- Ta đã thề sẽ trung thành với các đời quốc vương, kiếm của ta vĩnh viễn sẽ không chỉa về phía hắn.
- Đó là ngươi, không phải ta.
Đường Lưu Vũ đáp lại khá thản nhiên. Cao Cần ra tay nhưng Vương Khánh mới là
kẻ ra lệnh cho hắn. Nếu có cơ hội, Đường Lưu Vũ tuyệt đối sẽ không do dự mà xuống tay với vị quốc vương này. Hắn ghi nhớ tất cả những ai đối tốt và tệ với mình, tốt có thể không báo nhưng thù nhất định phải trả. Hiện tại Vương Khánh chính là kẻ đứng đầu trong danh sách đen này.
- Nếu chuyện đó xảy ra, ta sẽ là kẻ thù của ngươi.
- Không sao, chúng ta đang đang giao dịch lợi ích, cũng không phải đồng minh.
Ảnh Vũ hít một hơi thật sâu, cố để không tức giận với Đường Lưu Vũ. Khi đã bình tâm trở lại, hắn tiếp tục nói lại chuyện chính:
- Khả năng học tập kiếm kỹ của ngươi rất tốt, kiếm chiêu không thành vấn
đề. Trong thời gian tới nhất định phải nắm được thuật, dùng nó đánh ra
kiếm thuật chân chính. Ngươi nắm giữ thuật càng tốt, thời gian luyện tập ba bí kỹ càng lớn, độ thuần thục sẽ cao hơn. Ta không yêu cầu quá cao,
ngươi có thể đánh ra tám phần uy lực của chúng cũng đã đủ để đánh bại
Cao Cần rồi.
Đường Lưu Vũ cười gượng:
- Ta sẽ cố gắng.
Nói là cố gắng, hắn vẫn còn chưa biết phải nắm giữ thuật như thế nào. Đến
tận lúc này Đường Lưu Vũ vẫn chưa tìm được cách tiến lại vào không gian
kia. Nhưng vào khoảnh khắc bản thân bị Cao Cần giam giữ, có thứ gì đó
bên trong cơ thể đã cố liên lạc với hắn. Đường Lưu Vũ tin chắc đó chính
là tên kia, kẻ tồn tại bên trong không gian ý thức của mình. Nếu câu
thông thành công, hắn có thể tùy thời tiến vào nơi đó mượn sức mạnh.
Đáng tiếc, còn chưa kịp thể hiện đã bị Ảnh Vũ xông vào cắt ngang, thứ
đang kêu gọi kia cũng lặng mất tăm, gọi thế nào cũng không trả lời.
Qua vài ngày, Ảnh Vũ tiếp tục cải trang ra ngoài thăm dò tình hình, biết
được Đường Lưu Vũ và hắn đã trở thành tội phạm truy nã toàn quốc. Trước
đó Ảnh Vũ đã là sát thủ bị truy nã tại nhiều lãnh địa, sau khi cứu Đường Lưu Vũ thì mới lên cấp bậc toàn quốc. Đường Lưu Vũ thì không cần nói,
hắn một bước nhảy lên hàng ngũ tội phạm hàng đầu, hệt như lúc tại Thủy
Nguyên Quốc. Đối với chuyện này, Đường Lưu Vũ cũng không biết mình nên
cười hay nên khóc.
Là tội phạm truy nã lâu năm, Ảnh Vũ có rất
nhiều căn cứ bí mật cũng như biện pháp trốn tránh sự truy nã. Hắn đưa
Đường Lưu Vũ đến dãy ngọn núi rất lớn, ngăn cách giữa thủ đô và lãnh địa của đại công tước. Nơi này địa hình hiểm trở, tuyết rơi quanh năm, khí
hậu khắc nghiệt nên hiếm khi có người qua lại. Đây sẽ là nơi Đường Lưu
Vũ học tập kiếm thuật Vô Ảnh. Ảnh Vũ đặt ra mục tiêu là trong vòng năm
năm Đường Lưu Vũ phải nắm giữ toàn bộ kiếm thuật này, phát huy ít nhất
tám phần uy lực, đồng thời thức tỉnh năng lực cấp độ năm. Nếu kéo dài
lâu hơn e rằng Cao Cần đã gần đất xa trời, đánh bại cũng không có ý
nghĩa gì. Với yêu cầu khắt khe này, tất nhiên là với cường độ cao hơn
lúc tập cùng Vương Nhã và Cao Cần vô số lần.
Đường Lưu Vũ không
biết mệt cũng không biết đau, thậm chí hắn còn chẳng đối bụng khát nước
để phải dừng lại giữa chừng. Nhưng kể cả như vậy, đây vẫn là một quá
trình khô khan nhàm chán. Đường Lưu Vũ thỉnh thoảng vẫn dành thời gian
nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa để diễn luyện lại các kỹ năng kiếm thuật trong
đầu vừa thử liên lạc với thứ bên trong cơ thể hắn. Quá trình này kéo
dài, lặp đi lặp lại, dần hình thành một quy luật sống mới. Đây không
phải cuộc sống Đường Lưu Vũ mong muốn, tập luyện khắc khổ nhưng không có lương. Còn may đây chỉ là một bước đệm, giống như học tại chức, tăng
cao kỹ năng và kiến thức để thăng quan tiến chức hay tìm kiếm một công
việc mới với mức lương cao hơn. Khổ trước sướng sau, hắn vẫn phải cắn
răng chịu đựng vì tương lai tươi sáng.
