Bảy Ngày Bảy Đêm

Chương 40: Người đàn ông làm thay đổi thế giới


trướctiếp

"Cậu muốn chọn như nào?" Kỷ Hành cho ví dụ xong thì hỏi lại cậu.

Tô Nhĩ tận lực tránh nhìn thẳng mặt: "Xem ý anh đi."

Vệ Tuấn đã lấy lại tinh thần sau nỗi đau khổ từ sự đối lập, chỉ đơn giản nói tới mấu chốt vấn đề: "Âm mưu tử vong, có điều cầu phú quý thì phải chấp nhận nguy hiểm."

Trong trò chơi đạt được cái gì cũng đều sẽ phải trả giá, quỷ quái chủ động đưa đồ vật thường có thể mang đến cho người chơi chỗ tốt cực lớn, nhưng cũng là chí mạng.

Tô Nhĩ hiểu rõ ý tứ mà hắn muốn biểu đạt, mấp máy môi không lên tiếng. Bởi vì tình bạn cùng lớp, cậu ngược lại tình nguyện tin tưởng là Chúc Vân có đồ vật gì đó muốn giao cho mình, nhưng quy tắc bức bách, chỉ có thể đưa nó với điều kiện giết người.

Loại phân tích này có lẽ là ngu xuẩn, nhưng có thể mang đến niềm an ủi không nhỏ về mặt tâm lý.

Kỷ Hành nhìn ra sự mong đợi trong mắt Tô Nhĩ, giải quyết dứt khoát: "Vậy đi nhìn một chút."

Lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, ba người cùng nhau lên đường.

Dựa theo kế hoạch của Tô Nhĩ, cố gắng bắt kịp trò chơi, vận khí tốt nói không chừng vừa có thể lấy được bảo bối, vừa có thể bắt được chuyến xe cuối của Thần Toán Tử.

Vệ Tuấn nghe xong bật cười: "May mắn là tôi với Kỷ Hành đều đi cùng cậu."

Nếu không loại tính tình này, có thể bị quỷ hại chết hay không lại là chuyện khác, nhất định sẽ bị người chơi tâm lý suy sụp đánh cho gần chết.

Tô Nhĩ cười cười, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía bầu trời tối tăm mờ mịt, giờ phút này ánh trăng vẫn chưa hoàn toàn biến mất, dường như đang giãy giụa lần cuối trước khi mặt trời mọc, không khỏi nói: "Tào Nhạc Đạo với những người chơi sắp tới thời gian tử vong khác, không biết có thể chống đỡ nổi không."

"Khả năng rất nhỏ." Vệ Tuấn ăn ngay nói thật: "Trừ phi bọn họ chủ động xuất kích, đi tìm kiếm manh mối mới có thể có một tia xoay chuyển."

Theo ý của hắn, trong số người chơi còn lại có đủ loại tư chất này chỉ có Tống Giai Nguyệt.

Tô Nhĩ cũng không nhiều lời, lúc trong trò chơi nếu đủ khả năng thì giúp đỡ một chút, thời gian khác, mạng là dựa vào chính mình.

Vệ Tuấn dừng bước: "Tôi đại khái hiểu được lí do Kỷ Hành chọn cậu vào Quy Phần."

Tô Nhĩ nhướng mày.

Vệ Tuấn chỉ vào trước quỷ trạch sắp đi tới, nói khẽ: "Biết rõ núi có hổ, mà vẫn chọn lên núi."

Kỷ Hành đi đằng trước cũng không có phủ nhận, tiến lên gõ tượng trưng một cái rồi đẩy cửa ra.

Quỷ trạch vẫn là một mảnh hoang vu như trước, cỏ dại mọc um tùm.

Tô Nhĩ rất hy vọng được gặp quỷ đánh tường lần nữa, như vậy thì sau khi tìm được giếng có thể danh chính ngôn thuận mà dò xét một phen.

Đáng tiếc là Thiên Nhất Quái không cho cơ hội này, lão giả ngồi trên bàn đá, nấu dịch thi thể, thấy con rắn đằng sau bọn họ không có lớn được bao nhiêu, ngoài ý muốn nheo mắt lại. Ánh mắt quét đến Tô Nhĩ, sự bất mãn này gần như đạt tới đỉnh điểm.

"Ngươi đã làm gì với con rắn này?"

Vảy rắn bị thương thì cũng thôi, hai con mắt băng lãnh của nó bây giờ chỉ còn vẻ đờ đẫn.

Tô Nhĩ quay đầu nhìn thoáng qua, cũng bị bộ dạng thảm hề hề này làm cho giật mình, trấn định lại, một mực khẳng định: "Nó đang giả vờ để ăn vạ thôi."

Nghĩ lại mình đúng là chả hay đối phó gì con rắn hoa, chỉ để đứa bé "xoa xoa" nó chút, rồi giật điện vài cái, thường ngày cơ bản là không cho ăn máu. So với rắn hoa nhiều lần muốn giết người, Tô Nhĩ tự cảm thấy có thể coi là lấy ân báo oán.

