Tiểu Ngư Nhi bọn họ vừa mang đồ ăn lên,
Bình Bình An An đã ngửi thấy mùi thơm bay tới. Đang ngồi bên cạnh chiếc
bàn nhanh nhau nói: "Nga! Hôm nay đồ ăn thơm quá a! Các ngươi làm đồ ăn
ngon gì?" A cha nhanh chóng lại bưng hộ đồ ăn, một bàn thức ăn dọn lên,
và sau đó tất cả mọi người cùng ngồi xuống ăn
Phụ thân bọn họ
nghe nói bữa cơm chiều hôm nay là do Tiểu Ngư Nhi làm, liền mỗi món nếm
thử một chút, sau đó nói: "Tiểu Ngư Nhi ngươi làm đồ ăn rất ngon và thơm a!"
A cha cũng khen ngợi: "Đúng nha! Ta thích nhất món canh cải thìa thịt viên này, hảo uống"
Phụ thân lập tức tiếp lời: " Chính là có hơi nhạt, không đủ mặt"
Phụ thân bọn họ thường xuyên làm ruộng đất, là việc tương đối tốn sức, thích ăn mặn, mỗi bữa cơm đều tương đối mặn.
A cha: "Ngẫu nhiên ăn thanh đạm một chút cũng được, buổi tối không nên ăn quá mặn, sẽ luôn khát nước"
Bất quá chính là canh này thanh đạm, những món khác hương vị vừa đủ. Mọi người đều ăn đến cao hứng.
Cơm nước xong, tổ cha liền không cho Tiểu Ngư Nhi thu thập chén đũa vào nhà bếp, muốn cậu nghỉ ngơi một chút. Nói là hôm nay bọn họ đã lên trấn mệt mỏi một ngày, thu thập phòng bếp liền không cần bọn họ. Nhưng a cha bọn họ vẫn đi theo tổ cha vào trong nhà bếp, chỉ không cho Tiểu Ngư Nhi
nhúng tay.
Xong xuôi mọi việc, mọi người đều ngồi xuống, nói chuyện hôm nay lên trên trấn:
"300 cân mứt bán được 30 lượng bạc, lần này rau dưa tương đối nhiều, 50 cân
bán được 400 văn tiền. Mua đồ vật dùng hết 150 văn, hiện còn dư lại 30
lượng 250 văn tiền"
Phụ thân cầm bạc đưa qua cho tổ cha.
Sau khi tổ cha cầm tiền, hắn lấy 250 văn còn lại từ việc bán rau đem chia
đều cho hai nhi tử: "Về sau tiền bán rau dưa trừ bớt mua đồ dùng trong
nhà, tiền còn thừa đều do chính các ngươi cầm, trong tay phải có chút
tiền riêng mới được. Còn tiền bán mứt, vì đây là số tiền lớn, thì để lại chỗ ta giữ, cùng tiền bán hai lần trước, dùng làm tiền chung."
Nói xong liền đem tiền cất lại.
Tổ phụ cũng chậm rãi nói: "Hiện tại bọn hài tử cũng chậm rãi trưởng thành, càng ngày càng có nhiều chỗ dùng đến tiền. Đại tiểu tử Mao Mao sang năm cũng phải vào học đường trên trấn, hắn đầu óc thông minh, tiên sinh
hiện tại không dạy được, sang năm liền lên trên trấn học. Còn Thẩm Tuấn
cũng tới tuổi đi học đường rồi, năm nay vốn dĩ là nên đi học, chính là
sống chết không chịu đi, nên mới gác lại. Sang năm dù thế nào cũng phải
đi học, không yêu cầu ngươi nhất định phải khảo tú tài gì đó. Ít nhất
cũng phải hảo hảo biết chữ, ngươi cũng thấy Tiểu Ngư Nhi ca ca của người đi, hắn không có đi học đường những cũng nhận biết thật nhiều chữ,
ngươi là có ngươi dạy cũng không học, liền ở nhà chơi, như thế thì không được. Mao Mao sang năm đi lên trấn học, ngươi hãy đi sang thôn bên cạnh học, tiểu biểu ca Hứa Bách vẫn còn ở đó, cũng không sợ không có người
chăm sóc" Phụ thân cùng tiểu thúc thúc nhanh chóng đáp ứng.
