Phạm Nhàn còn chưa bước được chân vào đại môn của Tấn Vương phủ đã bị Tạ Doãn lôi trở về. Thời điểm vừa bước vào cửa bắt mạch cho Ngôn Băng Vân
hắn cũng bị dọa gần chết, chủ yếu là vì sắc mặt của Ngôn Băng Vân, kết
quả là sau khi nhìn lượng máu chảy ra rồi bắt mạch, Phạm Nhàn không nói
gì.
Lần trước Ngôn Băng Vân xuất huyết vì quá vất vả trong vụ
thẩm tra phiếu công trái giả Phạm Nhàn hắn đã gấp muốn chết rồi. Phạm
Nhàn hỏi y nửa ngày, Ngôn Băng Vân cũng không nói là đau, chỉ là bụng
dưới lành lạnh, Phạm Nhàn sai người đun nước nóng cho y chườm bụng liền
hết việc. Ngồi xuống liền bắt đầu chế nhạo Tạ Doãn: "Có cần thiết không? Ta hỏi huynh có cần thiết không Tam ca? Hai người vừa mới thành thân
hôm qua à?"
Ngôn Băng Vân còn mất mặt hơn Tạ Doãn, về sau còn
phải làm việc cho Tấn Vương nữa, trước mắt cứ kéo màn trướng lại, coi
như không nghe thấy.
Tạ Doãn kéo hắn qua, không cho hắn nói tiếp mấy lời làm Ngôn Băng Vân ngại nữa, thấp giọng lo lắng hỏi.
"Đã xuất huyết rồi, thật sự không sao chứ?"
Phạm Nhàn quả thực là rất cố gắng khắc chế bản thân không nói ra câu "Bị
bệnh trĩ còn ra máu nhiều hơn thế này nhiều.", trong lòng mặc niệm ba
lần "Đây là Tam ca của ta, đây là Tam ca chắp tay nhường thiên hạ cho
ta". Lúc này hắn mới có thể tâm bình khí hòa mở miệng: "Vấn đề thì không lớn, nếu lo lắng quá thì tiếp tục nằm trên giường hai ngày nữa, tiếp
tục uống thuốc, ăn uống cũng phải kiêng một vài thứ, kị phòng th... Khụ, Tam ca, huynh vẫn nên nhịn một chút."
Phạm Nhàn dừng lại một
chút, lại ôm quyền hướng Tạ Doãn: "Điện hạ, coi như ta van người, Ngôn
đại nhân là rường cột nước nhà, sau này ta còn phải dùng đến y nữa đấy!"
Một trận chế nhạo thế này dù là da mặt dày như Tạ Doãn cũng không nhịn
được, nhấc chân liền đá hắn ra ngoài. Phạm Nhàn mắng hắn qua cầu rút
ván, hai huynh đệ nhốn nháo bên ngoài đều truyền hết vào trong phòng.
Ngôn Băng Vân ngồi trên giường đều nghe thấy rõ ràng, cơ hồ là vô thức
mỉm cười. Chờ đến khi Tạ Doãn tiến vào, y lại mau chóng nhắm mắt chui
vào chăn giả vờ ngủ.
Tạ Doãn vén màn trướng ra thấy y đưa lưng về phía hắn, cũng biết là y không thật sự ngủ. Trong lòng cảm thấy buồn
cười, ngồi bên giường nhìn y một hồi. Ngôn Băng Vân định lực hơn người,
bị hắn nhìn chằm chằm như vậy cũng không nhúc nhích chút nào. Y hiện tại chỉ mặc tố y, vẫn là rất gầy, xương bả vai lộ ra giống như cánh bướm
nhỏ muốn bay đi.
Tạ Doãn không nhịn được lặng lẽ chạm vào lưng y, lại kéo y vào ngực: "Tốt xấu gì cũng đi tắm đã rồi ngủ tiếp."
