Hoàng Thao nhìn hố sâu trên mặt đất, chầm chậm bước về phía đó. Hắn thấy những thớ gỗ nằm la liệt khắp nơi, dập nát, mùi của gỗ cũng bốc lên cực kì rõ ràng. Hắn im lặng, cứ nhìn cái hố ấy.
Sau một lúc chờ đợi, một bóng người xuất hiện, sau đó thì có thêm vài bóng nữa. Đó là Mộc
Tộc ở dạng người, trạng thái đang hết sức suy nhược, những vết thương
nặng lộ ra trên cơ thể bọn hắn. Nhìn thoáng qua thì có vẻ những tên này
không có mấy sức chiến đấu.
“Theo những gì ta nhớ thì Mộc Tộc hầu hết đều là mọt sách, nếu tách riêng ra thì cực kỳ yếu. Bọn hắn chỉ mạnh về phòng thủ khi ở dạng cái cây còn khi ở dạng người, dù có là ngươi
của vài năm về trước cũng đủ sức giết.
Mộc Tộc nổi tiếng về tri
thức, bọn hắn có thể kết nối rễ cây với nhau, chia sẻ tâm trí và cùng
nghiên cứu sâu về nhiều vấn đề. Bọn chúng được khá nhiều chủng tộc tôn
trọng, thường mang cái danh học giả, được bảo vệ kĩ càng. Có thể nói Mộc Tộc không rèn luyện gì về mặt lực chiến.”
Giọng nói của bóng đêm trong đầu Hoàng Thao lên tiếng, thuyết minh về một số điều Mộc Tộc có.
Hoàng Thao cũng mắc nối những điều ấy với việc vừa xảy ra. Việc mà bọn
chúng có thể thu hẹp khu rừng một cách đồng bộ như vậy bởi chúng có thể
liên lạc với nhau qua dây rễ.
Đồng thời với đó, hắn cũng như bị
lạc trong ma trận, đó chắc chắn là một chiến thuật của cái làng Mộc Tộc
này dùng để chống lại hắn. Có lẽ chiến thuật đó từng hạ gục rất nhiều kẻ ngông nghênh nhưng một tồn tại như Hoàng Thao thì không dễ như vậy.
Những kẻ còn sống sót kia lộ rõ sự căm hận qua ánh nhìn Hoàng Thao. Nhưng bọn hắn đã chứng kiến tất cả, về việc cả làng đã mắc bẫy và bị thảm sát như thế nào. Bọn hắn vốn chưa từng kinh qua chiến đấu, chiến khí để đối đầu với Hoàng Thao càng không có.
Như một lũ rùa rụt cổ, bọn chúng
bỏ chạy khỏi cái hố sâu ấy, không biết là đang đi về đâu và liệu có tới
nơi được không. Chung quy vết thương bọn chúng quá nặng, rất khó để sống sót lâu hơn.
“Ngươi để cho bọn chúng đi à?” Bóng đêm trong đầu Hoàng Thao hỏi.
“Ta đã tính toán để cho chúng đi mà, dĩ nhiên là sẽ không đuổi giết.” Hoàng Thao đáp lại.
— QUẢNG CÁO —
Mục tiêu của hắn không phải là giết cùng diệt tận mà là reo rắc nỗi kinh
hoàng. Nỗi kinh hoàng không thể được dựng lên dễ dàng bằng những xác
chết mà những kẻ kể lại nó, sống sót qua nó mới là những đối tượng sẽ
lan truyền điều này.
Chuyện về một kẻ tận diệt một ngôi làng rồi sẽ bay xa, cả Mộc Giới sẽ đều chao đảo.
Hoàng Thao nhìn những tên kia đã đi đến khuất mắt rồi mới bắt đầu dịch chuyển theo. Ở một cái hành tinh trọc lốc không có bóng cây nào như Mộc Giới,
hắn rất khó để bám đuôi. Nói vậy không đúng, chỉ là bất cứ cái cây nào
trên Mộc Giới đều là một Mộc Tộc, bởi vậy hắn không thể núp sau cây
được.
Phải tận dụng địa hình, góc sáng góc tối, còn phải tránh cây nữa, việc hắn đang cố để làm thực không dễ dàng.
“Nếu ta bay được như Lưu Tích thì cũng tốc, việc bám đuôi hẳn sẽ rất dễ.
Cũng tiếc cái phi thuyền kia bị đè trong đống đổ nát rồi, ta cũng không
thể sử dụng nó nữa.” Hoàng Thao nghĩ thầm, nói với bóng đêm trong đầu
mình.
Hắn nhặt nhạnh những mảnh vải hay miếng giẻ dọc đường để
kết thành một cái áo choàng sơ sài, đủ để che đi nhân diện của mình.
Hoàng Thao cũng bắt đầu thấy đuối sức khi cứ phải theo chân Mộc Tộc liên tục như vậy.
Mộc Tộc hút dinh dưỡng từ dưới lòng đất lên, vốn
chỉ cần nước và đất là đã đủ. Quái thú không có, sinh vật khác cũng
không có, Hoàng Thao sẽ sớm hết sạch nguồn thức ăn và có thể sẽ chết đói nếu không sớm đến được một nơi nào đó có thực phẩm.
