Tạ Doãn lần đầu làm một người cha nghiêm, cấm túc Thập Thất.
Ngôn Băng Vân ngược lại là không tức giận đến mức ấy, những lời nói ấy có
sức đả thương người rất lớn, đừng nói đến một hài tử như Thập Thất, ngay cả người trưởng thành cũng chưa chắc đã chịu được, y làm sao có thể
thật sự giận nữ nhi. Nhưng Tạ Doãn rất kiên định, cũng không cho Ngôn
Băng Vân nhúng tay vào. Không biết hắn tìm được ở đâu cuốn 《 Ngôn Thị Tử Đệ Giới 》năm đó, bắt Thập Thất chép tay, chép đến khi nào biết sai mới
thôi. Khi nào trừ tịch (*) hắn còn muốn đốt xuống cho liệt tổ liệt tông
Ngôn gia, xem như nhận tổ quy tông.
(*): giao thừa.
《 Ngôn Thị Tử Đệ Giới 》là gia gia của Ngôn Băng Vân lập ra, nhiều danh
môn thế gia của Đại Chiêu đều dùng cái này để răn dạy con cháu trong
tộc. Nhưng Ngôn Băng Vân không đọc cái đó, y ngại giáo điều, càng không
cần Thập Thất tuân thủ theo. Hơn nữa Thập Thất và Tạ Doãn tính tình
giống như nhau đúc, cũng không phải chỉ cần một bản 《 Ngôn Thị Tử Đệ
Giới 》là có thể ngoan ngoãn được. Tạ Doãn lại nói cũng bởi vì biết nàng
không thích cái này nên mới bảo nàng chép, cũng không tính là trừng phạt gì.
Nói một cách lẽ thẳng khí hùng làm cho Ngôn Băng Vân cũng bị hắn thuyết phục, mặc cho Thập Thất cáu kỉnh ném vỡ ba khối nghiên mực
cũng không quan tâm. Bản thân y cũng không rảnh, Ngôn Băng Vân đến cùng
vẫn là Đề Ti của Giám Sát Viện, lại là người đắc lực nhất bên cạnh Tấn
Vương, thời điểm cuối năm có vô số người tới bái phỏng. Y dưỡng thai
cũng đủ rồi, vẫn phải đi tiếp khách. Tạ Doãn thì tranh thủ lặn xa xa một chút, không chạm mặt với triều thần, một lòng muốn thu dọn hậu viện,
chuẩn bị đón năm mới.
Phạm Nhàn cũng tới một chuyến muốn mời bọn họ tới Tấn Vương phủ đón năm mới.
Tạ Doãn đương nhiên là không đồng ý, hắn cũng không nhắc tới chuyện của
Lâm gia kia, chỉ nói Tấn Vương bây giờ là "nhi tử" duy nhất của Bệ hạ.
Hắn ngại phiền phức, nói Phạm Nhàn vẫn nên coi như hắn chết rồi.
Phạm Nhàn nghe xong liền tặc lưỡi: "Đại thể còn chưa hạ, huynh nói chuyện có kiêng kị một chút đi có được không?"
Đúng lúc này Ngôn Băng Vân từ bên ngoài tiến vào, vừa vào chỉ nghe thấy một
câu này, cũng nhíu mày khiển trách hắn: "Đừng có nói hươu nói vượn."
Tạ Doãn không thèm để ý tới Phạm Nhàn, chỉ cười cười với Ngôn Băng Vân, vẫn ngồi trên bậc thang cao thu dọn giá sách của hắn.
Ngôn Băng Vân bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Tạ Doãn, hắn từ trước đến nay đã quen
nói chuyện không biết kiêng kị rồi, không làm sao sửa được. Y nhấc tay
mời Phạm Nhàn ngồi sau đó châm trà cho hắn. Phạm Nhàn bưng trà lên cảm
thán: "Vẫn là Ngôn đại nhân có lòng, ta ngồi đây nửa ngày rồi, có người
còn không chịu cho ta một ngụm trà."
