“Đưa bọn nó lên đồn thôi, không nói nhiều nữa, lần trước đã nói đủ ngán rồi.” Minh Đa thét lên, khí thế cực kì đanh thép.
Lại là Dạ Nguyệt Bang và nghiệp làm lâm tặc, trong phút chốc, Minh Đa và
Lưu Tích đã nghĩ mình đang nằm mơ chứ không thể gặp lại bọn này ngay ở
đây được. Nhưng quả thực, bọn hắn đã gặp lại lũ lâm tặc này ở chỗ này.
“Khoan đã, ngồi lại, nói chuyện một chút đã.” Lưu Tích đáp lại.
“Nói cái quái gì cơ chứ, đưa nó lên phường cho đỡ tốn thời gian!” Minh Đa gàn.
“Vượt ngục, trốn tù hay như thế nào đi chăng nữa, chúng ta có thể chắc chắn
một điều rằng việc giao bọn này cho chính quyền không phải một lựa chọn
hợp lí. Lần đó, bọn chúng đã xổng ra rồi, lần này lặp lại, nếu như vẫn y như cũ thì không ổn. Tao muốn moi thông tin từ bọn này, xem vì sao bọn
chúng có thể thoát khỏi trại giam ở Cấm Ma Lâm.”
Lưu Tích nói.
Tuy bản thân hắn không muốn nghĩ chính quyền hoạt động tệ trong mặt giam giữ tội phạm, nhưng có lẽ điều hắn đang thấy trước mắt phản ánh một sự
thật trái ngược. Hắn tò mò, nói chung là tò mò vì sao bọn này lại nhởn
nhơ dễ thế, bên cạnh đó còn lo lắng vì nếu như tiếp tục có chuyện tương
tự với những tên sát nhân, trọng phạm thì sẽ rất nguy hiểm.
“Graaa, kệ mày, muốn làm thế nào thì làm.” Minh Đa dùng kĩ thuật chuẩn, đạp vào kheo chân của tên Dạ Huyết đang bị mình khống chế. Ngay lập tức, đối
phương gục xuống, Minh Đa cứ như vậy mà ghìm chặt như đang đè đầu một
con thú.
Đúng lúc mà Lưu Tích định lên tiếng tra khảo, kẻ mang Nguyệt Huyết đang bị hắn tóm đầu cố gắng nói ra vài tiếng:
“Để đồng đội của ta được thoải mái, còn phần ta, ngươi có thể tùy ý.”
“Một thằng khốn nạn chặt cây phá rừng mà có quyền để ra điều kiện với ta? Ta không dễ dãi đến thế đâu.”
“Nếu ngươi làm đúng như yêu cầu của ta, ta sẽ làm đúng như yêu cầu của
ngươi, đây là đổi 1 lấy 1 dựa trên công bằng và thỏa hiệp giữa cả hai
bên.”
Lưu Tích chần chừ trước lời nói của Nguyệt Phú. Có thể coi
là giờ hắn moi thông tin là trái với pháp luật vì không có bên thứ ba
hoặc ghi âm để làm chứng, hơn nữa, hắn rất có thể sẽ phải dùng đến những trò như kiểu ép cung để cạy miệng Nguyệt Phú.
Nói chung là cực
khổ, nếu như cả hai bên đều giao tiếp trong hòa khí, việc đó sẽ được quy vào trao đổi thông tin chứ không phải chất vấn, cũng đỡ được nhiều
việc.
Ngoài ra, Dạ Huyết với Nguyệt Huyết dưới ban ngày coi như
là sên cỏ, cực kì yếu ớt, Lưu Tích có thể tự tin một mình hắn cân được
tất thảy bốn tên này, Minh Đa và Hải Cương cũng có thể làm tốt việc
khống chế chứ không lo bị sổng mất.
“Ta chấp nhận yêu cầu đó,
nhưng liệu hồn mà ngồi im, các ngươi đều đang ở cửa dưới của cuộc đàm
phán đấy.” Lưu Tích buông đầu cả hai tên mình đang khống chế ra, nói.
Minh Đa với Hải Cương cũng tự động thả hai tên Dạ Huyết ra. Bọn chúng ngồi
im thin thít, không dám ho he một câu nào vì biết mình đang yếu. Dưới
bóng đêm, bọn hắn thậm chí còn không đủ sức đối đầu với Lưu Tích, nay là ban ngày ban mặt, Dạ Huyết bị phế bỏ, khả năng trốn thoát đã thấp còn
càng thêm thấp.
Nguyệt Phú cúi đầu cảm tạ rồi ra hiệu cho Lưu
Tích đi theo hướng hắn chỉ. Được một lúc xuyên qua rừng cây, hai bọn hắn dừng lại bên một phiến đá lớn.
“Nào, bắt đầu đi, vì sao ngươi
lại có thể tự do? Năng lực của ngươi tuy mạnh, nhưng không có trăng thì
không khác nào cá lên cạn, nói chung ta không có niềm tin vào việc ngươi có thể trốn tù.” Lưu Tích bắt đầu trước, giọng điệu hắn cũng khá bình
tĩnh, không nặng nề như ép cung.