Sau một ngày một đêm bám đuôi, Hoàng Thao có dấu hiệu mờ mắt rồi. Những tên Mộc Tộc
kia cứ đêm đến lại cắm rễ hút dinh dưỡng và nước, ban ngày lại quay về
hình người, tiếp tục đi mãi mà không biết mệt, ngược lại, Hoàng Thao
suốt từng đấy thời gian chỉ có thể uống nước lã mà sống.
Hắn lênh đênh ngoài vũ trụ đã thiếu ăn thiếu uống, lên Mộc Giới lại tiếp tục bị
bỏ đói, cơ thể cũng xuất hiện những biểu tình để nói rằng nó không chịu
được thêm.
Sai một li, đi một dặm… Ngay cả kẻ kĩ lưỡng như Hoàng Thao cũng không thể
nghĩ đến việc có lúc mình sẽ chết đói dọc đường thế này.
Hắn nghĩ đến việc vặt cành lá của những tên kia để ăn, nhưng nghĩ lại thì hắn cũng không thể nhai nổi.
Cho đến một bình minh nọ, Hoàng Thao nằm vật bên một gò đất, không có dấu
hiệu sẽ thức dậy sau một đêm ngủ say. Hắn đã quá đói rồi, thời gian
không nạp thứ gì vào bụng đã kéo dài quá lâu, cơ thể đã đến giới hạn.
Tóc!
Tóc!
Tóc!
Tiếng nước nhỏ giọt chảy đều đều đổ vào đầu Hoàng Thao khiến hắn bừng tỉnh.
Mở đôi mắt vàng quạch do thiếu ăn, hắn cố nhìn xem có thứ gì đang trêu
đùa mình. Nhưng hắn đột nhiên trừng mắt, có thể nói là dựng đứng người
lên.
Trước mặt hắn là một cái cây vắt ngang qua, quả mọng mọc đầy sai trĩu. Hoàng Thao thoáng nghi ngờ đây là một cái bẫy của một Mộc Tộc nào đó, có thể những quả này có độc… nhưng hắn không còn đủ kiên định
nữa, hắn nhào tới vào bắt đầu ăn.
Hương vị của thứ quả này cũng
không ngon lành lắm nhưng mỗi miếng cắn vào đều cho Hoàng Thao một động
lực để tiếp tục. Hắn cảm giác mình có thể sống được bằng loại quả này.
Dù nó có độc, hắn cũng có thể thải độc khỏi cơ thể theo cách mà Lưu Tích đã từng làm trước mặt hắn.
Cả một cái cây nhỏ vắt ngang đã bị
hắn ăn sạch quả, bụng no căng, dường như không có dấu hiệu gì của việc
bị nhiễm độc cả. Hoàng Thao và khuôn mặt lạnh băng của hắn bất giác nở
một nụ cười, nhắm mắt trong mãn nguyện.
“Ngươi ăn có ngon không?” Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên cạnh hắn.
Đó là một nữ tử với mái tóc ngả sang xanh, thể hình khá nhỏ, toát lên khắp mình là một sự nhu hòa và hiền dịu. Giọng nàng cũng chỉ nhẹ nhàng hỏi
hắn, không hề có vẻ gì là đang trêu đùa hay giễu cợt.
Nhưng đáp
lại nàng là một con dao kề vào cổ. Hoàng Thao trừng mắt, vẫn dí sát lưỡi dao sắc nhọn vào dưới cằm của nữ Mộc Tộc này, ép nàng lùi lại một chút. Hắn không phải “một người bạn thân thiện đang đi du lịch” nên đừng mong hắn sẽ phản ứng theo cách cảm ơn rối rít.
“Tại sao ngươi có thể nói được ngôn ngữ của ta?” Hoàng Thao hỏi, mắt đầy sát khí.
Nếu như đây là một gián điệp được cử tới chứng tỏ hành tung của hắn đã lộ
rồi. Không sớm thì muộn, nhất định sẽ có chuyện thị phi theo đuôi hắn,
đến lúc đó hành trình sẽ rất khó khăn. Hoàng Thao phải moi ra càng nhiều thông tin càng tốt.
“Là hiệu ứng khi ngươi ăn quả của ta đó. Ta
nói sẽ vọng vào chất quả trong người ngươi, truyền đạt ý niệm với nhau
chứ không phải ngôn ngữ. Yên tâm, hiệu ứng sẽ biến mất sau vài giờ đồng
hồ, ta cũng không có sát ý nào cả.” Nữ Mộc Tộc ấy cười đáp lại, rất ngây thơ.
Nhưng vậy là chưa đủ với Hoàng Thao. Hắn xách nàng lên, vắt qua vai như đang vác một bao tải rồi bắt đầu đi. Hắn cần nữ tử này vì
khả năng tạo ra quả cây, mà dù cho nàng là gián điệp thì có bỏ nàng lại
nàng cũng sẽ đuổi theo để bám đuôi mà thôi.