Tạ Doãn vùi đầu vào giá sách phủi bụi: "Y là vì lễ nghĩa của thần tử thôi, không ai rảnh mà tiếp đãi đệ đâu."
Phạm Nhàn hừ một tiếng, không thèm cãi nhau với hắn, theo thường lệ đưa tay
bắt mạch cho Ngôn Băng Vân, còn hỏi Ngôn Băng Vân gần đây ăn thế nào ngủ thế nào, sau đó tiện thể hỏi luôn gần đây có ai tới tặng quà y. Ngôn
Băng Vân đáp lại từng câu một, hai người lúc thì là đại phu và bệnh
nhân, lúc thì là chủ quân và hạ thần. Tạ Doãn nghe mà rối cả đầu, trực
tiếp ném một quyển sách qua. Phạm Nhàn nghiêng đầu tránh đi, quyển sách
rơi "bụp" một tiếng xuống bàn trà, làm đổ chén trà Ngôn Băng Vân vừa
châm cho hắn.
Tạ Doãn bất mãn: "Đệ bắt mạch thì bắt mạch, nhiều lời làm gì?"
Phạm Nhàn duỗi hai ngón tay ra, nhấc cuốn sách bị nước trà thấm ướt lên, lại nói: "Xem bệnh xong rồi, không sao cả. Y cũng hoài thai sắp ba tháng
rồi, ổn định liền không sao. Ngôn đại nhân là người tập võ, căn cơ vốn
là cũng tốt hơn người thường, đây cũng không phải thai đầu, trong lòng
chắc cũng tự hiểu rõ, huynh không cần lo lắng nhiều như vậy."
Hắn nhìn Tạ Doãn mà nói, Ngôn Băng Vân lại "Ừ" một tiếng, "Ta cũng nói là không sao cả. Nhưng hắn vẫn không tin."
Phạm Nhàn cười nhẹ một tiếng, lại nói vòng trở về: "Sao thế, thật sự không
đến chỗ ta đón năm mới sao? Uyển Nhi thích đứa nhỏ Thập Thất này, một
mực nhắc tới, còn nói hai ngày nay sao không thấy nó đến chơi."
Hắn không đề cập tới Tấn Vương phi còn tốt, vừa nhắc tới, cả Tạ Doãn và
Ngôn Băng Vân đều trầm mặc đến quỷ dị. Phạm Nhàn là người nhạy cảm cỡ
nào chứ, ánh mắt từ Ngôn Băng Vân liền chuyển sang Tạ Doãn: "Này, sao
thế?"
Tạ Doãn không làm trò bí hiểm làm gì, nhưng cũng sẽ không nói hẳn ra: "Thập Thất không nghe lời, ta phạt nó cấm túc."
Phạm Nhàn nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy Thập Thất không phải đứa nhỏ không
nghe lời như vậy, nhất định không đơn giản như hắn nói. Ngôn Băng Vân đã dựng lại chén trà vừa đổ, tiếp tục châm trà cho Phạm Nhàn. Có chút rũ
mi mắt xuống, thần thái tự nhiên giống như đang nhắc đến việc nhà,
"Trùng hợp, hôm qua Lâm đại nhân cũng đến chỗ của ta, cũng nhắc đến tiểu nữ."
Lông mày của Phạm Nhàn chợt nhấc lên, ánh mắt lập tức nghiền ngẫm mấy phần.
Vị ca ca này của Lâm Uyển Nhi là người của Trần Bình Bình, lúc trước Thái
tử Hiếu Chương mới hoăng, Trần Bình Bình đã nâng đỡ hắn thượng vị, mới
đến đã hứa gả Lâm gia cô nương cho Phạm Nhàn. Muốn nói hắn và Trần Bình
Bình ít nhiều cũng có chút tình cảm ngoài mặt, không đến mức sẽ trở mặt, còn đôi thầy trò Ngôn Băng Vân và Trần Bình Bình sớm đã ân đoạn nghĩa
tuyệt rồi. Lâm đại nhân bình thường ở trong Giám Sát Viện đều không để ý không chào hỏi Ngôn Băng Vân, năm hết tết đến rồi tới tìm y làm gì? Còn nhắc đến nữ nhi của Ngôn Băng Vân?
