Hoàng Thao đáp xuống một nơi rừng rú, phi thuyền hơi kêu xọc xọc đôi
chút vì bị va chạm, còn lại thì vẫn chạy tốt. Hắn cũng bất ngờ với
phương tiện này, thật khó có thể tin được thứ này đã đưa hắn một lèo từ
Huyết Giới tới đây.
Đây là nơi nào?
Hoàng Thao bắt đầu
bước, bỏ lại phi thuyền phía sau. Theo những gì hắn dự đoán, hẳn là tên
chế tạo ra thứ này đã bị gô cổ rồi. Hệ thống cảnh báo đã kêu, nguồn hàng chắc chắn cũng đã lộ, việc mò tới thẳng mặt và bắt tại trận kẻ chế tạo
tàu vũ trụ trái phép chắc chắn đã xảy ra.
“Nếu như khai thì hắn
sẽ chết, nếu không khai thì cũng sẽ bị ép cung. Nói chung sớm muộn gì ta cũng lộ ra hành tung của mình. Chắc chắn chính quyền sẽ sớm nắm được và “truy nã Hoàng Thao vì tội đào tẩu khỏi Huyết Giới trái phép”.
Nhưng, vạn giới mênh mông, chúng có thể làm gì ta?”
Hoàng Thao đi trong rừng cây, có chút tự đắc về kế hoạch của mình. Hắn đã
biết từ lúc thuê tên kia làm phi thuyền, đã tính toán được đến tận
khoảnh khắc này.
Dù cho chính quyền biết được việc hắn đã đào
tẩu, không ai có thể chỉ rõ hắn đi đến đâu. Tất cả những gì xảy ra chỉ
là cơn hoảng loạn cho tầng lớp lãnh đạo.
Hoàng Thao đi ngót một
buổi chiều, tuyệt vẫn không biết mình đang ở giới nào. Một con quái cũng không có, một bóng người cũng không thấy, những gì xuất hiện trong tầm
mắt hắn chỉ là những rừng cây nối tiếp nhau, kéo dài như vô tận.
“Ngươi nghĩ đây là giới nào?” Hoàng Thao hỏi bóng đêm ngụ trong tâm trí mình.
“Mộc Giới, dĩ nhiên là vậy rồi.” Bóng đêm kia đáp lại như thể đang nói ra một điều hiển nhiên.
Hoàng Thao rùng mình, vậy là hắn đã đi giữa những sinh vật sống từ nãy đến
giờ. Tưởng tượng để việc từng bước chân của mình đều bị quan sát bởi
những tên này, Hoàng Thao thực sự cảm thấy ớn lạnh đến mọi chân lông.
Khu rừng này, thực ra là một cái làng của Mộc Giới, những cái cây kia chính là người dân của cái làng này.
Hoàng Thao cắn tay, để máu chảy ra và chia thành từng hạt nhỏ cỡ viên bi. Hắn bố trí những hạt đấy xung quanh không gian xung quanh mình, rút từ
trong túi ra một con dao nhỏ. Hoàng Thao xuống tấn, cầm dao cực kì
nghiêm túc.
Một nụ cười đầy sát khí được nhếch lên…
Hắn biến mất qua một cánh cổng không gian, nháy mắt xuất hiện ở chỗ khác,
chém một đường thật sâu vào một cái cây. Cái cây chảy nhựa ra từ vết cắt nặng nề, bắt đầu đụng đậy. Nó thực sự là một sinh vật sống, là một Mộc
Tộc.
Hoàng Thao cũng không quá bất ngờ vì khả năng phòng thủ kinh khủng của cái cây kia. Nếu như là bình thường, một vết dao đâm ấy có
thể giết chết người ngay lập tức thế nhưng Mộc Tộc lại sở hữu cấu trúc
cơ thể khác thường, vì vậy vẫn còn có thể sống sót sau một cú đâm chí
mạng.
Cả khu rừng bắt đầu dậy sóng, những gốc cây im lìm đã bắt
đầu sống dậy. Hoàng Thao ngay lập tức nhận thấy mình đang bắt đầu bị vây khốn bởi dây leo. Nhưng hiện giờ, những kiểu vây bắt tù túng và truyền
thống này gần như không thể làm khó được hắn.
Hắn thực hiện cú nhảy của mình, trực tiếp tiến vào cổng không gian và xuất hiện ở một vị trí khác.
Nhưng ngay ở nơi hắn xuất hiện, vẫn là cây, cực kì nhiêu cây vẫn đang vây
khốn hắn. Trong một tích tắc, Hoàng Thao cảm giác như mình chưa hề di
chuyển dù là một chút, khung cảnh xung quanh vẫn như vậy.
Hắn lại mở cổng không gian, tiến vào và mong rằng đã thoát được rừng cây.
Nhưng, mèo vẫn hoàn mèo, mắc kẹt vẫn hoàn mắc kẹt, Hoàng Thao vẫn ở trong rừng cây.
Hắn muốn dịch chuyển lên cao, nhưng nghĩ lại thì làm thế chẳng có tác dụng
gì. Hắn sẽ tiếp tục ở trong rừng cây này và giết sạch cái làng Mộc Tộc
này. Hoàng Thao cảm nhận những viên máu hắn đã thả vào không gian từ
trước.
