"Hoàng thượng, người
sao vậy?" Tên thái giám bên ngoài tẩm cung của hoàng đế, bỗng dưng ở
trong truyền đến tiếng kêu thất thanh. Cơn buồn ngủ khi nãy cũng tan
biến không còn chút gì. Hắn ngay lập tức chạy vào bên trong dò hỏi.
"Mau, mau! Đem đống tấu chương của trẫm vào đây, nhanh lên!" Quý Ngọc Bảo thần sắc kinh sợ, hướng đến tên thái giám nọ mà quát.
"Hoàng thượng nguôi giận, nguôi giận a...! Bây giờ đã là canh ba, người không
dự tính nghỉ ngơi hay sao?!" Tên thái giám lập tức quỳ xuống, sợ hãi mà
nhìn thánh thượng của hắn. Lúc này Quý Ngọc Bảo tóc tai rối bù, ánh mắt
hiện lên toàn là tia máu.
"Trẫm nói đem vào đây!"
Tên thái giám sợ hãi vâng vâng dạ dạ, cuống cuồng chạy ra ngoài, đem đống tấu
chương dâng đến cho hoàng đế. Nghiên mực đều được mài sẵn, còn chuẩn bị
thêm một chiếc bàn nhỏ cho hắn phê duyệt. Quý Ngọc Bảo vừa thấy tấu
chương liền cầm bút, chăm chú mà đọc, rồi lại viết viết mấy hàng. Tên
thái giám sợ hãi đứng lui một góc, khó hiểu nhìn hoàng đế.
Phê duyệt đến sáng sớm, gà trống đã gáy. Quý Ngọc Bảo ánh mắt khô khốc, đen lại thấy rõ.
"Trẫm..."
"Hoàng thượng, người là làm sao vậy?" Tên thái giám bước đến gần hơn một chút, chờ nghe lệnh.
"Đêm qua, trẫm mơ thấy cô tổ tổ tổ của mình. Trưởng công chúa Quý Yên Khê
dưới triều Tiết Hoàng đế." Quý Ngọc Bảo xoa xoa huyệt thái dương.
"Ngài ấy là Hỏa Thần được dân gian thờ phụng. Hoàng thượng, đây là điềm lành, là thần tiên chỉ điểm!" Tên thái giám nghe vậy, lập tức vui mừng. Nhưng chưa kịp cười lên, trên trán bị đánh một cái bốp.
"Cái gì mà chỉ điểm. Nàng mắng ta vô sỉ, vì nữ nhân mà mất tiền đồ, lại chửi ta lười
biếng, tấu chương vậy mà không phê duyệt cho hết." Quý Ngọc Bảo nhớ đến
giấc mơ tối qua, Quý Yên Khê không tiếc lời chửi rủa mình, những chiếc
vòng lửa trên tay nàng ta không biết khi nào đánh tới hắn, khiến hắn sợ
hãi không thôi.
Tên thái giám nghe vậy, lập tức ngờ nghệch đi đôi chút. Ra là sợ thần sợ quỷ! "Hoàng thượng, ngươi một lòng vì xã tắc,
tin chắc rằng Hỏa Thần cũng chứng giám. Chắc chắn giấc mơ tối qua là
quỷ, là quỷ giả dạng, cố tình quấy rối long thể."
Quý Yên Khê ở trên trời cao, khịt mũi một cái.
Nếu nàng mà biết được hoàng đế cùng một tên tiểu thái giám nói mình giả ma
giả quỷ, chắc chắn sẽ trực tiếp hạ phàm đánh chết cả hai cho bỏ tức.
Nàng vậy mà nghe lời con rắn già kia, thật sự đánh cái mộng cho hoàng đế.
"Còn tạm chấp nhận." Quý Ngọc Bảo nhớ lại vẻ sợ sệt của mình, vứt đám tấu
chương ra sau đầu. "Ngươi ngươi, mau đi thông báo, hôm nay trẫm không
thượng triều. Gọi Thái sư đến đây ngay!"
Thái sư được triệu kiến
lập tức bước vào tẩm điện của hoàng đế. Ánh mắt già nua nhưng vẫn đầy
nét tinh tường. Ông quỳ xuống. "Bái kiến bệ hạ. Sớm như vậy, người triệu thần đến đây có việc gì?"