"Ồ? Hắn vô duyên vô cớ nhắc đến Thập Thất làm gì?"
"Không có gì." Ngôn Băng Vân cười cười, "Tiểu hài tử không hiểu chuyện, đánh
Lâm gia công tử. Lâm đại nhân lại ngược lại đến đây nhận lỗi, quả nhiên
là đa lễ."
Từ trước đến nay Phạm Nhàn nói chuyện với Ngôn Băng
Vân đều không dùng những lời sắc bén, toàn là dùng những lời hàm ý sâu
xa. Phạm Nhàn không nói chuyện, nhưng Ngôn Băng Vân biết hắn đã nghe
hiểu rồi.
Quả nhiên, hắn cũng chỉ trầm mặc một lát, lúc mở miệng
vẻ mặt cũng bình thường, giống như thật sự chỉ đang nói chuyện tiểu hài
tử đánh nhau: "Đã đánh nhau rồi thì không nên chơi chung nữa." Nói xong
cũng đứng dậy, chuẩn bị từ biệt.
Ngôn Băng Vân cũng đứng dậy hành lễ, Phạm Nhàn ngược lại cũng không khách khí, nói là thừa dịp cuối năm
để y nghỉ ngơi một chút, nghỉ xong hắn vẫn cần y làm thêm vài việc. Tạ
Doãn nghe được lời này liền bảo hắn đi nhanh lên, Phạm Nhàn cũng không
giận, nhìn Ngôn Băng Vân một chút liền cáo từ.
Tạ Doãn nhẹ nhàng
bay xuống từ trên thang, nghiêng người ngồi xuống chỗ Phạm Nhàn vừa mới
ngồi, cũng không chê, cầm chén trà vừa uống Phạm Nhàn uống một hơi sạch, lúc này mới than thở một câu, "Đệ ấy cũng thật nhẫn tâm, ca ca ruột của Vương phi, nói xuống tay liền xuống tay được."
Ngôn Băng Vân chỉ "Ừ" một tiếng, "Chuyện này là sớm hay muộn mà thôi. Cũng bởi vì là ca
ca của Vương phi, cho nên ta mới sớm thông báo với hắn một tiếng."
Tạ Doãn uống hai lần trà, cười cười không nói gì. Phạm Nhàn đã bắt đầu
muốn động thủ với Trần Bình Bình, cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Ngôn Băng Vân làm việc quá nhanh, xử lý vụ làm giả phiếu công trái chỉ
nhanh như gió thổi. Dù sao hắn mời Ngôn Băng Vân về cũng là vì chuyện
này, chỉ là không nghĩ rằng Thập Thất lại là lý do để Ngôn Băng Vân khai đao trước với tên họ Lâm bên cạnh Trần Bình Bình kia.
Chỉ là Tấn Vương phi đáng thương, có lẽ nàng thực sự thích Thập Thất, cũng thực sự cảm thấy hai đứa bé kia chơi với nhau vui vẻ, muốn hai đứa thân càng
thêm thân thôi.
Có điều đó là chuyện mà Phạm Nhàn phải xử lý, Tạ
Doãn không nhàn rỗi đi nghĩ thay cho hắn được, vẫn để hạ nhân bưng thuốc an thai vừa nấu đến.
Ngôn Băng Vân không chịu uống, Phạm Nhàn
cũng nói là không sao rồi, sao vẫn bắt y uống. Kết quả là cãi được hai
ba câu lại bị Tạ Doãn nhốt lại vào ngực hắn.