Tiểu Ngư Nhi cũng phát biểu: "Sang năm ca ca muốn tới trên trấn đi học, liền rời xa nhà, mỗi ngày qua lại đều không được, gà của nhà chúng ta ở đằng sau núi đến sang năm hẳn là có thể bán ra ngoài, hơn nữa còn có bán
mứt, như thế cũng dành ra một số tiền lớn. Đến lúc đó ta nghĩ là lên
trấn mở một cửa hàng để bán đồ ăn, đi xem mặt bằng cửa hàng, nhìn xem có thể trong trấn có thể thuê một tiểu viện nhỏ cho ca ca ở trong đó. Tốt
hơn là thuê cửa hàng có sân sau thì càng ổn, sân sau dùng để ở, còn phía trước có thể bán đồ vật. Còn có chính là, hôm nay gặp được thiếu đông
gia của tửu lâu, nói một chút, hy vọng nhà chúng ta có thể làm ra nhiều
mứt hơn, tửu lâu khác của bọn họ cũng cần, còn ký khế ước nữa. Sang năm, không thể chỉ trông cậy vào trong núi tìm quả dại. Trừ bỏ trong thôn
cùng với ngoại thôn khác thu một ít, nhà của chúng ta tốt nhất chính
mình có mỗi loại một ít mới được. Trong thôn có nhiều ngọn núi hoang
nhỏ, tìm cơ hội nói cùng thôn trưởng, nhìn có thể mua được một toà hay
không, tiền bạc không đủ trước mua một ngọn nhỏ cũng được, về sau tiền
bạc dư dả lại mua thêm. Tổ phụ các ngươi nhìn xem thế nào?"
Tổ phụ bọn họ nghe Tiểu Ngư Nhỉ nói xong đều cảm thấy rất khả thi.
Chỉ là tổ phụ nói thêm: "Kia! Đến lúc đó hoa quả nhiều, nhà của chúng ta
người một nhà liền khẳng định sẽ lo liệu không hết quá nhiều việc. Đến
lúc đó khả năng còn muốn mời người làm. Còn có trong nhà cũng không lớn, nếu có nhiều người thì ở không đủ, nơi làm mứt cũng không đủ"
Tiểu Ngư Nhi nghĩ nghĩ nói: "Thời điểm mua núi hoang, tiện thể mua luôn đất
dưới chân núi, như thế liền dựng một nơi ở, cũng có địa phương làm mứt"
Những người khác cũng tỏ vẻ biện pháp này có thể, đến lúc đó buổi tối còn muốn có người ở nơi đó trông coi.
Nói chuyện một hồi, Thẩm Đại Ngưu lại nói: "Sắp thu hoạch mùa mang rồi, mấy ngày nay cũng không có làm mứt, ta chuẩn bị lại đi theo Trương thợ săn
vào núi, nhìn xem có thể săn được ít con mồi không, mang đi bán một chút cũng tốt, hiện trong nhà lúc nào cũng phải dùng tiền."
Những người khác đều đáp ứng rồi, tiểu thúc thúc cũng chuẩn bị đi cùng, Tiểu Ngư Nhi cũng muốn theo đuôi.
Bất quá, bọn họ có khả năng đi vào sâu trong núi, liền không muốn mang theo Tiểu Ngư Nhi đi, sợ có nguy hiểm. Nhưng là cậu kiên trì muốn đi, sau
cùng hai người thương lượng một chút, có thể mang theo Tiểu Ngư Nhi đi,
nhưng không được theo họ vào trong thâm sâu, chỉ có thể ở bên ngoài chờ
họ. Như thế thì càng thuận tiện cho cậu tìm kiếm đồ vật.
Tiểu Ngư Nhi thấy bọn họ nguyện ý mang theo mình, cậu cao hứng không thôi.
Ngày thứ ba, bọn họ chuẩn bị lên núi, trước tiên cùng Trương thợ săn bàn bạc.
Hôm nay còn chưa tới giờ Thìn, Tiểu Ngư Nhi đã rời giường, rửa mặt sạch sẽ, liền nhanh lấy cho mình cái sọt trúc nhỏ, bên trong để một cái cuốc nhỏ cùng mấy cái ống trúc đã rót sẵn nước, đợi lát nữa cùng phụ thân mang
theo.
Chuẩn bị đồ vật xong rồi bắt đầu đi ăn cơm, cơm nước xong
không đợi thu thập chén đũa liền cùng phụ thân bọn họ và Viên Viên xuất
phát.
Bọn họ theo lệ thường đi đến chân núi đợi hội hợp cùng Trương thợ săn, sau đó lại đi vào núi.
Mọi người cùng đi vào trong thâm sâu để mình Tiểu Ngư Nhi ở bên ngoài, đồng thời còn có Viên Viên ở bên cạnh. Nghĩ nghĩ Viên Viên luôn rất thông
minh, cùng thường bị phụ thân mang đi huấn luyện săn thú, nếu Tiểu Ngư
Nhi có nguy hiểm gì thì cũng hỗ trợ được, nếu không được thì cũng có thể chạy tới thông báo.
Cứ như vậy, phụ thân bọn họ đi rồi, chỗ này chỉ còn một người một cẩu. Cậu sờ đầu Viên Viên nói: "Bây giờ chỉ còn
mỗi chúng ta, chốc lát ngươi phải cố gắng phát hết sức huy nha! Hôm nay
ta muốn tận lực tìm kiếm nhiều thứ khác, ngươi cũng phải nỗ lực. Cũng có thể mang về mấy con thỏ hoang cũng được, nga!"
