả gan dùng mấy trăm tên ám vệ giết ta. Nhà Quý các ngươi, đều dùng thủ đoạn đê hèn như vậy sao?"
Quý Yên Khê
nghe vậy, lập tức trong tay phừng phực một ngọn lửa, tức giận ném thẳng
vào Thanh An. Bệ Ngạn chưa kịp đỡ cho thì ánh lửa ấy bỗng chốc nhỏ dần,
Thanh An tùy tiện đưa tay phủi một phát, tắt đi. "Còn nhỏ, mau chóng về
bám mẫu thân, đừng ở đây cùng người lớn bàn chính sự làm gì."
Quý Yên Khê bàn tay giận đến run run, thanh trường kiếm đỏ rực rút ra khỏi
vỏ. Đang định nhào đến người kia thì một đạo linh lực nhốt nàng vào
trong. Là Tiên đế, ông đã đem nàng vây khốn, tránh mọi chuyện đi quá xa. "Quý Yên Khê, được rồi."
Trước nay Tiên đế luôn gọi các vị thần
quan theo biệt hiệu, ví như ông thường gọi nàng Hỏa Thần. Nếu như một
người bị gọi thẳng tên, tức là Tiên đế đang răn đe cảnh báo, hoặc là ông đang rất giận. Quý Yên Khê nghe vậy, lập tức cất vào thanh kiếm, thu
liễm lại. Có điều trên gương mặt vẫn hậm hực không vui. Trên hàng thượng tiên, sức mạnh của nàng thậm chí còn vượt trên hàng Long Sinh Cửu Tử,
cớ gì một lửa kia lại bị Thanh An một tay nhẹ nhàng phủi đi? Càng nghĩ
lại càng thấy hoang đường.
"Thanh An cô nương có ghé quá cung
đình? Liệu có đi ngang Tỳ Bà điện? Tượng của ta ở đó được khắc như nào
vậy?" Giọng nói của một nam nhân vang lên, phá tan đi bầu không khí căng thẳng, kèm theo tiếng đàn thướt tha. Hắn chính là Tù Ngưu, cũng là "nữ
nhân liễu yếu đào tơ" năm đó mà hoàng đế khai quốc nhà Quý nhìn thấy.
Nếu như hắn biết nàng thơ mà hắn luôn tưởng nhớ lại là nam tử, chắc chắn sẽ cho người đập bỏ cả cái điện.
Tù Ngưu lần đó dạo chơi, bất
cẩn làm rơi cây đàn tỳ bà xuống tại cung đình. Lúc hắn đi xuống xem, ai
dè hoàng đế đang ngủ ở đó. Rốt cuộc cũng đành hiện thân để lấy cây đàn
đi. Tù Ngưu trước nay dáng người mảnh khảnh thướt tha, lại thích dùng
lụa làm áo, quấn chặt cơ thể, vậy nên nhìn từ xa, quả thật rất giống với nữ nhân. Có điều hắn chỉ biết mình được hoàng đế cho xây điện tưởng
nhớ, chứ hoàn toàn không hay tượng của mình là nữ nhân. Nếu biết được,
sợ là hắn đã dùng cây đàn đập tan cái điện ấy. Ở điểm này, hắn và hoàng
đế khai quốc lại không hẹn mà cũng nghĩ.
"Không có đi ngang, làm
ngươi mất hứng rồi." Thanh An đối với vị Tù Ngưu này không có nhiều hiểu biết, nên giọng nói cũng khách khí hơn nhiều.
"Nếu không phải
nhờ động tĩnh từ Sát Nhân thành, sợ là bọn ta khó mà tìm ngươi được."
Địa Thần thấy náo nhiệt, cũng góp vào vài câu. Lúc trước cùng Quý Yên
Khê làm nhiệm vụ, cánh cổng Sát Nhân thành tự dưng khi không lại bị xé
toạc ra. Khiến hắn cùng nàng vất vả phong ấn muốn chết.