Trước kia y chưa
từng sợ thuốc đắng, bây giờ ngược lại càng khó tính hơn, chỉ nhấp môi
chứ không chịu uống. Tạ Doãn đành phải dùng hạ sách đối phó với y, tự
ngậm một ngụm vào miệng, sau đó xoay cằm Ngôn Băng Vân lại hôn y.
Tạ Doãn nói, cái này gọi là lấy đạo của người trả lại cho người.
Ngôn Băng Vân miệng đầy vị đắng, dở khóc dở cười bị hắn ôm vào lòng đút
thuốc. Hai lần liền uống sắp hết, đầu lưỡi của Tạ Doãn lại càn quấy bên
trong, quét ra hàm răng của Ngôn Băng Vân, môi lưỡi dây dưa phát ra
tiếng nước. Lòng bàn tay của Ngôn Băng Vân áp vào ngực hắn, cũng không
thể coi là dùng sức đẩy ra. Lúc này hắn mới đưa tay chùi khóe miệng, thở dài: "Đắng thật đấy."
Đắng đến nỗi hắn hoài nghi Phạm Nhàn có phải là đang cố ý gây khó dễ cho Ngôn Băng Vân không.
Ngôn Băng Vân nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, không tựa vào người hắn nữa, tự mình
uống nốt nửa bát thuốc còn lại, một hơi uống cạn. Tạ Doãn đặt bát qua
một bên, lại không buông y ra, Ngôn Băng Vân đành thuận theo thư thả dựa vào ngực hắn, tùy ý lật cuốn sách vừa bị hắn ném về phía Phạm Nhàn, là
một cuốn sách ghi cách nấu sắt, bị nước làm nhòe không nhìn được rõ chữ.
Ngôn Băng Vân: "Ngươi còn xem mấy cái này nữa sao?"
Tạ Doãn vùi đầu vào cổ hắn, "Diêm thiết chi sách, quốc chi mệnh mạch. Hai
ngày trước ta có nói chuyện với Phạm lão đại nhân, cục diện trước mắt
rối rắm, cũng có thể nghĩ biện pháp từ diêm thiết, cho nên tìm sách xem
xem."
Ngôn Băng Vân không ngờ là hắn đột nhiên đứng đắn như vậy,
"... Ta tưởng là ngươi tâm huyết dâng trào giống Kê thúc đi rèn sắt ban
đêm."
Tạ Doãn bật cười "xùy" một tiếng, đưa tay lấy một lọn tóc
ra xoắn vào tay, "Nham nham nhã cô tình chi độc lập, khôi nga như ngọc
sơn chi tương băng... Thì ra vi phu ở trong lòng ngươi lại tiêu sái cao
thượng như vậy."
"Cút." Khuỷu tay của Ngôn Băng Vân khẽ huých ra
sau, còn không nỡ dùng lực, Tạ Doãn lại giả vờ giống như vừa trúng một
kích của trọng chùy, khoa trương kêu đau, thân thể cứng ngắc ngã xuống,
còn kéo Ngôn Băng Vân nằm theo. Hai người lúc đầu đang quỳ chân trên
ghế, hắn ngửa ra sau vừa vặn có thể làm cái đệm cho Ngôn Băng Vân. Ngôn
Băng Vân muốn giãy ra lại bị Tạ Doãn nhốt chặt trong ngực, đôi chân dài
khẽ chụm lại không cho y động đậy.
Môi của người dưới thân tiến
đến tai y, khẽ liếm một cái lên vành tai y, ngậm lấy sau đó mơ hồ nói:
"Có điều ta thật sự biết rèn sắt."
Ngôn Băng Vân ngứa ngáy liền
rụt cổ lại, tai đã đỏ bừng, y mơ màng phát ra hai tiếng "ưm", không nghe rõ Tạ Doãn vừa nói gì: "Cái gì?"