"Thái sư, có nhớ lời sấm truyền năm
xưa?" Quý Ngọc Bảo lờ mờ nhớ lại. Hắn nhớ Quý Yên Khê có nói cái gì mà
lời sấm truyền đã linh nghiệm rồi, hắn phải mau chóng chuẩn bị tinh thần bình ổn thiên hạ. Khi tỉnh dậy, rốt cuộc liền nhớ ra. Đích thực những
năm hắn còn làm thái tử đã có nghe qua lời sấm ấy, được truyền xuống từ
Tiên Sơn.
"Bệ hạ, thần tất nhiên là có nghe. Lời sấm truyền e
rằng đã đúng. Tối qua trên Vọng Nguyệt đài gieo quẻ, là đại hung, mà vừa ngước lên trời liền thấy một vệt sáng chảy dài xuống, ngỡ như tiên
kinh. Nó xuất hiện ở hướng Tây." Thái sư cảm thấy trùng hợp. Nếu như hôm nay thượng triều, ông cũng sẽ đem việc này lên bẩm báo.
Quý Ngọc Bảo nghe vậy, miết nhẹ ngón tay suy nghĩ, lại hỏi: "Thái sư có rõ là loại đại loạn gì?"
"Thần bất lực." Thái sư thở dài.
Phó Sinh Luân đang ở kinh thành, ngày đêm lo nghĩ kế sách đối phó với bạch
xà tinh. Từ khi đạo sĩ Tiên Sơn được triệu đến đây, mười người hết bảy
kẻ phải bỏ mạng. Con mãng xà này thực lực mạnh mẽ, đến cả hắn cũng phải
chật vật lắm mới có thể gượng dậy chống đỡ.
Lần đầu tiên gặp nó,
cũng là lần đầu tiên mà Phó Sinh Luân biết sợ, tay cầm thanh trường kiếm run rẩy. Hắn chưa bao giờ cảm nhận được một cỗ linh lực cường đại như
thế này trước đây, lại nhìn đồng đạo từng người từng người ngã xuống,
dường như tinh thần hăng hái của hắn lúc đầu đã triệt để biến mất.
Con bạch xà kia thân thể linh hoạt, từng đạo linh lực nó phun ra đều có thể khiến hắn rơi vào cửa tử nếu lỡ không may dính phải. Hắn cùng con bạch
xà dây dưa ba ngày liền, đến giây phút cuối cùng, nó như mất hết kiên
nhẫn, phun ra với hắn một vài câu.
"Lũ con người vô dụng các ngươi, mau mau cút đi, đừng ngáng đường ta."
Càng nghĩ lại càng giận.
Tháng trước chiến đấu ngoan cường vậy, nhưng bỗng dưng cả tháng nay con mãng
xà kia bặt vô âm tín. Cho dù đã lục tung hết cả cánh rừng ở kinh thành
vẫn không thế nào truy ra được dấu vết. Ngay cả ổ của nó cũng không hề
tìm được. Phó Sinh Luân suy đoán, con bạch xà này chắc chắn đã hơn nghìn năm tu luyện, đã biến thành hình người, lại cũng có khả năng che giấu
khí tức.
Phó Sinh Luân luôn cảm nhận vị đạo của nó, rất nhỏ thôi, hòa lẫn với không khí. Nhưng chỉ duy nhất vết tích mơ hồ này thật khó
lòng mà có thể truy được.
Trong những ngày tháng dân chúng kinh
sợ vì yêu ma quỷ quái, bỗng dưng có nhà ai gan dạ dám tổ chức hỉ sự. Phó Sinh Luân thầm mắng ngu ngốc, yêu quái vốn thích nhất những chốn người
người tụ họp, nơi nhộn nhịp như hôn lễ sẽ thu hút được nó tới. Đến lúc
ấy, chẳng biết bao nhiêu mạng người phải ra đi. Cũng không biết rằng con mãng xà kia có hóa thành hình người trà trộn với đám đưa dâu hay không.
Thế là Phó Sinh Luân hắn một đường đi cùng đoàn đưa dâu kia, phần vì có
lòng tốt muốn bảo hộ, phần vì mong sao có thể hoàn toàn diệt được yêu
quái, cho bách tính bình an.
Thế rồi một cố sự kì dị diễn ra.