"Được
rồi. Tất cả im lặng." Tiên đế ngón tay gõ vào bàn mấy cái, khắp tiên
kinh đang trong tiếng cười cười nói nói cũng dần im bặt. "Ta triệu Bạch
tiểu thư lên đây chỉ có một lí do, đó là cùng thiên giới liên thủ, đối
đầu với Sĩ Lân. Sự cố ở Bạch gia, chúng tiên cùng ta lấy làm tiếc. Sau
khi chuyện này xong, ta hứa sẽ khổ hạnh, chịu mười hai đạo thiên lôi để
đưa ý kiến lên thiên đạo, mong thiên đạo suy xét đưa bạch xà trở lại tam giới."
Lời này nói ra, cả điện lại sợ hãi vô cùng. Tiên đế sẵn
sàng chịu mười hai đạo thiên lôi vì Bạch gia? Tuy nói rằng tiên đế sẽ
không vấn đề, nhưng nguyên thần cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Ông làm
như vậy, há phải chăng chịu thiệt cho bản thân.
"Phụ thân cùng
nhân sĩ Bạch gia sẽ sống lại?" Thanh An bán tín bán nghi, trước nay
chuyện cải tử hoàn sinh đều là nghịch thiên, không chỉ ở nhân gian mà
ngay cả hai giới còn lại cũng thế, thiên đạo chắc gì sẽ vì một Bạch gia
mà suy xét?
Tiên đế nhìn vẻ nghi hoặc của Thanh An, lập tức lắc
đầu: "Không, người chết là đã chết, không thể trở về được. Cái ta nói
chính là, cầu mong thiên đạo cho bạch xà trở lại tam giới, ít ra không
đến nỗi bị diệt vong hoàn toàn khỏi thế gian."
Tuy rằng người
thân quen đều không thể trở lại, nhưng ngẫm thấy điều kiện này vẫn là
tốt lắm rồi. Huống hồ, tiên giới cùng nàng đều một lòng là muốn diệt trừ Sĩ Lân. Lại nghĩ đến đức hạnh của Tiên đế, Thanh An rốt cuộc gật đầu.
Cho dù nàng không thích tiên - nhân hai giới, nhưng phải nói là giới
tiên thì luôn trọng chữ tín, kẻ tiểu nhân lòng lang dạ sói cơ hồ rất ít. Mà Tiên đế, tuyệt đối chưa từng là loại người như vậy.
"Vậy là
tốt rồi. Ta đã sắp xếp một điện cho Bạch tiểu thư, thời điểm này cứ từ
từ tĩnh dưỡng, tu luyện. Sĩ Lân lúc này đang trì hoãn, không gấp." Tiên
đế vuốt ve vầng trán, thở phào một hơi. Lúc này đây, hắn lại sợ nhất, sợ cái cảnh bình yên trước giông bão như vậy.
Sĩ Lân không phải là con người phi thăng lên thượng tiên, mà hắn là đứa con của thiên đạo.
Năm xưa một đạo sấm sét cực lớn đánh vào tảng đá thần ở hậu viện, tảng
đá chẻ đôi, xuất hiện một đứa trẻ thân đầy sấm sét túa quanh. Mâu quang
vàng rực lóe sáng, soi cả một vùng trời rộng.
Hắn lớn lên dưới sự dẫn dắt của Tiên đế, ngày một mạnh mẽ, chưa tới mười năm, một đứa trẻ
bụ bẫm đã bước lên hàng thượng tiên. Khiến chúng Long Sinh Cửu Tử tự lấy mình làm thẹn. Tiên đế yêu thương đứa con nuôi này như trân bảo, mà Sĩ
Lân lại không phụ lòng ông, nhiệm vụ giao đến đều hoàn thành, không một
cái gì có thể làm khó được hắn.
Ngày hắn ra đời, một đạo sấm sét
mạnh mẽ đánh vào thiên điện, khắp nơi vang lên tiếng nói cười, chuông
tiên kinh cũng vang lên mấy hồi chúc phúc. Mà ngày hắn tạo phản bỏ đi,
cũng là một đạo sấm sét rực rỡ ấy, rút khô những người đã từng nuôi nấng hắn từ nhỏ đến lớn, kéo theo tiếng khóc thê lương của chúng thần tiên.