"Biết rèn sắt." Tạ Doãn lặp lại một lần nữa, môi lưu luyến chạm đến gáy y, nghe thấy Ngôn Băng Vân nỉ
non hai tiếng trong ngực hắn mới thả ra, hai cánh tay đã luồn vào tiết y của Ngôn Băng Vân, không thành thật bấm một cái lên bắp đùi y, "Trước
kia ở trong giang hồ từng học đúc kiếm rèn đao cho bọn họ."
Ngôn
Băng Vân trên người hắn vặn eo hai lần, Tạ Doãn lại ra tay nặng hơn mấy
phần, y buồn cười bắt lấy cánh tay đang tác quái lần mò khắp thân thể y, lại hỏi: "Sao cái gì ngươi cũng học thế?"
Thời điểm ở trong
giang hồ còn có thể là vì cái gì, trong cổ Tạ Doãn phát ra tiếng cười.
Tiểu Ngôn công tử tuy nói là sớm tan nhà nát cửa, một mình lớn lên ở Kim Lăng, nghe rất đáng thương. Nhưng đến cùng vẫn là sống trong kinh
thành, thời gian còn lại ở Giám Sát Viện, chi phí ăn mặc y chưa từng
phải quan tâm. Tạ Doãn không muốn giải thích với y nhiều như vậy, tay
vẫn làm loạn, miệng không dừng lại, ngậm cổ áo của y kéo ra, lại vùi đầu hôn lên bả vai y.
"Nói trắng ra chính là vì muốn sống thôi."
Động tác trên tay Tạ Doãn dừng lại, đột nhiên nghiêm túc nói: "Đúng rồi, ta rèn một thanh kiếm tặng ngươi có được không?"
Ngôn Băng Vân thở hổn hển vì bị hắn lần mò khắp cơ thể, trong đầu ong ong vài tiếng, "... Cái gì?"
Tạ Doãn dứt khoát dùng tay kéo vạt áo của y ra dò xét tiến vào, quả nhiên
hai viên đậu nhỏ trước ngực đã dựng thẳng lên đâm vào tay hắn, vừa đáng
thương lại vừa đáng yêu. Tạ Doãn cũng không biết là mình thích dáng vẻ
này của Ngôn Băng Vân đến mức nào.
"Ta nói ta rèn cho ngươi một
thanh kiếm khác." Tay của Tạ Doãn dò xét bên trong y phục của y, lưu
luyến xoa xoa bụng dưới hơi nhô lên, càng cảm thấy yêu thích không muốn
buông ra, vuốt nhẹ hai lần, "Thanh kiếm này của ngươi quá dài, thân kiếm lại mỏng, ngoại trừ lưỡi đao sắc ra thì đều là nhược điểm, nếu như đối
đầu với một Đồng Khai Dương khác, sớm muộn gì cũng sẽ gãy mất, ngươi..."
Hắn còn chưa dứt lời đã liền cảm giác được toàn thân Ngôn Băng Vân có chút cứng lại, nhất thời ngừng nói.
Thanh kiếm này là lúc Ngôn Băng Vân mười ba tuổi, Trần Bình Bình đã chọn cho y.
Tạ Doãn nói không sai, thanh kiếm kia quá dài, lại quá mỏng, nhưng lưỡi
kiếm lại sắc, lướt qua tóc tóc đứt, đó là binh khi đứng đầu Giám Sát
Viện khi ấy. Thời điểm Ngôn Băng Vân nhận thanh kiếm ấy dáng người vẫn
chưa cao thế này, không xuất được kiếm, xuất ra rồi cũng không tra lại
vào vỏ được. Y liền dứt khoát bỏ vỏ kiếm ra luyện một ngày một đêm. Trần Bình Bình nói, thân kiếm mỏng là nhược điểm, cũng có thể là ưu thế, cho nên y muốn luyện, luyện đến khi có thể biến nhược điểm thành ưu điểm.
Ngôn Băng Vân làm rất tốt, mặc dù thân kiếm kia mỏng manh không chịu nổi
trọng kích nhưng nó đã có thể ngăn không cho ai tới gần y.
