Người mở miệng không phải ai khác chính là Thích Như Long.
Thực tế mà nói, hắn đã sớm có mặt tại nơi đây.
Mặc dù không chứng kiến mọi chuyện từ đầu thế nhưng sớm hơn rất nhiều sơ
với đám người này, hắn làm sao cam tâm để một người lạ mặt vượt qua được bản thân. Bất quá một đường đi theo dấu chân của Bạch Cửu Dương bắt đầu còn có chút hăng hái, dần dần chuyển thành câm lặng.
Thực lực
của đối phương mạnh hơn hắn dự đoán rất nhiều, Thích Như Long ở bên
trong phật tự cũng là có số có má tương lai tiền đồ vô lượng, nhưng mạnh hơn nữa cũng không phải là đối thủ của Bạch Cửu Dương. Dù biết như vậy, nhưngThích Như Long không hề do dự , đối phương dù mạnh thật đấy nhưng
tất cả đệ tử của phật tự cũng đang có mặt tại đây, hắn không ngại kích
động một, hai.
Việc này cũng rất trọng đại hắn cũng không muốn bỏ qua.
“Bạch Cửu Dương – Tội đồ của phật tự.”
Câu nói này lập tức làm tất cả phật tử ở nơi đây giật mình, bất quá người
nói ra câu này chính là một vị phật tử có uy vọng cao nhất trong đám –
Thích Như Long.
Thích Như Long làm người có ai mà không rõ ràng,
lời hắn vừa nói ra không có một ai đứng ra chất vấn. Nhìn trên hư không
có hai thân ảnh đang dùng tốc độ cực nhanh va chạm, mỗi một lần cận
chiến không gian xung quanh hơi rung động nhè nhẹ. Thấy được điều này
khiến cho đám phật tử bên dưới hơi có chút e ngại, nhưng không ai mở
miệng phản bác.
Bọn họ dù sao cũng chính là đệ tử của Thiên
Phương Tự, nay ở bên trong Ma Sơn gặp được phản đồ của phật tự há lại bỏ qua. Nếu việc này mà truyền ra ngoài phật tự liền trở thành trò cười
mất, bọn họ là đệ tử cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Thích Như Long cảm
nhận được tâm tình của chúng sư đệ lập tức trong lòng hơi vui mừng, mọi
chuyện có vẻ đang đi theo đúng hướngg hắn muốn. Đồng thời ánh mắt cũng
khóa chặt thân ảnh của Bạch Cửu Dương, tu vi của hắn tại nơi đây cũng
coi như hàng đầu bởi vậy cũng có thể nắm bắt được một chút tốc độ của
hai người kia.
…
— QUẢNG CÁO —
Bên trên hư không, Nhất Vô Niệm một mực cùng Bạch Cửu Dương đại chiến với
nhau. Từ đầu tới cuối Nhất Vô Niệm đều là người nắm giữ thế chủ động, dù ngay cả khi Bạch Cửu Dương liên tục công kích. Cường độ thân thể của
Bạch Cửu Dương đúng là rất mạnh nhưng so với Nhất Vô Niệm thì kém xa,
cộng thêm việc Nhất Vô Niệm nắm trong tay thanh Hư Khí thượng phẩm --
Băng Nham Kiếm.
Bạch Cửu Dương không khỏi rơi vào thế yếu.
Bởi vì luôn chiếm thế chủ động, Nhất Vô Niệm rất nhanh chóng tìm được những kẻ hở của Bạch Cửu Dương, từng vết chém của trường kiếm đánh mạnh vào
thân thể Bạch Cửu Dương, mỗi lần như vậy thân thể của y không khỏi chấn
động vô thức lui lại về sau. Vốn đã chiếm thượng phong nay Nhất Vô Niệm
càng có cơ sở triển khai kiếm kỹ, cận chiến cũng không làm cho Nhất Vô
Niệm yếu thế mà càng thể hiện rõ trình độ kiếm pháp của hắn cao cường
bao nhiêu.