Tiên đế nhớ lại những việc này, ánh mắt buồn rầu thê thảm.
Sĩ Lân, rốt cuộc con hận ta đến như thế nào?
Muốn nghĩ cũng không dám nghĩ, tiên đế xoay người, bước vào tẩm điện của
mình. Chúng thượng tiên hiểu ý, cũng dần dần đứng dậy rời khỏi, khắp
Lăng Tiêu bảo điện chìm vào trong mảnh quạnh hiu.
Thanh An được
vài tiểu tiên dẫn đến điện của mình. Lúc ngước lên nhìn tấm bảng, liền
thấy mấy hàng chữ ngay ngắn "Bạch Trường Thiên điện."
Đây là điện dành riêng cho phụ thân nàng.
Lại nói, ở tiên yêu hai giới có một cố sự đặc biệt.
Năm xưa Bạch Vô Ngôn được sinh ra từ hỗn mang, đạp gió cưỡi mây khắp chốn
một thời. Bản tính ngang tàng lại hung hãn, kẻ như vậy lại được Tiên đế
để vào trong mắt. Thậm chí, Tiên đế đã mời hắn đứng vào hàng thượng
tiên, cầu mong được hắn tương trợ, còn xây hẳn cả một điện nguy nga như
vậy để tặng. Trước nay vẫn chưa thấy Tiên đế ưu ái cho một tên yêu quái
nào đến vậy, chúng tiên đều thất kinh một phen.
Nhưng rốt cuộc,
Bạch Vô Ngôn vẫn là phủi tay xem thường, bảo rằng ở yêu giới thích thú
hơn muôn phần, không cần phải hằng ngày xem đám thần tiên giả nhân giả
nghĩa.
Chúng tiên nghe được, có kẻ bị đâm trúng, có người không.
Nhưng tất cả đều dấy lên một hồi sóng gió sau phát ngôn của hắn. Có điều điện thì đã xây, người lại từ chối, rốt cuộc Bạch Trường Thiên điện bị
bỏ hoang đến giờ.
Ở yêu giới khi xưa cũng có tứ đại yêu vương,
nhưng trong đó không bao gồm Bạch Vô Ngôn. Người mà hắn thay thế vị trí
năm xưa, chính là Ngưu Thù, một con trâu lớn với sức mạnh vô song. Ngưu
Thù nghe bảo có một kì tài từ hỗn mang bước ra, ngay lập tức chạy đến
nghênh chiến. Rốt cuộc bị Bạch Vô Ngôn đánh đến không còn manh giáp.
Trước khi Ngưu Thù nhắm mắt xuôi tai, Bạch Vô Ngôn còn truyền khẩu dụ cho tất thảy bạch xà ở yêu giới, tự mình tuyên bố đã lấy đầu Ngưu Thù, chính
thức bước lên hàng tứ đại yêu vương.
Nhưng đến khi tất cả đều
nhất quyết đòi hắn đứng lên làm Yêu đế, hắn lại dùng trăm phương nghìn
cách từ chối. Bảo rằng làm vương mới tốt, tự do đi đây đi đó, không phải trói buộc trong lễ nghi quy củ rườm rà. Ba vị yêu vương còn lại nghe
vậy, lập tức nhăn mặt nhíu mày, không chấp nhận nổi hành động tùy hứng
của Bạch Vô Ngôn.
Sau mấy bận nói qua nói lại đều không được, hắn hứa sẽ luân phiên yêu đế, tức là yêu đế sẽ được bầu cử theo vòng lặp:
Lang - Điểu - Xà - Hồ. Nhưng mỗi lần đến Xà, lại là một kẻ khác trong
tộc lên thay, hoàn toàn không phải Bạch Vô Ngôn.