Tất nhiên Thiên Nhất Quái không hề tán thành loại luận cứ này.

"Ngươi không xứng có được nó."

Lão giả vẫy tay một cái, rắn hoa như được giải thoát bò đến bên cạnh ông.

"Ồ." Vệ Tuấn nhìn về phía Tô Nhĩ: "Cuối cùng cũng không còn gì có thể uy hiếp cậu."

Tô Nhĩ ngửa đầu nhìn lên trời: "Hôm nay là một ngày tốt lành."

Mạng của cậu sửa hay không sửa đều không sao cả, lúc ấy chọn một con rắn hoa chỉ là muốn đào móc tin tức tiềm ẩn, mượn cái này để rời khỏi phó bản. Bây giờ biết rõ con rắn rất có thể sẽ ăn thịt người, lại thay thế thân phận của bọn họ mà sống tiếp, tiếp tục lưu lại bên người chính là mối đe dọa.

"..."

Ngay khi rắn hoa trở về, lão giả lại lần nữa khôi phục vẻ bình tĩnh, sau khi uống xong dịch thi thể vừa nấu tâm tình trở nên không tệ.

Tô Nhĩ chân chó mà đi lên trước: "Tôi giúp ngài rót đầy."

Lão giả nhìn cậu một cái thật sâu, đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ đến mức thành thục như thế.

Tô Nhĩ thăm dò mà đưa bàn tay tới chỗ ấm trà, thấy đối phương không ngăn cản, lại một chút cầm theo lui về phía sau, đúng lúc này, lão giả thình lình ho khan một tiếng, trong mấy hơi thở, Tô Nhĩ đã lùi đến chỗ cách xa mấy mét.

Chạy lùi về sau còn có thể vững vàng như vậy! Nhanh như vậy!

Vệ Tuấn vẻ mặt phức tạp nói ra tiếng lòng của mọi người: "Quả thật là một tuyển thủ tài năng."

Giả bộ không nhìn thấy ánh mắt người khác, Tô Nhĩ tới gần chỗ giếng nước, trước tiên thò nửa cái đầu ra, nhìn chằm chằm vào mặt nước đục ngầu dò xét hồi lâu. Xác rắn hoa ngày đó bị ném vào còn trôi lềnh bềnh ở phía trên, thần kỳ chính là không có con giòi bọ nào cả.

Nói là giếng thật ra cũng không chính xác lắm, nó không hề lưu thông với nước ngầm, càng giống như một cái vại, đem các loại thi thể ném vào, rồi đổ đầy chất lỏng không biết tên ngâm trong đó.

Tô Nhĩ không có nhìn ra điểm gì đặc biệt.

Lão giả thấy cậu một bộ dạng sợ đầu sợ đuôi, cười lạnh nói: "Có muốn lão phu tiễn cậu xuống dưới xem một chút không?"

Tô Nhĩ xin khước từ 'ý tốt' này.

Bên cạnh treo cái gáo dài, đại khái là đồ mà hằng ngày lão giả dùng để đựng dịch thi thể.

Tô Nhĩ cầm lấy quấy một cái, lần thứ nhất không phát hiện gì, liền quấy tiếp lần thứ hai.

Ông lão không nhìn nổi nữa, quát lớn: "Dừng tay."

Tô Nhĩ ngẩng đầu, nhìn thấy sự chán ghét trong ánh mắt của lão ta, có chút khó hiểu.

"Múc từ phía trên cùng." Lão giả lại giống như cũng có vài phần buồn nôn.

Tô Nhĩ giật mình, ngược lại là bạch hồ ly đã chạy tới ngăn cản cậu tiếp tục tìm đường chết: "Hắn là nửa người nửa quỷ, uống những thứ này là vì muốn kéo dài tuổi thọ."

Cái gọi là quá trình nấu, lấy ra bộ trà cụ rồi thưởng thức, nói cho cùng cũng chỉ để lừa gạt bản thân thôi.

Tô Nhĩ không thể giải thích vì sao, làm quỷ rồi tại sao không thể làm cho tốt, Cẩu Bảo Bồ ngày đó còn cả người làm vườn nữa thấy mình dùng thịt quái vật nặn thành thịt viên cũng là bộ dạng này, rõ ràng là quỷ không nên kiêng khem mấy thứ này chứ.

Tô Nhĩ chưa từ bỏ ý định, cuối cùng lại vớt lần nữa, cánh tay ở giữa không trung hơi cứng đờ, cảm giác được mặt ngoài cái gáo dường như chạm vào đồ vật gì đó vừa mềm mềm, vừa trơn trơn.

"Thì ra ngươi là vì vật kia mà đến." Lão giả ánh mắt khẽ động, trực tiếp đi tới.


trướctiếp