Trước khi có thể trở nên được như bây giờ, cũng có một khoảng thời gian Nhất Vô Niệm chán nản. Mỗi khi như thế, hắn đều sẽ
luyện tập kiếm kỹ, trải qua bao nhiêu mồ hôi xương máu để có thể rèn
luyện đến lô hỏa thuần thanh. Đợi đến khi bản thân hắn đạt được hệ thống liền rất ít rèn luyện kiếm kỹ, ngươi cho dù có luyện kiếp kỹ mạnh cỡ
nào cũng không thể một mực cầm kiếm cận chiến đối thủ.
Cộng thêm
việc bản thân học được nhiều kiếm pháp mạnh mẽ dẫn tới việc kiếm kỹ hắn
rất ít sử dụng. Hôm nay, một lần nữa hắn lại có thể cầm kiếm trong tay
dùng kiếm kỹ để giao thủ với một đối thủ cực mạnh, càng như vậy trong
lòng của hắn không khỏi nhớ đến những ngày tháng trước kia, những ngày
thánh gian khổ đó…
Đối diện với Nhất Vô Niệm, người mà vẫn luôn giao chiến với hắn – Bạch Cửu Dương thì lại đang thầm kêu khổ.
Vốn Bạch Cửu Dương chưa từng ăn thiệt thòi trên tay ai về cận chiến, thế
nhưng hôm nay một mực giao chiến, hắn lại là người rơi vào thế hạ phong. Ban đầu, hắn còn có thể chủ động tấn công nay chỉ có thể một mực bị
động chống đỡ, trong lòng của hắn bắt đầu xuất hiện một chút không vui.
“Oành!”
Một quyền cực mạnh đánh tới Nhất Vô Niệm chỉ thấy đối phương cầm trường
kiếm nhanh tay ứng phó, bất quá ngay lập tức khiến cho Nhất Vô Niệm bay
xa một đoạn, mãi mới ngừng được trên không trung.
Bạch Cửu Dương thu hồi nắm đấm, mở miệng không vui nói: “Ngươi là người đầu tiên có thể ép ta vận dụng Phật Ma chi lực.”
Vừa dứt câu, trên người của hắn tỏa ra một luồng hắc quang. Hai luồng hắc
quang, kim quang quẩn quanh cơ thể của Bạch Dương khiến cho hắn trở nên
có chút yêu dị.
Đây cũng là lần đầu tiên Nhất Vô Niệm nhìn thấy một vị phật tử nắm giữ một
loại khí tức tà ác như vậy, đây có thể nói là điều tối kỵ của phật môn.
Phật tử nhập ma là nỗi sỉ nhục của phật môn.
Bất quá, Nhất Vô Niệm cảm thấy đối phương dường như rất tỉnh táo dường như
không bởi vì thể chất Phật Ma của mình mà trở nên điên loạn, càng giống
như y đã nắm giữ được lực lượng tà ác bên trong cơ thể, không có bị nó
chi phối, cắn nuốt đi bản tính. Một vị phật tử nắm giữ hai loại lực
lượng đối lập, nói ra chỉ sợ không ai tin.
Nhưng tất cả lại đang diễn ra trong ánh mắt mọi người.
Đám người quan sát ở phía xa không khỏi phẫn nộ, nếu trước đó đám phật tử
còn nghi hoặc đôi chút thì khi cảm nhận khí tức tà ác trên người Bạch
Cửu Dương tỏa ra, ai nấy đều vô cùng phẫn nộ. Xem ra kẻ này thực sự nhập ma, bước vào còn đường ta đạo.
Mà chức trách của phật môn chính là trấn áp hết mọi thứ tà ác trên đời.
Ngay khi đám người định động thủ, Thích Như Long liền lên tiếng ngăn cản: “Các vị sư đệ đợi một chút.”