Bạch Vô Ngôn
hành tung khó lường, ngàn năm mới thấy hắn xuất hiện một lần ở yêu giới. Rồi bỗng một ngày kia hắn trở về, trên tay hắn là một đứa trẻ. Tức thì
tiên - yêu hai giới đều sửng sốt: Con mẹ nó, tên này thậm chí đã có
con?! Ai nha thời gian trôi qua thật nhanh, đến cả một trong yêu vương
nổi danh một thời cũng phải quy ẩn thoái lui để chăm nương tử chăm con
rồi.
Lại nói, đứa con này của Bạch Vô Ngôn thực lực rất đáng gờm. Lúc năm tuổi đã vui đùa quá đà, đánh bay cả một tòa Tỏa Yêu điện, khiến yêu đế lúc ấy, Điểu Sính phải thất hồn lạc vía, tưởng rằng mạng mình đã tận. Đến năm tuổi, nàng đã một tay đánh chết hết mười tướng lĩnh ngán
đường nàng trong Tỏa Yêu điện. Chuyện đáng sợ nhất, cũng chính là sự
kiện khiến tam giới đều biết đến cái tên của nàng, chính là năm đó nàng
cùng phụ thân của mình lên tiên kinh làm một số việc.
Đám thần
tiên thấy cô nhóc vừa mới lớn, tầm mười bảy mười tám, trông dáng vẻ như
liễu rũ hoa đào, yếu ớt vô cùng. Lại nghĩ đến đứa trẻ này là con của
Bạch Vô Ngôn, bọn họ vốn đã không ưa gì hắn, khi dễ nữ nhi hắn một chút
liền không sao.
Rốt cuộc, chúng tiên sáp đến gần nàng, buông lời
nhục mạ phụ thân cùng Bạch gia, đặt điều vu khống, lại còn muốn động thủ tay chân với nàng. Thanh An lúc này còn trẻ tuổi, lòng tự tôn cao, sao
có thể chấp nhận được một sự xúc phạm đến như vậy?
Những chữ
nghĩa kia vừa rơi vào tai, nàng lập tức vung chưởng đánh vào bọn chúng.
Chúng tiên không kịp chống đỡ, chỉ biết trơ mắt mà nhìn người kia. Yêu
khí trên người Thanh An trở nên càng ngày càng nồng đậm, khiến khắp nơi
chìm trong một mảng ánh sáng trắng u ám. Tiên đế ở Lăng Tiêu bảo điện
cùng Bạch Vô Ngôn đánh cờ, thấy tình hình không ổn, lập tức bay đến.
Đã không kịp nữa. Xung quanh, đám tiên nằm rải rác, tưởng như chất thành
xác đống. Nhưng thật ra bọn họ chỉ đơn thuần là hôn mê bất tỉnh mà thôi, khắp cơ thể đều chằng chịt vết thương, nội thương cũng nghiêm trọng, sợ là dùng thần dược dưỡng mấy tháng cũng khó mà lành lại.
Trên dưới mấy chục trung tiên cùng một số thượng tiên, bị đánh đến nhục nhã.
Mà cái đau đầu hơn chính là, khắp một tòa điện gần như sụp đổ. Tiên đế ôm
mặt cắn răng như muốn khóc, tòa điện này, chưa một ai dám phá qua, cũng
chưa từng ai nỡ lòng mà đập nát đi những kiệt tác điêu khắc đẹp đến
vậy... Bạch Vô Ngôn nhìn một màn này, ánh mắt hiện lên tia tán thưởng,
trong lòng thầm nghĩ sẽ thưởng lớn cho nữ nhi của mình sau khi trở về.
Nhưng sau tất cả, Thanh An dường như vẫn còn không dịu đi cơn tức. Lúc định
vung tay lên đánh một chưởng nữa, Bệ Ngạn liền lập tức chạy đến, thỉnh
so tài. Thanh An vì đánh thắng được hắn, lại đổi được vũ khí mạnh mẽ,
cũng liền rộng lượng mà bỏ qua cho.