“Vì ta không trốn tù, ta được bảo lãnh.” Nguyệt Phú đáp lại.
“Việc này không phải không thể xảy ra.”
Lưu Tích chỉ nói một câu như vậy, đa phần cũng là suy đoán. Nhưng vì không
quá tự tin vào khả năng của mình, hắn quyết định sẽ không nói thêm,
không nên ngu thêm nữa.
“Chắc ngươi còn nhớ, Minh Đa đã từng nói
họ Nguyệt của ta là thuộc về hoàng tộc. Ta đúng là một hoàng tộc, thực
sự là như vậy, thậm chí… theo một cách nói nào đó thì ta là thái tử
đương triều. Nhưng nói chung là chỉ theo một cách nói nào đó thôi, ta
vẫn không phải một người nắm giữ quyền lực ấy.
Ta có một người
kiểu dạng như hộ vệ vậy. Hắn sẽ tới mỗi khi ta gặp vấn đề, nhưng tùy
theo tình huống, hắn sẽ có những cách xử lí khác nhau. Nhiệm vụ của hắn
chỉ là giữ cho ta không chết và không chịu khổ quá nhiều chứ không phải
làm cho ta sống sung sướng.
Lúc ở Cấm Ma Lâm, ta đã được hắn tới
bảo lãnh. Không nói một lời sau đó, hắn ngay lập tức rời đi. Ta tiếp tục tới đây và bắt tay vào công việc này.”
“Đùa à? Khoan nói về vụ
ngươi vì sao có thể được coi là thái tử, ngươi thân là hoàng tộc mà suốt ngày cắm đầu vào làm những việc trái với đạo đức thế này, thực sự xứng
sao?”
Lưu Tích đáp lại, dường như chán ghét dáng vẻ của Nguyệt
Phú. Tự xưng là hoàng tộc có vẻ rất quang minh chính đại nhưng thực ra
thì làm những việc bẩn thỉu dơ dáy, không dám nghĩ mà cũng không muốn
coi tên này là một hoàng tộc.
“Ta có lý do của riêng ta, chặt rừng, ta có mục đích cao hơn chỉ là mưu sinh.”
“Thanh cao nhỉ?” Lưu Tích cắt lời, vẻ khinh khỉnh.
“Ừ, nói gì thì nói, kệ ngươi, ta dù có thể nói rất nhiều thứ nhưng riêng
điều này ta không thể mở miệng.” Nguyệt Phú nhẫn nhịn, không hề phẫn nộ
dù chỉ là thoáng qua. Hắn nói ra từ lời chậm rãi.
Thế rồi, Lưu
Tích cảm thấy hắn đã nặng lời. Hắn là Thuần Huyết, là bậc cuối của nấc
thang tiến hóa trên Huyết Giới này. Hắn đã từng chịu khinh bỉ chỉ vì
dòng máu của mình và hắn vừa làm một điều gần như tương tự với Nguyệt
Phú. Hắn nghĩ hắn sẽ giữ cái đầu mình lạnh hơn.
“Thân làm hoàng tộc, ngươi phải lăn lộn ở đời thế này sao?”
“Hoàng tộc thực ra chỉ đóng vai trò như một chế độ truyền thông, chính quyền
mới nắm thực quyền. Hoàng tộc sẽ đứng ra thực hiện các lễ hồi truyền
thống, thừa hưởng ý chí của Huyết Quan, bảo vệ một vài báu vật của Huyết Giới.
Nói chung thì, thái tử đương triều cũng như một cái ổ
drama cho người ta hút, ta thì may mắn tránh được điều đó. Lúc mà phụ
hoàng ra ngoài, có gặp một mỹ nữ, từ đó, ta được sinh ra.
Ta là
sản phẩm của một vụ yêu đương bí mật, chỉ như vậy thôi, ta có thể coi là thái tử đương triều, chỉ như vậy thôi. Mặt của phụ hoàng ra sao, ta còn chưa được nhìn thấy dù chỉ một lần, tất cả những gì dòng máu và cái họ
Nguyệt này cho ta chỉ là một tên vệ sĩ luôn cứu ta, như một tấm kim bài
miễn tử.
Ngươi biết không, ta lăn lộn ở đời, đáng nhẽ có thể làm
rất nhiều công việc khác. Ta có thể sống yên sống lành, làm việc thiện,
tu tâm tích đức, nhưng rốt cuộc thì làm lâm tặc là cách duy nhất để ta
thực hiện lời hứa ấy.
Ta học cổ ngữ cũng là bị ép học trong một
khoảng thời gian cực ngắn, ngươi không biết điều đó khó đến thế nào đâu. Tất cả, chỉ vì một lời hứa ấy, nói chung tính ràng buộc của một lời hứa lúc lâm chung nó nặng nề lắm.
Nói chung là đừng gô ta lên phường, ta còn có việc phải làm và đằng nào ngươi gô ta đi, ta cũng sẽ thoát ra mà thôi.”