Đến với cánh rừng kia, Phó Sinh Luân tận mắt thấy đoàn đưa dâu hoàn toàn
biến mất vào hư vô, đằng sau đó là một hồi mưa máu tanh tưởi, tất cả
người chết đều là ám vệ của hoàng gia. Trông thảm thương vô cùng. Nhưng
chuyện của triều đình, hắn không tiện nhúng tay vào.
Phó Sinh
Luân thấy đoàn đưa dâu này không ổn, vội vàng lấy ra la bàn truy quỷ,
lần theo hướng chỉ của la bàn mà đi đến. Hắn cứ đi mãi, rốt cuộc đã đến
thành Tây lúc nào chẳng hay. Trước mặt hắn là một căn phủ rộng lớn, bên
trong nhậu nhẹt náo nhiệt, tân lang cùng đoàn người hết rượu vào thì lời ra, so với một hôn lễ nhà bình thường chẳng khác nhau là mấy. Khiến cho hắn không còn một chút nghi ngờ. Chẳng lẽ chuyện khi nãy là ảo giác?
Nhưng sao trông gương mặt tân lang quen nhỉ?
Phó Sinh Luân cũng lười phải nghĩ nhiều, mệt mỏi đến cùng cực, mau chóng tìm một khách điếm để nghỉ tạm.
Đêm ấy, trăng đã lên cao, gió cũng lạnh dần, một vị đạo quen thuộc sộc vào mũi hắn.
Chính nó.
Phó Sinh Luân mở to mắt cảnh giác, thanh trường kiếm vẫn luôn treo bên hông.
Hắn theo bản năng nhìn ra căn phủ gián đầy giấy đỏ khi nãy, liền thấy cảnh
tượng dân chúng tá hỏa chạy ra ngoài, miệng không ngừng thất thanh kêu
cứu. Phó Sinh Luân vội vã cầm kiếm nhảy ra cửa sổ, đến cả vạt áo cũng
chẳng thèm chỉnh lại, một đường đi tới. Trường kiếm nâng lên, có thể
chém giết bất cứ lúc nào.
Lúc hắn vừa chạy đến, cánh cửa phủ tự dưng đóng lại. Một cỗ sức mạnh cường đại đánh bật hắn bay ra sau mấy trượng.
"Tiểu thư! Tiểu thư!"
Phó Sinh Luân quay sang nhìn một tiểu nha hoàn đập cửa khóc lóc, lại nhìn
chính bản thân mình bất lực không thể tìm được một chút lỗ hổng nào để
bước vào kết giới đó, liền tức giận xiết chặt nắm tay lại. Xung quanh
căn phủ bị bao bọc bởi kết giới, người bình thường không thể vào được,
càng không nghe bất kì động tĩnh gì bên trong.
"Đạo sĩ? Ngươi có
phải đạo sĩ không a?" Tiểu Hoa nhìn một thân bạch y bên hông đeo trường
kiếm, lại nhìn cái la bàn trên tay Phó Sinh Luân, lập tức chạy đến níu
tay hắn như ôm cọng rơm cứu mạng. "Tiểu thư của ta cùng tân lang của
nàng, hai người, hai người..."
Phó Sinh Luân vỗ vai Tiểu Hoa trấn an. "Cỗ sức mạnh trong kia quá lớn, thứ lỗi ta không thể bước vào."
Tiểu Hoa thấy vậy, lập tức đẩy hắn ra một bên, tiếp tục dùng búa đập mạnh
vào cửa: "Đồ đạo sĩ rơm! Nơi đây không có việc của ngươi."
"..." Phó Sinh Luân chỉ biết mỉm cười bất lực.
Đinh đinh đinh.
Tiếng chuông quen thuộc vang lên trong đầu, đại não của Phó Sinh Luân bị đình trệ đôi chút. Hắn cùng đoàn người ngước lên trời cao, thấy một thân nam nhân vạm vỡ từ trên tiên kinh theo vệt sáng mà hạ giới, hai bên là hàng tiểu tiên nữ vây quanh.
Hắn nhìn gương mặt của vị chân tiên kia, hình như còn ảo giác rằng người đó nhìn hắn cười.
Tức thì, một nữ nhân mình đầy thương tích cùng vị tiên nọ bay thẳng lên
trời, một màn này chỉ diễn ra trong chớp mắt. Bách tính thấy vậy, quỳ
xuống bái lạy, tất cả ngay trong đêm đều được tận mắt nhìn thấy thần
tiên hạ phàm! Trước đây rất hiếm những khi tiên nhân xuất hiện lộ liễu
như vậy. Bọn họ cho rằng đây là điềm cát lành, cũng cung kính chắp tay
cầu nguyện.
