Câu hỏi kia cứ mãi ám trong đầu Lưu Tích đến mức hắn phải thốt ra. Hắn
nhớ về lời tâm sự của Tiên Ma ngàn năm, rằng nó vì môi trường bị biến
đổi mà buộc phải ăn thịt người để sống, hắn cứ nghĩ rằng liệu những loài vật khác khi bị dồn tới đường cùng có làm như vậy không.
Khả
năng là có, việc chuyển sang ăn thịt người cũng chỉ là tiến hóa. Khi
Huyết Tộc bị dồn tới đường cùng, tiến hóa chính là sinh ra các loại Dị
Huyết khác nhau để có thể mạnh lên và giành lấy vị trí giữa vạn giới.
Có thể, môi trường sống của lũ Hải Li này đã bị tàn phá dẫn đến việc bọn
chúng buộc phải bỏ nơi ở cũ đi tìm kiếm một chốn trú chân mới.
“Đa này, trong bán kính gần đây, đâu là vị trí có Hải Li tụ tập đông?” Lưu Tích hỏi.
“Theo như số liệu thống kê khoảng một năm trước thì cách đây 4km có một con
sông nhỏ, chỗ đó là nơi ở của một đàn Hải Li khá đông.” Sau khi tìm kiếm thông tin, Minh Đa đáp lại.
Lưu Tích im lặng, ngẫm nghĩ một hồi, rất nhiều thứ đang chạy qua đầu hắn ngay vào lúc này. Thế rồi, hắn dừng lại, thở dài một hơi rồi quay sang nói với hai tên đang mệt lử kia:
“Sáng mai chúng ta sẽ khởi hành đi về phía con sông ấy, lũ Hải Li không phải
tự nhiên mà chuyển chỗ, chắc chắn ở đó có một thứ gì đó ảnh hưởng đến
môi trường sống của bọn chúng.”
“Tao mệt rồi Tích ạ, với cả bọn
nó đã có nhà mới tử tế hẳn hoi rồi còn gì? Không cần quan tâm đến chỗ
kia đâu.” Minh Đa đáp lại, dường như không muốn tiếp tục chuyến hành
trình này. Bọn hắn có thể đi làm một ủy thác khác vì vụ này đến đây đã
chấm dứt rồi.
Làm ủy thác mới, làm đẹp hồ sơ, tích lũy sức mạnh
và kinh nghiệm. Bọn hắn không hề rảnh, thậm chí còn có thể nói là đang
phải chạy đua với thời gian để tăng tiến thực lực, việc cứ vòng vo như
đi dạo không phải việc bọn hắn nên làm.
“Tao nghĩ vẫn cần xử lí tận gốc vụ này.”
“Kia chính là xử lí tận gốc.”
“Không, bây giờ đó không còn là gốc nữa, gốc củ vấn đề nằm ở vị trí con sông kia.”
Minh Đa với Lưu Tích trao đổi qua lại, nói chung cũng chỉ là bàn bạc thôi.
Lưu Tích dường như đã quyết sẽ chọn theo vụ này đến cùng, Minh Đa thì
thái độ vẫn không cứng rắn lắm, có thể nói là chỉ bị cái lười nó đè vào
người.
Minh Đa thở dài, coi bộ đã nhân nhượng.
“Được,
nhưng là sáng mai đấy nên đừng có phá tao ngủ, tao mệt lắm rồi.” Minh Đa gàn, mở cửa của nhà kính bỏ hoang này rồi kiếm một đống lá khô mà ngủ,
nằm nhoài ra.
Cảm giác đặt lưng xuống nghỉ ngơi sau cả ngày vất
vả nó khó diễn tả lắm. Bản mặt khi nãy còn hơi nhăn nhó của Minh Đa đã
giãn ra ngay lập tức khi chìm vào đống lá khô ấy, thậm chí khóe miệng
còn nhếch lên một nụ cười. Hắn thở dài một hơi, cựa người rồi ngủ ngay
tức khắc.
“Nói chung là vậy, nghỉ sớm đi Hải.” Lưu Tích đứng dậy, cũng kiếm cho mình một chỗ ngả lưng.
“Ừ, mắt tao, tao nghĩ, ánh sáng… nói chung là mày cứ đi trước đi.” Hải Cương ngước đầu nhìn trăng, nói.
Dường như hắn có thể nhìn thấy ánh sáng dìu dịu ấy, dường như là khuôn trăng
đầy đặn kia đang hiện ra trong tâm trí hắn. Dường như, thuốc mấy ngày
vừa rồi Lục Nhiên cho hắn uống thực sự đã phát huy tác dụng, nhanh một
cách bất ngờ.
.....
Sáng hôm sau, Lưu Tích đã đứng trước
cái rãnh phụ này để quan sát tình hình. Có thể nói mọi chuyện đúng như
những gì hắn tưởng tượng, thậm chí còn tốt hơn. Bọn Hải Li không chỉ
tráng lớp chống thấm mà còn chỉnh hình lại vài phần đào bị vụng hoặc
lỗi, tạo ra một máng nước thẳng, phẳng, đẹp đẽ.