Viên Viên vươn
đầu lưỡi liếm tay cậu, cậu uy cho nó một ít nước suối không gian, dặn dò nó chỉ ở phụ cận, không được đi xa. Tiểu Ngư Nhi cũng chính mình bắt
đầu vào việc.
Viên Viên uống xong nước, vây quanh Tiểu Ngư Nhi
một hồi mới bắt đầu ly khai đi săn mồi. Nhìn xem có thể bắt được gà
rừng, con thỏ gì hay không.
Mà Tiểu Ngư Nhi thì chỉ tìm kiếm xem có thứ gì hữu dụng hay không rồi thu hết vào trong không gian. Gà rừng
gì đó thì cậu xin chịu bởi quá khó bắt, chỉ có thể trông chờ vào Viên
Viên.
Cậu đầu tiên liên phát hiện ra một mảnh tam thất nhỏ, liền chạy nhanh đến dùng cuốc nhỏ đào một ít bỏ vào không gian. Cứ như vậy ở một bên đào, chốc lát tìm thấy một chút rau dại, còn đào được ít củ mài đậu. Viên Viên cũng ngậm hai con thỏ mang lại đây, vừa lúc một đực một
cái, vẫn còn sống, chỉ là chân con đực bị thương một ít. Tiểu Ngư Nhi
liền dùng ít nước suối không gian rửa sạch miệng vết thương cho nó, lại
dùng chút thảo dược có sẵn đắp miệng vết thương. Xong xuôi hết thì mang
chúng bỏ vào trong không gian. Cậu muốn nuôi chúng, để về sau chúng đẻ
thêm nhiều thỏ con khác. Cũng thuận tiện nói với Viên Viên, đợi lát nữa
đi săn, đừng động trảo để tránh chúng bị thương, lại đi bắt thêm vài con thỏ nữa để mang về nhà để ở sau núi nuôi.
Viên Viên nghe xong
thì liếm liếm ngón tay cậu, tỏ vẻ đã hiểu, xoay mình chạy đi. Tiểu Ngư
Nhi cũng sọt một đường đi tìm, dần dần đi vào sâu bên trong, cây cối
cũng trở nên tươi tốt um xùm. Có những chỗ, ánh mặt trời bị những nhánh
cây đan chéo chắn ngang, không thể chiếu ánh sáng xuống được. Một chút
nhiệt độ nóng cũng không cảm thấy, hơn nữa nhiệt ở một số nơi râm mát có cảm giác thấp hiện một chút.
Tiểu Ngư Nhi tiếp tục đi qua rừng
cây. Đột nhiên phát hiện một cây óc chó, trên cây trĩu quả, trông chín
mọng, Tiểu Ngư Nhi nhảy dựng lên vì sung sướng!
Cậu ở thời hiện
đại vẫn luôn thích ăn quả óc chó, sau khi đến đây, trong thôn chưa từng
thấy qua, tưởng không được ăn, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên có kinh
hỉ. Cậu cảm thấy ngọn Mũ Phong sơn này thật là một nơi tốt, tài nguyên
đặc biệt phong phú, mỗi lần tới đều tìm thấy rất nhiều thứ. Cân nhắc xem về sau phải thường xuyên lên núi.
Cậu nhanh chóng bỏ sọt trên
lưng xuống, tìm nơi bằng phẳng để đặt nó, lại đi tới gốc cây nhìn xem có mầm cây hạt óc chó nào không, chuẩn bị đem vào trong không gian, đương
nhiên, nếu có thể thì cũng đảo mấy cây về nhà trồng trong sân. Còn quả
trên cây cũng chỉ có thể chờ phụ thân bọn họ tới hái giúp.
Tiểu
Ngư Nhi ở phụ cận tìm trong chốc lát, thật đúng là có thể tìm được mấy
mầm cây, cậu liền đào trước một gốc bỏ vào trong không gian. Nhưng mầm
khác đặt vào sọt trúc, có 3 cây, chúng không lớn, nên để vừa trong sọt
được.
Cậu lại loay hoay xung quanh tìm kiếm, ở một nơi hẻo lánh
lại phát hiện được một ít dược liệu. Đều bị cậu đào lên hết. Cậu muốn
trồng dược liệu ở trong không gian, nên đem chúng vào hết.
Trong khoảng thời gian này, Viên Viên lại ngậm tới mấy con thỏ hoang, trừ bỏ 3 con đã chết, còn lại 4 con đều sống, hơn nữa có cả đực và cái. Tối nay
trong nhà lại có thịt thỏ ăn, còn có thỏ để nuôi sau núi.
Chính là hôm nay Viên Viên cùng thỏ hoang có thù sao? Như thế nào lại toàn bắt thỏ, không có đến một con gà rừng.
Bất quá, so với mình còn giỏi hơn, đến một con thỏ mà cậu cũng không bắt được.