Cánh cửa trong phủ nãy giờ đóng kín chợt mở ra. Tiểu
Hoa không quan tâm đến cái gì thần cái gì tiên, chỉ một lòng lo cứu chủ
tử của mình. Cửa vừa mở thì nàng liền chạy vào, trông thấy bóng dáng đơn bạc tiều tụy kia đang nhìn chằm chằm nơi trời cao, nàng liền ngay lập
tức thở phào nhẹ nhõm. Không sao thì tốt, tốt cả rồi...
Bỗng dưng trên nền đá thấm ướt mấy giọt nước mắt, Chiêu Hòa đang ôm gương mặt
lại, hai hàng lệ chảy dài xuống bên má, trong chật vật vô cùng. Tiểu Hoa chỉ nghĩ chủ tử sợ hãi nên cũng ôm nàng ấy mà an ủi. Có điều Chiêu Hòa
khóc như trút hết tâm can, điểm này làm nàng bắt đầu nghi ngờ suy đoán
của mình. Trước nay tiểu thư chưa bao giờ khóc trước mặt người khác,
đừng nói là khóc vì sợ hãi cái gì đơ.
Lát sau, Chiêu Hòa ngất đi. Mà Phó Sinh Luân bước vào nhìn xem xung quanh phủ, khắp nơi đều trở thành một bãi tan hoang.
Hắn biết thần tiên đã đích thân xuống tay với con mãng xà này, ngay lập tức hướng về thân ảnh trên cao, chắp tay cúi đầu mấy cái. Xong xuôi, hắn
nhìn hai nữ nhân trong viện, lại lướt mắt đến Chiêu Hòa, ánh mắt kinh
ngạc. Người này, hắn đã từng gặp qua.
Chiêu Hòa lúc này đã mệt
mỏi đến ngất đi. Tiểu Hoa ngay trong đêm nhanh chóng dẫn nàng về phủ.
Nhưng rốt cuộc đám gia đinh đã chạy đi hết, một mình nàng chẳng thể nào
dìu Chiêu Hòa được.
"Để ta. Cô nương dẫn đường đi." Phó Sinh Luân thấy tình huống như vậy, cũng biết điều mà xung phong ra trận. Hắn nhẹ
nhàng cõng Chiêu Hòa trên lưng, theo hướng của Tiểu Hoa mà chạy đi.
Từ đầu đến cuối nàng không hỏi nhiều câu, rốt cuộc tình huống của tiểu thư ra sao, nàng cũng chẳng rõ. Phó Sinh Luân len lén xem mạch cho Chiêu
Hòa, không có gì khác biệt, hẳn là chỉ mệt mỏi quá độ mà thôi, cũng liền yên tâm phần nào.
Bước vào phủ, đợi Tiểu Hoa hầu hạ Chiêu Hòa
tắm rửa thay y phục xong, Phó Sinh Luân đã ngay lập tức chạy đến hỏi:
"Cô nương, có thể cho ta biết rõ về tình huống khi nãy?"
Tiểu Hoa nhíu mày, nhưng dù sao cũng đã cõng tiểu thư một đoạn đường, nàng mới
nói: "Khi nãy hỗn loạn, mọi người đang say khước thì bỗng dưng từ trên
cao rớt xuống một con mãng xà to tướng. Ta còn chưa kịp nghĩ, con mãng
xà kia liền hướng cửa phòng của chủ tử mà đập gãy. Mọi người ai nấy đều
sợ hãi chạy ra ngoài."
"Những ngày gần đây, cô nương có thấy điều gì bất thường?" Phó Sinh Luân nhíu mày. Cả tháng nay không thấy đâu,
con bạch xà này là đi đến thành Tây? Có lẽ là nhắm đến đôi phu thê trẻ
này. Hiện tại xem ra, cụ thể là nhắm đến tân lang đi?
"Không có,
vẫn bình thường. Nhưng con mãng xà này... nó cướp tân lang đi mất rồi.
Đạo sĩ rơm, ngươi có thấy lạ không?" Tiểu Hoa ánh nhìn chăm chú.
"Hả... hỏi ta á? Cô nương thấy lạ chỗ nào?" Phó Sinh Luân cũng nghi hoặc lắng nghe.