…
Cùng lúc này,
trên một chiếc tàu không gian, bốn người Vân Lam, Cố Dạ, Tư Cẩn Ngôn và
Tô Đồng đã tập hợp trở lại sau một nhiệm vụ nữa.
Dung mạo cả nhóm không có nhiều biến hóa, chỉ là cao hơn đôi chút, phong cách ăn mặc
cũng đổi tạo thành vẻ già dặn hơn. Vân Lam để một mái tóc bạch kim nhạt
lấp lánh ánh kim tuyến nhìn rất bắt mắt. Tư Cần Ngôn bổ sung thêm phụ
kiện là một chiếc kính đeo bên mắt phải, phiên bản nâng cấp cuối cùng
của kính mắt Cực Quang. Cố Dạ để tóc dài hơn rồi vuốt thẳng lên, đeo
thêm một chiếc băng màu đỏ đúng với sở thích, lưng đeo trọng kiếm, đúng
với hình tượng hiệp sĩ trong các bộ truyện ưa thích của hắn. Cuối cùng
là Tô Đồng, mái tóc dài được nàng quấn thành một búi lớn trên đầu, tách
ra thêm hai phần hai bên rồi thắt bím lại, quấn thành hai vòng nhỏ. Tô
Đồng nay đã không cần đeo kính nữa, nàng dùng một loại kính áp tròng
công nghệ cao, hỗ trợ phân tích và nạp dữ liệu. Thứ này kết hợp giữa
công nghệ sinh học và kỹ thuật cao, được Tô Đồng nghiên cứu ra trong
thời gian qua, gần như sử dụng liên tục không tháo ra, thay thế cả thị
lực thật sự.
Lúc này đây Tô Đồng đã phải làm thay cả nhiệm vụ của Chu Bác, nàng không chỉ nghiên cứu sinh học, giúp ba người rèn luyện
năng lực mà phải học tập thêm các kiến thức liên quan đến cơ khí, trí
tuệ nhân tạo, hỗ trợ sửa chữa con tàu. Tuy tất cả đều đã được lập trình
sẵn nhưng muốn vận hành vẫn cần nền tảng kiến thức nhất định. Còn may Tô Đồng có trí tuệ rất cao, cùng với sự hỗ trợ của Tư Cẩn Ngôn nên tạm
thời vẫn làm tốt. Dù vậy, vai trò của Chu Bác cũng ngày càng rõ ràng
hơn, không có hắn cả nhóm sẽ mãi mãi chỉ thực hiện được các nhiệm vụ cơ
bản cấp thấp. Hiện tại những nhiệm vụ này đã sớm hoàn thành gần hết. Với năng lực hiện tại của ba người chúng trở nên quá đơn giản, chỉ lãng phí thời gian. Muốn tăng lên nhiệm vụ cấp cao hơn thì phi thuyền và các
thiết bị lại không hỗ trợ được. Đó là chưa kể lớn phần lớn vũ khí đều đã rơi rớt bên ngoài không gian sau trận chiến kia hoặc bị Liên Minh Bắc
Vực thu giữ. Hiện tại bọn hắn chỉ còn một ít vũ khí tích trữ và vài món
bất ly thân.
Hiện tại nhóm có hai mục tiêu, tìm kiếm Đường Lưu Vũ và giải cứu Chu Bác. Mấy năm qua Đường Lưu Vũ một mực bặt vô âm tín,
một chút tin tức cũng không có. Người tiếp xúc cuối cùng với hắn là Tô
Đồng cũng chỉ biết khi đó Đường Lưu Vũ đã một mình đứng ra ngăn cản Dạ
Nhân Tôn Bằng để nàng rời đi. Tên kia là ai? Lúc này ba người đều đã
biết, cho nên khả năng Đường Lưu Vũ còn sống là cực kỳ thấp. Nhưng chỉ
cần không phải bằng không thì bọn hắn sẽ vẫn tiếp tục tìm kiếm. Có điều
tạm thời phải gác lại việc này. Với tình hình hiện tại, việc giải cứu
Chu Bác đã trở thành ưu tiên hàng đầu.
Với thân phận thủ lĩnh của nhóm, Cố Dạ đứng trước bàn nghị sự, đối diện với ba người, bao gồm cả
Tô Đồng đang tạm thay cho Đường Lưu Vũ rồi lớn tiếng nói:
- Hiện tại chúng ta đều đã sẵn sàng, có thể bắt đầu kế hoạch giải cứu Chu thúc thúc.
Vân Lam khẽ nhướng mày, định nói gì đó nhưng Tư Cẩn Ngôn đã vội xen vào:
- Lam tỷ, ngươi phải biết tình trạng hiện tại của chúng ta là như thế
nào. Tô Đồng đại tỷ đã cố gắng hết sức, công nghệ cơ khí và chế tạo vũ
khí vốn không phải là sở trường của nàng. Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ chậm trễ tiến độ trưởng thành, không kịp tham dự sự kiện kia.