Cả tiên kinh sau một trận kia khóc như mưa. Sử Tiên quan hôm ấy mài mực, trên giấy Tuyên Thành bí mật ghi mấy hàng: "Đêm trừ tịch, trần gian là năm Tiết Trì thứ bảy, sự kiện xà nữ ma đầu đại náo tiên kinh."
Nhìn lại những chuyện đã qua,
Thanh An chỉ biết cười trừ. Nàng lê tấm thân bước vào hậu viện, ở dưới
gốc cây trúc mà ngồi xuống. Nơi này được xây theo sở thích của phụ thân, nên cứ đến đâu là lại thấy những khóm trúc đến đấy. Cả viện tràn ngập
trong ánh nắng, xanh mát tươi đẹp. Nhưng lúc này đây lòng đã không còn
muốn thưởng thức nổi.
"Cho ta giấy cùng bút, mài mực." Thanh An ngồi xuống bàn trúc, hướng hai vị tiểu tiên nọ mà nói.
Hai vị tiên cũng nhanh chóng đi lấy, tức thì hàng trục giấy cùng bút lông
đều đã được mài mực sẵn. Thanh An nhanh chóng ghi nhớ những gì ở trong
đầu mình, tay không ngừng chấm phá, chú thích những vệt nhỏ. Đến khi
hoàn thành, nàng liền mỉm cười, đây chính là bản đồ đại khái của khu vực Tỏa Yêu điện. Lại nghuệch thêm vài đường bút, là trận địa ở yêu giới.
Tất cả đều nằm trong đầu của nàng, những cái này đều là tuyệt mật, chỉ
có Lang - Điểu - Xà - Hồ mới biết được. Nhưng bởi vì một số lí do riêng, có những chi tiết cực kì nhỏ, mỗi Bạch gia cùng Hồ gia ngầm hiểu.
Nàng nhớ lại từng gương mặt của các vị yêu vương, Lang San là kẻ đáng nghi
nhất. Con ả trước nay không có chính kiến rõ ràng, gió chiều nào nhất
định sẽ ngả theo chiều đó. Có lẽ giờ đây, ả đã theo phe cánh của Sĩ Lân
rồi, hẳn là tám phần không sai.
Điểu Phi Yên cùng Hồ Viết Uy, hai cái người này không quan tâm yêu giới ra làm sao, mặc kệ tồn hay vong.
Chắc hẳn là sẽ không đứng rõ bên phe của ai. Thanh An sợ gia tộc của họ
cũng sẽ như Bạch gia, toàn thể bị diệt. Nhưng lúc này, tung tích hai
người nọ nàng cũng không biết đường tìm kiếm, chỉ thầm mong tất cả đều
không sao.
Lại thêm một tờ giấy khác, là gia phả cùng phe cánh
của những người kì cựu trong yêu giới. Một mình nàng cùng với thiên
giới, không đủ. Nàng đã trực tiếp đánh với Sĩ Lân trong trận chiến hôm
ấy, thực lực của hắn đã đến một bậc khó ai có thể vượt qua, dù bây giờ,
sức mạnh của nàng xem như còn cao hơn cả Tiên đế, nhưng nàng vẫn còn là
tép riu đối với Sĩ Lân mà thôi. Thanh An ghi một hồi, thấy thiếu sót,
lại bổ sung vào. Loay hoay cũng cả một đêm.
Thanh An mệt mỏi tựa
người vào trúc. Ánh mắt nàng hướng lên ánh trăng cao, trăng ở thiên giới luôn trọn đầy, nhưng trăng vẫn luôn sáng và đẹp nhất tại yêu giới. Bỗng chốc nàng nổi lên tư vị nhớ quê nhà.
Nàng, phụ thân, cùng tiểu
Bạch Chẩn sống những ngày tháng êm đềm trong Bạch phủ. Tất cả tường đều
làm bằng gỗ, ngói trúc, mùa đông không sợ lạnh, mùa hạ mát mẻ không nơi
nào bằng. Dưới những khóm trúc, phụ thân còn ủ rất nhiều vò Trúc Diệp
Thanh. Những khi lão bằng hữu đến chơi đều thoải mái mà đem ra đãi. Nàng từ nhỏ cũng lén phụ thân đào đất, trộm rất nhiều vò. Đến khi bị phát
hiện, người không nói gì nhiều, chỉ bắt nàng uống hết số rượu đó trong
một đêm. Kể từ ấy, nàng không dám động đến một vò Trúc Diệp Thanh nào
của người nữa.
