Bảy Ngày Bảy Đêm

Chương 39


trướctiếp

Đứa bé đến cũng không làm tình hình trở nên tốt đẹp hơn, đúng là nó ăn rắn giày vò rắn, nhưng dù sao thì vẫn chưa thực sự trở thành Quỷ Vương, giải quyết một con rắn thôi cũng tốn quá nhiều thời gian.

Ánh sáng màu bạc dần tụ lại bên hông, nếu không dùng sức lực lớn thì rất khó có thể tiến thêm một bước.

Tô Nhĩ vẻ mặt đau lòng mà nhìn qua đứa bé trong ngực: "Thần Toán Tử thật đúng là ngoan độc, lại hoàn toàn không để ý tới sinh tử của em."

Vệ Tuấn ở bên cạnh thật sự nghe không nổi nữa, nhưng thấy nét mặt bình tĩnh của Kỷ Hành, không bị ảnh hưởng chút nào, đành phải ho nhẹ một tiếng chủ động ngăn cản phát ngôn sâu sắc của đối phương: "Nghĩ biện pháp chạy trốn trước đã."

Không phải Tô Nhĩ tự coi nhẹ mình, cậu thật sự không có thực lực này, chỉ có thể đánh cược đứa bé trong ngực có thể phát huy tác dụng.

Vô thức cúi đầu liếc mắt nhìn giá trị võ lực trên huy hiệu, thở dài tiếc nuối, trong ba cái giá trị này, Tô Nhĩ càng thêm yêu thích giá trị võ lực. Linh trị quá không ổn định, nếu quỷ nhập vào người mà không rời đi sẽ ngoẻo luôn, giá trị mị lực hấp thu âm khí có hạn, chỉ cần vừa quá giới hạn một chút, sẽ làm mình bội thực mà chết trước tiên.

Khách quan mà nói, giá trị võ lực ổn định hơn nhiều.

Kỷ Hành lúc này nói: "Chờ một chút."

Từ phần eo trở xuống không khí gần như thực chất hóa, đứa bé cũng dần dần không thể chà xát con rắn, nhưng Kỷ Hành vẫn không có ý tứ động thủ.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Nhĩ đột nhiên kịp phản ứng gì đó, hô to một tiếng: "Không cầu sinh cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng!"

Giọng điệu bi tráng, hơi có chút ý tứ cam chịu số phận.

Kỷ Hành khẽ gật đầu, giống như tán thành biểu hiện vừa nãy của cậu.

Mắt thấy con rắn rậm rạp chằng chịt đã nhanh lắng đọng ở ngực, chỗ cửa sổ rốt cuộc có một chút động tĩnh, khung gỗ hai bên bị lõm vào trong, mắt thấy sắp đạt tới điểm cực hạn.

"Cúi đầu xuống." Kỷ Hành thấp giọng nhắc nhở.

Tốc độ cúi đầu của Tô Nhĩ còn nhanh hơn cả tốc độ anh mở miệng.

Cửa sổ đột nhiên nổ tung, gai gỗ vỡ vụn bắn tung tóe như nước, Kỷ Hành thay cậu ngăn cản phần lớn, nhưng vẫn có hai mảnh gỗ xẹt qua làn da mềm mại.

Tô Nhĩ sờ lên cổ, có chút đau đớn.

"Hí...iiiiii."

Khẽ hít một hơi, đúng là có chút đau.

Kỷ Hành và Vệ Tuấn cũng không có biểu hiện đặc biệt gì, có thể thấy được chỉ là bị thương ngoài da, Tô Nhĩ hơi hơi thả lỏng trong lòng.

Tường đồng vách sắt do những con rắn tạo thành bị cưỡng ép phá vỡ ra một lỗ hổng, Thần Toán Tử đứng ở ngoài cửa sổ, tay áo rộng thùng thình tung bay theo gió, lãnh ý trên mặt làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Khi hắn trông thấy đứa bé trong ngực Tô Nhĩ, ánh mắt trầm như vực sâu.

"Cậu còn có gì muốn nói sao?"

Vết thương trên cổ nhắc nhở Tô Nhĩ, Thần Toán Tử thật sự động sát tâm.

Cậu ngẩng đầu, thấy cả người đối phương chìm trong ánh trăng, rõ ràng là quỷ, nhưng lại giống như Thần Linh đứng trên mây. Trong lòng Tô Nhĩ có vài phần lãnh ý, mở miệng lại nói: "Ý trung nhân của tôi, là vị anh hùng cái thế, sẽ có một ngày hắn sẽ đạp thất thải tường vân tới đón tôi."

"..."

Vệ Tuấn nghiêng đầu nhìn, giờ phút này thật sự có chút bội phục cậu.

Tô Nhĩ vừa nói chuyện, vừa cố gắng di chuyển về hướng lỗ hổng bị mở ra. Đáng tiếc chân bị hơn mười con rắn dây dưa, thấy ra khỏi cửa thôi cũng khó có thể qua.

Kỷ Hành: "Tới gần một chút."

Tô Nhĩ tốn rất nhiều sức lực mới có thể di chuyển đến cạnh anh, chân giống như đổ chì đột nhiên trở nên nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra xung quanh Kỷ Hành có ít rắn nhất, tiếp theo là Vệ Tuấn. Thực lực của mình yếu nhất, quả nhiên bị những thứ yêu vật này xem như quả hồng mềm mà bóp.

Lưng tựa đại thụ dễ hóng mát, có Kỷ Hành ngăn trở phần lớn lực cản, Tô Nhĩ thuận lợi đi ra ngoài, Vệ Tuấn cũng rời khỏi lỗ hổng gần như cùng lúc với họ.

Quay đầu nhìn lại gian phòng mình vừa bị nhốt, bóng dáng con rắn dần dần tiêu tán, phảng phất như chưa có gì xảy ra.

Mối nguy của lũ rắn đã được giải trừ, nhưng người chủ trì cũng không phải là loại lương thiện gì.

"Đưa đứa bé cho ta." Tiếng Thần Toán Tử không lớn, nhưng ý mệnh lệnh bên trong lại rất nặng.

Tô Nhĩ không có nói nhiều, đi lên trước cung kính giao cho hắn đứa bé.

Động tác không chút do dự ngược lại làm Thần Toán Tử có vài phần kinh ngạc.

Co được dãn được, còn có thể đi với ma mặc áo giấy... Thần Toán Tử nhìn Tô Nhĩ một cái thật sâu, đột nhiên cảm thấy người này sẽ là người sống lâu nhất trong trò chơi, lắc đầu một cái rồi quay người biến mất không thấy gì nữa.


trướctiếp