Với những viên máu này, hắn có thể xác định một cách đại khái về khoảng cách giữa mình với vị trí ban đầu.
Xoạt!
Xoạt!!
Xoạt!!!
Thoắt ẩn thoắt hiện, liên tục cắt lên thân cây những đường sâu thật sâu.
Hoàng Thao đang tiến hành dịch chuyển liên tục. Hắn cũng có thể nhận ra
không gian xung quanh mình đang dần bị co hẹp lại, cả rừng cây này bắt
đầu thu nhỏ, dần không còn khoảng cách để hắn dịch chuyển nữa.
Đến một thời điểm, cả khu rừng xúm chặt lại, ép nghẹt Hoàng Thao ở giữa, chân tay hắn không còn cử động được nữa.
Một tiếng cười vang lên đâu đó…
Dường như nó đang chế giễu Hoàng Thao bất lực, không thắng được sức mạnh của tập thể bọn chúng.
Nhưng đáp lại giọng cười khoái trá kia chính là Hoàng Thao, cũng đang cười mặc cho thân mình dần bị bóp nghẹt.
“Khổ nhục kế, khổ nhục kế! Ta biết rễ các ngươi cắm sâu, ta không thể dịch
chuyển được, nhưng chỉ cần có thêm điểm tựa, nhất định ta sẽ bốc cả rễ
các ngươi lên mà phơi ra mặt đất. Lũ ngu dốt cứ nghĩ túm tụm lại sẽ là
giải pháp tốt nhất, ngu dốt!”
Hoàng Thao hét lên, lẫn vào tiếng
ho đầy đau đớn của một lồng ngực đang bị chèn đến mức méo mó. Hắn nghiến chặt răng, thét lên một khẩu lệnh. Ngay lập tức, dưới chân xuất hiện
màu đen của cổng không gian, cả mảnh đất này đang rung chuyển.
Cái làng Mộc Tộc này vẫn không nghĩ bọn hắn đã mắc phải kế của Hoàng Thao.
Bọn hắn không để ý đến những viên máu của Hoàng Thao đã len lỏi xuống
dưới và bám vào bộ rễ của chúng.
Điều kiện để dịch chuyển một đối tượng khác đó chính là chạm một phần cơ thể vào đối tượng, càng to sẽ
càng cần nhiều diện tích tiếp xúc. Tất cả những gì Hoàng Thao làm nãy
giờ đều là để đánh lạc hướng trong lúc đang gia tăng diện tích tiếp xúc
của cơ thể với cánh rừng.
Lúc này, đã đến thời điểm chín muồi để hắn lật lại tất cả.
Xoạc!!!!!
Một tiếng vang trời kêu lên, giữa thiên không, một cánh cổng xuất hiện, nối thông với cánh cổng dưới chân Hoàng Thao. Theo trọng lực, cả cánh rừng
này rơi qua cổng không gian, nháy mắt xuất hiện ở vị trí cách mặt đất
một quãng dài kia.
Với trọng lượng của chúng và độ cao này, rơi xuống chắc chắn là nát bét, kể cả có là gỗ cứng đi chăng nữa cũng phải chịu không ít sát thương.
Ùuuuuu…..
Cánh rừng rơi xuống, càng lúc càng nhanh, tiếng cành lá trên thân bị giật
kêu phần phật vang vọng cả một khu vực lớn. Khoảnh khắc chạm đất càng
lúc càng gần, nhưng cảm giác như mọi chuyện sẽ không kết thúc như thế.
Ngay ở khoảnh khắc chuẩn bị chạm vào mặt đất, cổng không gian lại được mở,
mớ cây này lại được dịch chuyển về độ cao kia một lần nữa. Bọn chúng lại rơi một lần nữa trong sự chứng kiến của Hoàng Thao. Hắn cười, cố điều
chuyển máu để hồi phục những vết thương.
Càng rơi sẽ càng nhanh…
Càng nhanh, lực sẽ càng lớn, khi tiếp đất sẽ càng mạnh, càng chí mạng và đủ sức hủy diệt tất cả…
Hoàng Thao vốn đã tính toán để an bài kết cục của trận chiến này…
Một lần lặp lại nữa, cảm giác như cánh rừng kia bắt đầu hoài nghi về cái
chết của mình, tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, đến mức nó bắt đầu hóa
thành những làn dư ảnh chứ không còn rõ ràng hình dạng như trước nữa.
“Đã đến lúc để kết thúc rồi.” Kẻ mang đôi mắt màu trắng kia lên tiếng, tỏ
rõ một vẻ thượng đẳng như thể mình ở một đẳng cấp cao hơn phần còn lại.
Rầm!!!!
Cả cánh rừng đáp xuống, một hố sâu hiện ra ngay lập tức, tiếng gãy rập của hàng trăm ngọn cây vang lên như thể một bó đũa đoàn kết và chắc chắn bị bẻ bởi một sức mạnh không thể chống cự nổi. Cả làng, tuyệt diệt, chỉ
dưới tay một kẻ.