Tất cả mọi người có chút nghi hoặc qua hướng y, Thích Như Long không hề tỏ ra bối rối, ngược lại bình tĩnh giải thích:
“Mọi người cũng trông thấy rồi đó, vị thí chủ kia đang đại chiến với kẻ tội
của phật tự chúng ta. Bây giờ chúng ta tự tiện tham gia liền sẽ khiến
cho sự việc rơi vào hỗn loạn, đợi một chút nữa hai bến đại chiến không
sai biệt lắm chúng ta liền thay vị thí chủ kia trấn áp tội đồ. Các sư đệ thấy sao?”
Nghe được lời của hắn nói, một vài vị phật tử lại có
chút nhíu mày đứng ra chấn vấn: “Sư huynh đã nói vậy đã suy xét tới,
chúng ta làm như thế có khác gì bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu. Nếu
việc này truyền ra thanh danh của phật tự chẳng phải bị ô uế.”
Lời của y vừa nói xong, đám phật tử mấy mặt nhìn nhau có chút suy nghĩ.
— QUẢNG CÁO —
Thích Như Long nhận ra người này là ai, đây cũng là một vị phật tử đứng trong hàng ngũ phật tử trẻ tuổi của thế hệ này. Đối với việc này hắn cũng đã
suy xét cả rồi, bởi vậy khi người này đứng ra chất vấn hắn, hắn không
những tỏ ra không vui mà còn nở nụ cười hiền hòa:
“Tạ Lương sư đệ lo lắng cho phật tự như vậy trong lòng ta vô cùng vui mừng, bất quá…”
Thích Như Long nói tới đây hơi ngập ngừng khiến cho Tạ Lương đứng ở một
bên hơi nghé mắt nhìn qua, bình tĩnh muốn xem hắn định nói gì. Cũng
không để cho y cùng mọi người chờ đợi lâu, Thích Như Long nói tiếp:
“Mọi người ở đây đều là đệ tử phật môn, việc chúng ta cần làm chính là trừ
gian diệt ác gặp được nghiệt đồ của phật tự há lại bỏ qua. Về phần như
sư đệ vừa nói, ta nghĩ sư đệ quá nhạy cảm mà thôi, vị thí chủ kia chắc
chắn sẽ hiểu cho. Mấy vị tu chân, cùng các vị phật tử của các nơi đây
chắc chắn cũng hiểu cho hành động của chúng ta phải không?”
Lời
cuối cùng Thích Như Long còn mỉm cười nhấn mạnh nói với mấy người ngoại
lai, những người không thuộc Thiên Phương Tự bọn họ nghe. Dù sao bên
trong Ma Sơn có không ít đệ tử của phật môn khác, cùng các vị tu chân
giả Thích Như Long đương nhiên lợi dụng sự áy náy của bọn họ để khiến
bọn họ không nói lung tung.
Dù sao đây cũng là địa bàn của phật
môn, các ngươi muốn nói gì cũng phải nể mặt một, hai. Hơn nữa, Ma Sơn
cũng mở ra cho các ngươi đi vào rèn luyện chẳng lẽ các ngươi còn định
nói xấu chúng ta, đây chẳng phải ăn cháo đá bát, sau này ai còn dám cho
những người như họ vào nơi đây rèn luyện nữa.
Đúng như hắn dự
đoán, ngay tức khắc đám người của thế lực khác vội vàng lên tiếng nói,
tất cả đều thể hiện rằng bản thân hoàn toàn đồng ý việc mà phật môn làm. Ngụ ý kẻ phía trước là tội đồ, là việc của phật môn bọn họ sẽ không
nhiều chuyện.
Nhận được lời khẳng định của đám người kia trong
lòng Thích Như Long rất hài lòng, đệ tử phật môn cũng không nói thêm
điều gì nữa, đám người kia nói vậy chứng tỏ đề nghị của Thích Như Long
không có vấn đề, đã không có vấn đề bọn họ đương nhiên sẽ không nhiều
chuyện.
Mọi chuyện sau này đều do Thích Như Long chịu trách nhiệm.