Tạ Doãn khẽ thở dài một tiếng, lòng bàn tay đặt ở giữa bụng y: "Ta thuận miệng nói thôi, nếu ngươi không muốn..."
"Muốn." Ngôn Băng Vân bình tĩnh trả lời một câu, đầu cũng nghiêng sang gần hơn, thanh âm có chút nũng nịu, giống như đang cầu một nụ hôn, "Ngươi tặng
ta, đương nhiên sẽ tốt hơn đồ của người khác."
Tạ Doãn liền hôn
lên, ngậm môi y nhẹ nhàng mút hai lần, bàn tay trên lưng y không tự giác nắm chặt, mu bàn tay ẩn nhẫn hiện ra hai đạo gân xanh, hắn gắt gao khắc chế nụ hôn sâu đầy dục vọng này, chỉ thở dài một hơi, buông Ngôn Băng
Vân ra, chóp mũi cọ với chóp mũi, cười nói, "Vậy cũng phải đợi một thời
gian nữa, hiện giờ ngươi không thể động đến đao kiếm."
Ngôn Băng
Vân thầm nghĩ cũng không phải không thể, nhưng nghĩ cũng biết là vì Tạ
Doãn lo lắng nên mới nói vậy, dứt khoát không nói nữa.
Bàn tay của Tạ Doãn đặt trên bụng xoa nhẹ, cố ý nhíu mày nói, "Đều tại tiểu tử này..."
Hắn là có ý khác, đương nhiên không phải đang trách nhi tử làm Ngôn Băng
Vân không thể dùng đao kiếm. Ngôn Băng Vân nhéo éo một cái, tựa hồ là
muốn rời khỏi cái ôm của Tạ Doãn.
Tạ Doãn sẽ hít một hơi, cánh tay lập tức giữ chặt y lại, cố kìm nén cái gì đó, ghé vào lỗ tai y nói: "Đừng nhúc nhích."
Ngôn Băng Vân liền bất động, nghe thanh âm nhàn nhạt cùng hơi thở nóng rực
của Tạ Doãn phả vào tai y, y cảm thấy sau lưng đang có thứ gì đó vừa
nóng vừa cứng, lại cảm thấy thứ trên người mình cũng nóng, cả người còn
như nhũn ra, đầu ngón tay đều tê đến ê ẩm, nửa phần khí lực cũng không
có. Tư thế này cũng xác thực không dùng lực được, y không biết Tạ Doãn
muốn ôm y tới khi nào, toàn thân như lửa đốt thật sự rất khó chịu, Ngôn
Băng Vân rốt cuộc cũng thở dốc, nói khẽ: "Tam ca, cũng không phải là
không được."
Tạ Doãn có chút sửng sốt, không nói chuyện.
Vành tai Ngôn Băng Vân đều đỏ bừng lên, là vì bị Tạ Doãn liếm lên mới như
vậy. Ngôn Băng Vân thở hổn hển một tiếng, trong thanh âm có chút vội
vàng, "Tấn Vương cũng đã nói là không sao." Tạ Doãn lúc này lại có chút
muốn tin lời của Phạm Nhàn, nghe Ngôn Băng Vân nói như vậy, liền thở ra
một hơi phả lên vành tai nóng đỏ của Ngôn Băng Vân: "Vậy ta sẽ nhẹ một
chút."
Ngôn Băng Vân gật gật đầu, lại một lần nữa muốn xuống khỏi người Tạ Doãn. Tạ Doãn lại vẫn giữ chặt y, nửa mang theo ý cười nói:
"Cứ như vậy ngươi cũng không cần dùng lực." Ngôn Băng Vân trong lòng khẽ giật mình, tay của Tạ Doãn đã phủ lên lưng y, nhẹ nhàng ôm lấy, một tay khác vén vạt áo lên, lột tiết khố xuống.
