"Báo — Thánh thượng, Bắc Cương báo nguy, người Khương làm loạn, nguy hại đến thái bình triều ta, thỉnh thánh thượng cấp tốc phái người bình định
phản loạn!"
"Báo — Thánh thượng, biên thùy Đông Bắc báo nguy, các thành trì nơi biên cảnh triều ta ngắn ngủi vài ngày đã liên tiếp thất
thủ, chẳng lâu nữa người Đột Quyết có thể công tới kinh thành, thỉnh
thánh thượng nhanh chóng định đoạt!"
"Báo — Thánh thượng, biên
cảnh Tây Nam đột nhiên bị tập kích, Thiền Vu tộc Hung Nô tập kết ba mươi vạn tinh binh phạm cảnh, Lương Châu đã thất thủ, thỉnh thánh thượng cho quân tiếp viện!"
"Báo — Thánh thượng, vùng Đông Nam phát hiện kẻ địch..."
"Báo..."
Năm thứ hai Đại Mộc đế quốc thành lập, đại hạn, nạn châu chấu quy mô trăm
năm hiếm gặp bao trùm khắp Lăng Phong đại lục, dân chúng nơi nơi khổ
không thể tả, cơm không đủ ăn, áo không có mặc.
Mộc Tử Khâm hạ
lệnh mở kho lương, triều đình chi ngân sách cứu trợ thiên tai, Mộc Tử
Khâm và Tiêu Chấn Diệp nhiều lần tự mình đến thành trấn chịu thiệt hại
nặng nề để cứu tế và thăm dò tình hình.
Song chính lúc này, biên cảnh tứ phương liên tiếp lọt vào tầm ngắm của ngoại địch, thư báo nguy nối đuôi nhau gửi về kinh đô.
Mộc Tử Khâm phái các lãnh tướng Liễu Hạo Diễm, Phù Nhã cùng Mạnh Hạo phân
biệt đến Bắc Cương, biên cảnh Tây Nam và Đông Nam thanh trừ phản loạn.
Còn lại biên cảnh Đông Bắc – nơi khó giải quyết nhất, do Tiêu Chấn Diệp tự mình dẫn binh bình định.
Mộc Tử Khâm tọa trấn đế kinh, ổn định triều cục, khắc phục thiên tai nhân
họa, vì tướng sĩ tiền tuyết mà cung cấp đầy đủ quân lương vũ khí.
Nơi biên thùy, cát bay mù mịt, biến chuyển khôn lường, hắn một thanh trường kích, tước đầu hàng vạn địch quân.
Chốn triều đường, quần tranh hổ đấu, tốt xấu khó phân, y một đôi minh nhãn, nhìn thấu vô số mưu đồ gian nịnh.
Dù cho người đóng ở biên cương, kẻ lưu tại triều đình, nhưng đều ưu sầu
việc nước, bọn họ cách nhau thiên sơn vạn thủy, nhưng hai trái tim vẫn
hòa chung nhịp đập.
Một năm sau.
"Khởi bẩm thánh thượng, Liễu Hạo Diễm tướng quân đại thắng trở về!"
"Phù Nhã tướng quân đánh bại người Khương, hiện đang khải hoàng hồi kinh!"
"Mạnh Hào tướng quân giành được toàn thắng..."
Mấy người Liễu Hạo Diễm, Phù Nhã, Mạnh Hào lục tục thắng lợi trở về, ngay
cả Tiêu Ưng Trì trước đó được cử đi Tây Bắc cũng đã hồi kinh, nhưng tin
tức về Tiêu Chấn Diệp lại chẳng thấy đâu.
Người Mộc Tử Khâm phái đi cũng bạc vô âm tín, không ai biết tình hình chỗ hắn là như thế nào.
Mộc Tử Khâm lo lắng chờ đợi hơn mười ngày vẫn không thấy tin tức, ngay khi y định phái đám người Liễu Hạo Diễm xuất binh tiếp viện thì bỗng hay tin
Tiêu Chấn Diệp thắng trận hồi triều.
Khi ấy Mộc Tử Khâm đang nghị sự cùng quần thần. Vừa biết Tiêu Chấn Diệp trở về, y liền bỏ mặc chúng
thần tử mà chạy thẳng tới cổng thành.
Bước chân dừng lại trước
vòm cổng cao lớn, vừa lúc bắt gặp thân ảnh người nọ ngồi trên lưng hắc
mã, chậm rãi đi về phía y giữa tiếng hò vang của dân chúng hai bên
đường.
Tất thảy chung quanh dần phai nhạt, chỉ có mỗi hình bóng
nam nhân đang thong thả tiến về phía trước đọng lại trong mắt, trong
lòng y.
Khóe mắt Mộc Tử Khâm ửng đỏ, y gọi tên hắn: "Tiêu Chấn Diệp!"
Rồi y nâng bước chạy vội, Tiêu Chấn Diệp cũng lập tức phiên thân xuống
ngựa. Ở trước mắt bao người, hai người họ gắt gao ôm chặt lấy nhau.
Tiếng kinh hô của quần chúng như chẳng thể lọt vào tai họ, họ tha thiết, chặt chẽ ôm chầm lấy nhau, tựa hồ muốn dung hòa đối phương vào cốt nhục.
"Tiêu Chấn Diệp ngươi biệt tăm biệt tích nhiều ngày như vậy, ta tưởng
ngươi.... đã hy sinh vì quốc rồi cơ..." Mộc Tử Khâm nghẹn ngào, rốt cuộc chịu không nổi mà bật khóc.
Không lâu sau khi tới biên cảnh Đông Bắc, Tiêu Chấn Diệp đã cắt đứt liên hệ, hơn một năm y không nhận được
bất cứ tin tin gì từ hắn, y cũng vì hắn lo lắng không yên ròng một năm.
Giờ đây người y tâm tâm niệm niệm bình yên trở về, tất cả lo âu sợ hãi, hốt hoảng ủy khuất và trăm nỗi ngỗn ngang tích tụ như thủy triều ồ ạt tuôn
ra.