Những kí ức nhỏ nhoi lóe lên trong đầu, ánh mắt
của nàng sáng lên, xua tan hoàn toàn cơn mệt mỏi. Nhưng rồi bỗng dưng,
gương mặt tươi cười của phụ thân dần trở nên dữ tợn, cảnh tượng một cái
đầu từ trên Hỗn Độn tháp rơi xuống, khiến nàng sợ hãi mà ôm đầu. Đoạn kí ức ấy đối với nàng, như một vết sâu rạch mổ, như từng đợt lăng trì đại
não của nàng đến thống khổ. Không, nàng sẽ không bao giờ quên phụ thân
đã ra đi như thế nào, bạch gia toàn thể bị diệt ra sao.
Hiện tại, họ Bạch chỉ còn duy nhất mỗi một mình nàng, Bạch Thanh An này. Cách để
xoa dịu đi những sinh linh uất hận trên dưới Bạch gia, chính là phải tự
tay chặt đầu Sĩ Lân xuống, cho dù bằng bất kì giá nào.
Đau khổ đã qua đi, Bạch Chẩn bây giờ cũng đã biến chất. Cứ mãi khóc lóc rốt cuộc
cũng chẳng giải quyết được việc gì. Thanh An nhíu mày, xoa xoa hai bên
thái dương. Nhìn một chút mực còn vương trên nghiên, lại trông lên trời
cao đẹp đẽ, bỗng tức cảnh sinh tình, muốn họa lên một chút gì đó.
Nàng vẽ một khóm trúc, dưới đó là một nữ nhân thân hình mảnh mai, nàng ấy tựa vào thân cây, ánh mắt trông vào nơi xa xăm.
Đến khi họa được rõ nét gương mặt kia, Thanh An mới chợt bàng hoàng, cây
bút lông trên tay cũng rớt xuống dưới nền, mực vương vãi xung quanh.
"Làm gì vậy?" Bệ Ngạn bước vào hậu viện từ lúc nào, chẳng ai hay biết. Hắn nhặt cây bút đánh rơi, đặt lại ngay ngắn trên gác.
Thanh An ngay lập tức để tranh sang một bên, chỉ còn lại bản họa địa hình ở yêu giới. "Không có gì, chỉ vẽ lại một chút."
Bệ Ngạn hướng ánh mắt xuống nhìn vào trang giấy, trầm ngâm một hồi. Rốt
cuộc lát sau, hắn mới nói: "Có một số chuyện cần bàn bạc."
Thanh
An nhìn Bệ Ngạn, hắn từ khi nào lại thích bạch y như vậy? Thanh An nhớ
rằng trước đây Bệ Ngạn vẫn luôn trong một bộ lam sắc, trên người đeo rất nhiều manh giáp, hữu dũng tài ba. Cũng đã rất lâu không gặp, hắn lại
trông già dặn hơn một chút. Nhưng rốt cuộc cả hai vẫn là không thân
thiết, nàng cũng lười phải hỏi nhiều. "Có chuyện gì?"
"Hình như
ta biết được động thái của Sĩ Lân." Bệ Ngạn nói một lời này, mười phần
không chắc chắn. Nhưng ngập ngừng một lát, hắn lại nói ra. "Khi ấy, ta
vào thư phòng của Sĩ Lân. Tất cả những thư tịch quan trọng, hắn đã lấy
đi hết. Trên bàn chỉ còn lại một cuốn đang đọc dở."
Thanh An chăm chú lắng nghe, đợi người kia nói tiếp.