"Con mãng xà này là giống cái, thèm khát vẻ đẹp của tân lang nên đã trực
tiếp xông vào cướp. Lại nói a, tân lang vừa đẹp lại vừa tài hoa, cô
nương nhà nào đi ngang cũng đều đỏ mặt e lệ. Ngươi nói xem, chẳng phải
hắn cũng đã câu hồn con xà tinh này rồi sao?" Tiểu Hoa xoa cằm, ánh mắt
hoàn toàn chắc chắn.
"À... ta thấy... không phải đâu." Phó Sinh
Luân vẫn giữ ánh mắt tươi cười nhưng trong lòng đã thầm nghĩ: Vị cô
nương này, cô nên nghỉ ngơi được rồi a. Phó Sinh Luân cảm thấy tân lang
này là cái người bình thường, không có gì đáng để con bạch xà này cướp.
Nhưng...
Hắn nhớ, tân lang trên người đeo rất nhiều vòng bạc. Rốt cuộc hình bóng một người hiện ra trong đầu. Hắn sửng sốt, lại nhìn
gương mặt đang say ngủ của Chiêu Hòa sau tấm màn che. Lập tức chấn động.
Người này... chính là người đi cùng với cô nương kì lạ mà hắn đã gặp tại Tam Bảo tự?
Lại nhớ đến nữ nhân đi cùng với vị thần lên chốn tiên kinh, Phó Sinh Luân
càng thêm kinh hãi. Chuyện này không còn trong phạm vi ở nhân gian nữa
rồi, đến cả thiên giới cũng bắt đầu nhúng tay vào. Rốt cuộc nó nghiêm
trọng đến thế nào?
"Này, tên đạo sĩ rơm nhà ngươi nhìn chủ tử của ta làm gì?! Mau mau, đi ra ngoài." Tiểu Hoa thấy tên Phó Sinh Luân cứ
nhìn chằm chằm vào Chiêu Hòa đang hôn mê, lập tức đuổi hắn ra ngoài. Hắn không oán trách gì, chỉ để lại một câu: "Ngày mai cô nương này sẽ tỉnh, chỉ là do mệt mỏi quá độ mà thôi, không sao."
Phó Sinh Luân
thoắt cái đã ngự kiếm bay về nơi khách điếm ban nãy, theo đường cửa sổ
đang mở mà trèo vào phòng mình. Ánh mắt ngập tràn những suy tư. Gần mười năm về trước, vào lúc hắn còn nhỏ, khắp Tiên Sơn đã đồn đại về một lời
sấm truyền: Tiên nhân hạ phàm, thiên hạ vô an.
Ngày hôm nay, nó đã được xác thực. Thiên hạ chắc chắn sẽ nhanh chóng đại loạn.
Hắn vuốt ve mi tâm, lại tức giận đặt thanh kiếm xuống bàn. Thật sự rất tà
quái, mấy tháng nay hắn luôn phải đối diện với đủ loại quái vật kì lạ,
lại vô cùng mạnh mẽ. Nhân giới trước nay cùng lắm là chứa đám tiểu yêu
than đói than khát, hoặc là hồn ma vất vưởng khắp con ngõ, nếu là yêu
quái thì đạo hạnh chỉ trong vòng năm trăm năm. Nhưng những năm gần đây,
những con yêu nghiệt đạo hạnh cao thâm dần dần xuất hiện ngày càng
nhiều, khiến cả Tiên Sơn trở tay không kịp.
Lại nghĩ đến vị cô nương mà hắn đã gặp kia, hắn nhớ rất rõ người này, là Thanh An.
Từ lần đầu gặp, hắn đã cảm giác người này có điểm vô cùng kì quái, hai tay có thể ôm con chồn tinh đạo hạnh gần một nghìn năm. Nàng ta nói là tìm
thấy trong lúc nó bị thương, Phó Sinh Luân không phải ngu ngốc, tất
nhiên chẳng tin. Loài vật này nội thương rất nặng, là mới ra tay chưa
được nửa nén hương. Huống hồ nếu như nó bị thương, thông thường các loài yêu sẽ đến những nơi góc khuất hoặc cây cối um tùm lánh nạn. Thành Tây
nhộn nhịp tới vậy, nàng ta rốt cuộc như thế nào mà bắt gặp con chồn?