Nước hai bên cùng chảy, hợp dòng ở chỗ lối vào nhà kính, lưu lượng nước có thể gọi là ổn.
Bọn Hải Li tập trung bên cái đập của nó, sinh hoạt bình thường, nhẹ nhàng,
vài ba con non cũng ra hóng ánh bình minh. Có thể nói, khung cảnh này
khá nên thơ.
“Ừa, kể ra giúp bọn nó cũng đáng, bọn nó cũng biết
điều ra phết.” Minh Đa vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, nhìn cảnh trước mắt,
buông một câu đầy hài lòng.
Bọn hắn tới chỗ của con sông kia ngay sau đó. Lần này, khung cảnh ở đấy thực sự chấn động. Vụn gỗ trải đầy
trên đất, đắp thành những đống nhỏ nằm rải rác khắp nơi, nhiều đến mức
màu cỏ xanh còn bị che lấp hoàn toàn. Những gốc cây trơ ra đó, nhìn đã
biết là bị chặt rất nhiều.
Con sông vắt qua giữa cánh rừng thơ mộng, lúc này e rằng chỉ còn trơ gốc.
“Lâm tặc dạo này nhiều nhỉ?” Lưu Tích nhớ đến bọn Dạ Nguyệt Bang, lại nhìn
cảnh này, bất giác chỉ có thể thốt lên một câu như vậy.
“Quá
nhiều… thực sự là khi cây bị chặt hết thế này, dù có cố thì bọn Hải Li
cũng không sống được, di cư lên phía con rạch kia là cách duy nhất để
bọn chúng tiếp tục sống.” Minh Đa cũng chấn động vì khung cảnh này, chẹp miệng mà nói.
Bọn hắn đáp xuống. Lưu Tích ngay lập tức nhảy ra
khỏi phi thuyền và chạy tới một gốc cây. Hắn đã từng thấy phó đô đốc Mộc Phương làm như thế này để kiểm tra về thời gian mà cây đã bị chặt.
Nếu mặt cắt gốc khô, ấy tức là đã lâu, nếu mặt cắt gốc càng ẩm thì càng có
khả năng là mới bị chặt hạ. Theo những gì hắn cảm thấy lúc này, gốc cây
này có lẽ đã bị chặt cách đây khá lâu.
Sờ thêm vài gốc nữa, Lưu Tích đưa ra nhận xét:
“Khô dần về phía bên này, tức là bọn lâm tặc đang chặt dần từ phía bên này
sang bên kia… nếu tao không nhầm, ở hạ lưu sông, bọn hắn đang chặt cây.”
Và thế là bọn hắn lại xuôi xuống hạ lưu sông. Ở đó, Lưu Tích thấy một căn
trại nhỏ được dựng lên bên cạnh một phi thuyền. Trong đó có người, khả
năng rất cao là vậy, nhưng rốt cuộc vì sao mà bọn chúng lại ngủ đến giờ
này?
Lưu Tích thấy không hợp lí, bọn trộm gỗ như thế này thường
rất biết tận dụng thời gian. Một là lẩn khuất mắt, hai là cắm đầu chặt
cây khuân gỗ, không thể dư dả thời gian mà dậy muộn.
“Đếm đến ba, nhất định phải khống chế bọn chúng trong tay.” Khi phi thuyền gần đến
trại của mấy tên sơn tặc kia, Lưu Tích quay lại nói với hai thằng bạn.
Nhưng cũng phải công nhận phương tiện này thực sự là một thứ chiến lợi
phẩm cực kì thượng hạng, đi êm đến mức sát trại rồi mà bọn kia chưa hề
phát giác.
Cửa kính bật mở, bóng của Huyết Dực lộ ra bên cạnh vài đạo dư ảnh.
Có lẽ chỉ chênh lệch 3 giây một vài tích tắc, trong tay Minh Đa, Lưu Tích
và Hải Cương đều đã tóm chặt được yếu huyệt của lũ này. Lưu Tích thì đơn giản vung Huyết Trảo tóm lấy đầu hai tên, Minh Đa dí sát một mũi Lôi
Tiễn vào yết hầu địch nhân, riêng Hải Cương trực tiếp đè đối phương
xuống đất.
“Khoan đã, lại là các ngươi?” Lưu Tích bất ngờ nhận ra lũ khốn nạn này, đối diện hắn là kẻ có đôi mắt đen còn một trong hai kẻ bị hắn tóm lấy sọ não có một ấn kí hình lưỡi liềm sau gáy.
Bầu
không khí này đột nhiên chậm lại, dường như chứa đầy một mùi khó hiểu và không biết phải xử trí ra sao. Có phần là Lưu Tích không nghĩ lại gặp
lũ này ở đây, đáng nhẽ là bọn chúng đã phải ngồi tù rồi chứ đừng nói đến việc tái phạm một trọng tội thế này.
Hắn thậm chí còn phải lục
lại kí ức để xác nhận xem nhân diện của bốn tên này có giống với lũ mà
hắn nghĩ không. Sau một hồi, có thể nói chắc chắn là bọn khốn nạn ấy,
một lần nữa lại chặt cây, tàn phá môi trường sống của sinh vật.