Ngôn Băng Vân hôm nay
tiếp khách của phủ nên mặc rất chỉnh tề đầy đủ. Chỉ là thời điểm mới lăn lộn ở đây đai lưng đã bị cởi ra. Y chỉ cảm thấy thân dưới mát lạnh, y
phục vẫn mặc đủ trên người, có một loại xấu hổ không nói ra được. Mà hai bắp đùi của y đều bị Tạ Doãn giữ chặt, không thể động đậy. Toàn thân
đều bị hắn kéo ra, cái gọi là "Không cần dùng lực" đúng là y không làm
gì thật. Ngôn Băng Vân không quen với tình trạng hoàn toàn bị chi phối
thế này, mang theo mấy phần xao động phát ra hai tiếng rên, lại bị Tạ
Doãn hung ác ngăn lại.
"Ngôn đại nhân, bản vương hầu hạ ngươi."
Tạ Doãn không tốn bao lâu đã triệt để khống chế được Ngôn Băng Vân. Lòng
bàn tay hắn nâng mông của Ngôn Băng Vân lên. Tư thế này thật sự là không thể tiến vào với lực mạnh được, ngón tay của hắn cũng chỉ coi là lấp
đầy bên trong, một lát liền bắt đầu chuyển động càn quấy ở bên trong.
Ngôn Băng Vân không tự chủ được nâng eo lên, thân thể cơ hồ kéo căng như dây cung, vạt áo mở ra, lộ ra một tầng mồ hôi ẩm ướt trên ngực và bụng. Một tay y đặt lên bụng, một tay khác không nhịn được xoa nhẹ hai hạt
đầu trên ngực. Tạ Doãn nhìn thấy qua bả vai y, còn ghé tai nhẹ giọng chỉ dẫn y: "Gảy một chút."
Mặt và cổ Ngôn Băng Vân đều đỏ lên, nghe
thấy lời này chỉ cắn môi dưới không chịu đáp lại, tay cũng rất thành
thật, run run gảy đầu ngực của mình, sau đó cũng đầu ngón tay ra sức gảy nơi đã sưng đỏ lên, cơ hồ bị y gảy đến nỗi có thể chảy sữa ra. Ngôn
Băng Vân cảm nhận hơi thở ngày càng nóng của Tạ Doãn, sau đó cuối cùng
hắn cũng rút tay ra, một tay cầm cự vật của mình, một tay nâng eo Ngôn
Băng Vân lên, sau đó chậm rãi khuếch trương hậu huyệt, cắm vào trong.
Ngôn Băng Vân không tự chủ được chìm trong thân thể của mình, giống như muốn hắn cắm vào sâu hơn. Nhưng Tạ Doãn vịn chặt eo y, không nhượng bộ, y
chỉ nói là chậm một chút. Hắn xác thực là chậm lại, động tác cũng cẩn
thận hơn, thời điểm tiến vào giống như từng tấc thịt trong người đều bị
tách ra, mang theo khoái cảm kéo dài không dứt. Ngôn Băng Vân hít thật
sâu, rất lâu sau liền cảm thấy sự chậm chạp này làm y muốn nổi điên.
"Tam ca." Y gần như choáng váng hoa mắt mở miệng, "Ngươi mạnh một chút... Mạnh một chút..."
Tạ Doãn duỗi tay ra chạm vào cự vật giữ hai chân đã dựng thẳng của y.
Ngoại bào vẫn không cởi ra, che kín giữa hai chân y, đầu cự vật đã chảy
ra thanh dịch thấm ướt ngoại bào, càng lộ ra vẻ kiều diễm. Ngôn Băng Vân có thể thư thả một phen, nhưng y không muốn, càng muốn gọi Tạ Doãn mạnh thêm chút nữa, nhìn tay của Tạ Doãn nắm chặt vật dưới ngoại bào, cảm
giác được lòng bàn tay của hắn ấm áp, giống như lúc này mới cảm thấy
lồng ngực dễ chịu hơn một chút. Ngôn Băng Vân run run gọi một tiếng "Tam ca", lộ ra dáng vẻ không chịu nổi.