"Là một quyển tịch, đơn giản chỉ nói về chuyện trong nhân gian. Nhưng cái
trang hắn dùng chu sa đánh dấu, chính là về ngọc Hoàn Sinh." Nói đến
đây, Bệ Ngạn hai mày nhíu lại thật chặt. "Những ngày đi tìm ngươi khắp
tam giới, ta cũng đã nghe qua chuyện Sĩ Lân đi dò từng cổ mộ của hoàng
gia từ nhiều đế quốc khác nhau, hòng tìm kiếm cho bằng được một vật. Cái này, e rằng suy đoán của ta đúng tám phần."
Mà Thanh An cũng đồng dạng biểu tình khó coi.
Ngọc Hoàn Sinh, đã biến mất khỏi tam giới từ rất lâu. Công dụng cũng như cái tên, chính là có thể lôi người từ cõi chết trở về. Nhưng tất thảy chỉ
là lời đồn. Thiên đạo đã ngăn cản chuyện phá bỏ ranh giới sinh tử, thế
nào lại có thể sinh ra thứ vật này?
"Tên Sĩ Lân cần thứ ấy để làm gì? Hồi sinh ai?" Thanh An nhướn mi. Tuy rằng thật sâu trong lòng nàng
vẫn mong toàn bộ Bạch gia sống lại, nhưng nàng vẫn là một người lí trí,
chẳng bao giờ vì những lời đồn thổi mà tin tưởng vào nó. Tất nhiên, nàng tin Sĩ Lân cũng chẳng phải một kẻ ngu ngốc.
"Làm sao ta biết
được, thậm chí trước đây còn chẳng nghe qua cái gọi là ngọc Hoàn Sinh."
Bệ Ngạn nhớ lại chuyện gì, ánh mắt rất khó coi: "Nhưng ngọc Hoàn Sinh
rất khó tìm. Nghe bảo nó đã bị phá hủy tại nhân gian, chính tay Quý
Hoàng Ung đập nát thành ba mảnh. Sau này chẳng biết vì lý do gì, những
mảnh vỡ ấy tồn đọng tại khắp tam giới. Mà trùng hợp, phụ hoàng giữ một
mảnh."
Chăm chú lắng nghe một hồi, trong đầu nảy lên một ý tưởng: "Bệ Ngạn, thông tin này có ích. Nếu tìm sâu xa động cơ của hắn, có lẽ
sẽ biết được cách đối phó. Ngươi có nghĩ, chúng ta nên tìm hai mảnh còn
lại?"
"Đồng ý kiến." Bệ Ngạn nở nụ cười, lại nói tiếp. "Phải chi
có Thủy Thần ở đây, hắn nắm bắt thông tin nhanh chóng, có điều giờ đây
hắn có nhiệm vụ quan trọng hơn rồi."
"Thủy Thần?" Thanh An nghiêng đầu, cố nhớ đến gương mặt người này, nhưng rốt cuộc vẫn là không nhớ nổi.
"À, hắn thăng thiên sau lần ngươi náo động tiên kinh, không biết cũng phải. Bây giờ hắn đã ở trần gian nhận nhiệm vụ rồi, tên cái gì mà... À, Phó
Sinh Luân." Bệ Ngạn đối với Thủy Thần vô cùng tán thưởng, tuy trẻ tuổi
nhưng mau lẹ tháo vát, lại ngay thẳng đường hoàng.
Thanh An nghe danh tự này, một gương mặt hiện lên trong trí nhớ. Nàng nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý đã biết.
"Vậy thôi, chúng ta trước tiên xuống nhân gian tìm ngọc Hoàn Sinh trước.
Ngày mai ta sẽ báo lại với phụ hoàng." Bệ Ngạn ôm quyền, cúi đầu rời đi. Hắn vừa bước ra cửa viện, lập tức dựa lưng vào tường thở phào. Ánh mắt
hiện lên một tia hạnh phúc.
Người này, vẫn dùng vũ khí của hắn.
Thanh An ở trong viện tiêu điều, chăm chú nhìn vào bức mỹ nhân đồ mà nàng vừa mới họa khi nãy. Ngón tay vuốt ve lên gương mặt kia, khẽ run rẩy.