Nếu như tân lang là Thanh An, lúc hắn vào phủ thì người nọ cùng con mãng xà đã biến mất. Những hôm giao thủ cùng con mãng xà, hắn chắc chắn rằng nó là nam nhân. Vậy thì nữ nhân đã cùng vị tiên đi lên thiên đình, hẳn là
Thanh An rồi.
Người kia chính là thần tiên hay sao?
Thanh
An từ lúc đầu đã lộ ra bản chất cao ngạo khó ai sánh bằng, nhưng không
hẳn là tàn độc như những loài yêu mà mình từng thấy qua. Cho nên đối với chuyện nàng là tiên, hắn cho rằng bảy tám phần là đúng. Nhưng rốt cuộc
vì sao nàng ấy lại đến đây, hắn không biết. Chỉ có thể suy đoán rằng
nàng được sai xuống để giết con mãng xà, rốt cuộc bị nó đánh trọng
thương mà thôi.
Vậy ra nàng cũng không mạnh mẽ như hắn nghĩ.
Nhưng rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, phải trực tiếp đi hỏi người đó mới
được. Phó Sinh Luân ánh mắt liếc nhìn nơi con phủ mà Chiêu Hòa đang
sống.
Ngày hôm nay đã đủ mệt mỏi rồi. Phó Sinh Luân cởi giày,
thoải mái nằm trên giường mà ngủ. Híp mắt lại vươn vai một cái, đây đúng là giây phút tuyệt vời nhất của nhân sinh a!
Chiêu Hòa nặng nề
mở mi mắt dậy, xung quanh là một căn phòng quen thuộc. Trên người không
còn là bộ hỉ phục tối qua, mà là thường phục nàng vẫn hay mặc. Nếu như
không phải phía sau lưng vẫn còn truyền đến cơn đau, nàng đã tưởng rằng
tất cả mọi chuyện dường như là một giấc mơ.
Nàng cũng mong đó chỉ là mơ.
Thanh An đã đi rồi, khoảng khắc mà nàng sợ hãi rốt cuộc cũng đến.
Cái bất lực chính là, nàng vừa mới nhận ra tình cảm của bản thân chưa được
bao lâu. Nàng biết điều này là sai trái, nhưng vẫn là muốn thổ lộ với
người kia cho nhẹ lòng. Rốt cuộc lời còn chưa nói, đoạn tình cảm này đã
bắt buộc phải bị chôn vùi.
Chuyện đêm qua diễn ra chỉ trong chốc lát, khiến cho nàng khó có thể mà phản ứng kịp.
Chiêu Hòa ngồi dậy, chậu nước đã được chuẩn bị sẵn trên bàn. Nàng rửa mặt một chút cho tỉnh táo. Người cũng đã đi rồi, nàng cùng Thanh An vốn không
cùng một thế giới, gặp nhau một lần cũng được xem như là diễm phúc.
Chiêu Hòa có cuộc sống của nàng, sau này còn phải tận hiếu với phụ thân. Còn Thanh An, nàng ấy cứ tùy ý cưỡi gió dạo chơi khắp nơi thôi. Các
nàng đã được định sẵn không thể dành cho nhau. Ông tơ bà nguyệt phải
còng lưng lắm mới có thể nối duyên được.
Chiêu Hòa ngây ngốc nhìn chính mình trong gương đồng. Nàng tự cầm lược chải tóc cho tươm tất.
Xong xuôi, hướng đến gương đồng, cố kéo căng ra một nụ cười thật tươi.
Phụ thân hẳn là đã nghe cố sự ở đây, chắc rằng trong ba ngày tới sẽ lập tức thúc ngựa trở về. Bên ngoài còn nha hoàn, nàng không thể nào trưng ra
bộ mặt buồn bã mãi được.
Vừa bước ra bên ngoài, lại nghe nha hoàn thông báo có một người tên Phó Sinh Luân đang đợi sẵn ở phòng khách.
Đối với cái tên Phó Sinh Luân này, nàng vẫn là có một chút quen thuộc. Đó
là đạo sĩ trẻ tuổi nhất mà nàng từng gặp, cũng là người đã đem con chồn
trên tay Thanh An về Tiên Sơn. Nghe đến danh tự này, nàng lập tức nhíu
mày cảnh giác. Hắn đã phát hiện ra chuyện gì hay sao?
"Chiêu cô
nương, lại gặp." Phó Sinh Luân thoải mái ngồi vào bàn, tự nhiên như nhà
mình. Chiêu Hòa vừa bước ra, cũng lễ độ cúi chào.