Y ham muốn nhiệt thể của Tạ
Doãn, mặc dù y rất ít khi chịu nói ra yêu cầu. Rất nhiều lần vào thời
điểm bọn hắn thân mật, Ngôn Băng Vân kiểu gì cũng có chút hoảng, giống
như năm đó ở trong xe ngựa ngoài thành Bắc đô, tiết khí cuối xuân đầu
hạ, thân thể Tạ Doãn lạnh như chín thước băng lạnh. Ngôn Băng Vân sẽ
thấy Tạ Doãn chạm lên môi mình trước rồi mới tiến vào. Chỉ có nhiệt độ
trong lòng bàn tay của Tạ Doãn hiện tại mới có thể kéo y ra từ trong
băng tuyết, hắn đâm vào một lần, Ngôn Băng Vân đã cảm thấy bản thân bị
hắn hung hăng bóp lấy. Y không có sức chống cự cũng không có ý chống cự, chỉ có thể chậm rãi tan ra trong lòng bàn tay hắn. Tạ Doãn hiểu rất rõ
phản ứng thân thể của y, thuần thục vân vê cự vật của Ngôn Băng Vân,
người phía trên quả nhiên kịch liệt run rẩy, hung hăng bắn vào trong
lòng bàn tay hắn. Tạ Doãn nhất thời có chút không chịu nổi, hắn nhấn eo
Ngôn Băng Vân xuống đến mức dán vào cơ thể mình, tiến vào rất sâu, Ngôn
Băng Vân bị hắn làm đến mức này tiếng rên cũng lạc đi.
Tạ Doãn
thở hổn hển động hai lần, chỉ cảm thấy thân thể của Ngôn Băng Vân mềm
nhũn ẩm ướt. Tạ Doãn nắm lấy tay y, ngừng lại, "Có dễ chịu không?"
Ngôn Băng Vân không nói gì. Loại vấn đề kiểu này bảo y phải trả lời thế nào, được Tạ Doãn nắm tay hay là cảm giác vừa bắn ra y đều không thể nói là
không thoải mái được.
Nhưng Tạ Doãn thật sự ngừng lại. Hắn duỗi
một tay khác xuống, vuốt nhẹ đến chỗ hai người vừa giao hợp, xoa thành
một mảng nước ẩm ướt óng ánh.
Ngôn Băng Vân có chút gấp, Tạ Doãn
trước kia cũng làm thế này, y nhắm mắt lại mềm giọng nói: "Dễ chịu. Tam
ca... Ngươi lại động một chút đi."
Nhưng Tạ Doãn vẫn không nhúc
nhích, hắn đột nhiên ngồi bật dậy, Ngôn Băng Vân cũng cảm nhận được bắp
đùi có chút ẩm ướt lạ thường. Y còn chưa kịp nghi hoặc, Tạ Doãn đã bế y
lên, cũng không nói là thu dọn một chút, trực tiếp bế y lên giường. Ngôn Băng Vân ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện khuôn mặt Tạ Doãn đã biến
sắc, vẻ mặt nghiêm túc này làm y có chút sợ hãi.
Ngôn Băng Vân lập tức muốn đưa tay vén vạt áo của mình lên, lại bị Tạ Doãn ngăn lại.
"Ta đi gọi A Nhàn tới, không sao đâu." Tạ Doãn gắt gao đặt tay y xuống,
giống như hứa hẹn một câu, "Không sao đâu, ta lập tức đi tìm đệ ấy."
Ngôn Băng Vân có chút rũ mắt nhìn xuống, nhìn xuống tay Tạ Doãn, mi mắt y bỗng run lên hai lần, hô hấp chợt ngừng lại.
Bàn tay vừa rồi Tạ Doãn xoa ở nơi bọn hắn giao hợp vẫn có chút ẩm ướt, một
màu đỏ đã bị hòa tan mấy phần nhưng vẫn dễ thấy nó đang dính trên ngón
tay hắn.