"Phó đạo sĩ đường xa đến đây là có việc gì?" Chiêu Hòa ngồi hướng đối diện. Đám nha hoàn xung quanh lập tức rót trà.
"Là việc cá nhân." Phó Sinh Luân liếc nhìn đám nha hoàn xung quanh. Chiêu
Hòa hiểu ý, bảo bọn họ ra hết bên ngoài. Tức thì căn phòng chỉ còn mỗi
hai người.
"Ta không thích dông dài. Vị tân lang hôm qua còn
chẳng phải cô nương tên Thanh An hay sao? Hôm qua tận mắt ta thấy nàng
cùng một thần tiên đi thẳng lên trời. Chiêu cô nương có biết gì về thân
phận của người kia cùng con mãng xà, xin đừng giấu giếm ta. Ta phải ngay lập tức về Tiên Sơn bẩm báo." Phó Sinh Luân thần sắc nghiêm túc.
"Phó đạo sĩ thấy thì cũng đã thấy, ta phải nói thêm lời nào? Ta chỉ nói thế
này, đây không phải là chuyện của nhân gian, bản thân ta cũng không rõ
ràng là cái gì. Ta nghĩ Phó đạo sĩ cũng nên biết điều này, buông tha cho dân thường như ta đi thôi." Chiêu Hòa không phủ nhận, chỉ đưa ánh mắt
nghi hoặc nhìn Phó Sinh Luân.
"Nhưng việc này đã ảnh hưởng rất
nhiều đến nhân gian. Chiêu Hòa cô nương có biết rằng, cánh cổng từ yêu
giới đến nhân gian đã bị rách hay không?" Phó Sinh Luân nhìn thấy thái
độ không hợp tác của người nọ, liền nhướn mi.
Chiêu Hòa cũng
không quá vui vẻ. Nàng biết thân phận của Thanh An là tuyệt mật, không
phải muốn nói là nói. Huống hồ còn phải nói cho một kẻ vừa gặp chưa quá
hai lần? Nhưng chuyện cánh cổng ở yêu giới mà Phó Sinh Luân nói, thật sự làm cho nàng để tâm. Có phải chuyện này liên quan đến việc Thanh An bị
đánh đến trọng thương hay không?
Sâu trong thâm tâm, nàng vẫn muốn biết rõ chân tướng của sự việc.
Thấy Chiêu Hòa im lặng, Phó Sinh Luân cũng chỉ biết bất lực thở dài, nàng
nói tiếp: "Chiêu cô nương nếu không muốn nói thì đành thôi vậy. Nhưng
tôi chỉ muốn nói là, lời sấm truyền kia đã linh nghiệm rồi. Chắc chắn cô cũng đã từng nghe qua nhỉ? Thân là đạo sĩ, ta chịu trách nhiệm bảo vệ
bách tính bình an trước yêu ma quỷ quái. Nếu như cô thành thật khai ra,
có lẽ đối với ta sẽ dễ dàng hơn phần nào."
Chiêu Hòa nhớ đến cảnh tối hôm qua, lại xác nhận là đúng. Thiên hạ rốt cuộc sẽ gặp phải loạn gì? Liệu có liên quan đến Thanh An?
"Phó đạo sĩ nghĩ nhiều. Những gì ta biết được so với ngươi cũng không hơn
không kém. Hôm nay ta mệt mỏi, ngươi về được rồi." Chiêu Hòa nghĩ một
hồi, rốt cuộc lại nói.
"Vậy thì cho ta biết một điều thôi, xem
như ta van xin cô. Thanh An cô nương liệu có phải thần tiên? Nếu có,
nàng ta sẽ giúp thiên hạ bước ra khỏi nghịch cảnh này." Phó Sinh Luân
khẩn cầu.
"Nàng không phải." Chiêu Hòa nhìn vẻ thành khẩn của
người kia, cũng chỉ buông ra một câu trả lời như vậy. Phó đạo sĩ có vẻ
như là người trượng nghĩa, sẵn sàng hi sinh vì nghĩa lớn. Nhưng không vì những cảm quan ban đầu mà nàng lại có thể tin tưởng hắn hoàn toàn.
"Được rồi, vậy ra chính ta đã nghĩ nhiều." Phó Sinh Luân ôm quyền, cúi đầu rời đi.