Giữa hai chân Ngôn Băng Vân vẫn là rất lộn xộn, vết máu nhạt khô lại xen lẫn với dịch thể, căn bản chưa có thời gian đi tắm. Vừa rồi sốt ruột quá
chưa kịp thu dọn, chỗ hai người vừa làm đều bị Phạm Nhàn nhìn thấy. Phạm Nhàn còn có thể không rõ sao? Ngôn Băng Vân càng không nghe nổi lời này của Tạ Doãn, vừa nghĩ lại liền hận không thể đi chết luôn cho rồi. Tạ
Doãn nghe xong liền cười, nói Ngôn đại nhân thay đổi rồi.
Chuyện này mà xảy ra vào mấy năm trước, Ngôn Băng Vân khẳng định là sẽ giết luôn Phạm Nhàn.
Ngôn Băng Vân lạnh lùng nhìn hắn, ý là hiện tại y cũng muốn vậy, tốt nhất là hai huynh đệ bọn họ đều đóng gói cút đi.
Tạ Doãn không hiểu sao sau gáy cảm thấy lành lạnh, nhanh chóng sai người
đi đun nước, chờ mọi thứ chuẩn bị xong xuôi mới ôm Ngôn Băng Vân tới
thùng tắm. Máu từ giữa hai chân đã ngừng chảy lâu rồi, Tạ Doãn cầm khăn
lau nhẹ hai lần, Ngôn Băng Vân vẫn lạnh lùng với hắn, nửa ngày sau mới
nói một câu: "Ngươi đừng ngủ ở tẩm phòng nữa."
Lúc này y nói gì cũng đều phải đáp ứng thôi, Tạ Doãn liên tục gật đầu, nói sẽ dọn đồ ra thư phòng.
"Cũng đừng ngủ thư phòng." Ngôn Băng Vân lại không nguyện ý. Tạ Doãn người
này coi sách như bảo bối, trong thư phòng nhất quyết không chịu mang
than vào, sợ trời hanh khô sẽ bắt lửa đến sách. Tết cũng sắp đến rồi,
không có than làm sao có thể không lạnh được đây. Ngôn Băng Vân sợ hắn
cảm lạnh, tay hắn vừa lạnh một chút y lại nhớ tới năm đó hắn trúng Thấu
Cốt Thanh. Nghĩ nghĩ nửa khắc lại nói: "Ngươi ở phòng của Thập Thất đi."
Ngôn Băng Vân lại nằm về giường, thật muốn nằm ngủ một giấc đến khi qua giao thừa, mấy năm nay một nhà ba người bọn họ đều ăn trong phòng ngủ.
Tạ Doãn sẽ phái hạ nhân trong phủ cho bọn họ trở về nhà, cơm tất niên sẽ
do hắn tự làm, Thập Thất làm trợ thủ cho hắn. Thời điểm bọn họ ở Đoan
Thủy đều làm như vậy, hiện giờ ở Bắc đô cũng không có gì khác biệt, chỉ
là y phục Thập Thất mặc không giống với khi đó, là Tấn Vương phi đặc
biệt cho người đưa tới, Đoan Thủy là nơi thâm sơn cùng cốc, nào có loại y phục tốt như vậy. Bọn họ ăn cơm xong, Ngôn Băng Vân liền bị Tạ Doãn bắt trở về giường. Hắn đi trông chừng nữ nhi đang chạy tới chạy lui, chạy
trước chạy sau đi thu dọn tàn cuộc mà nàng bày ra. Thập Thất đáng yêu
giống như oa oa (*) vậy, vừa nhìn nàng lòng Ngôn Băng Vân đã mềm đi mấy
phần, cảm thấy hai đại nam nhân bọn hắn đã dưỡng một cô nương thành một
tiểu nha đầu thôn dã. Năm sau có lẽ phải mang lễ đến hảo hảo tạ ơn Vương phi.
(*): búp bê.
Tạ Doãn nghe lời này liền nhíu mày: "Nếu muốn tặng lễ thì không bằng nhẹ tay với ca ca của nàng ấy đi."
Thần sắc của Ngôn Băng Vân vẫn không đổi, trong mắt còn mang theo chút ấm áp nhìn về phía Thập Thất, nhưng lời nói ra lại không có chút nhiệt độ
nào: "Chuyện gì ra chuyện nấy."
Tạ Doãn sớm đã quen với cách xử
sự đặc biệt này của y, kì thật hắn cũng không để tâm đến sự sống chết
của họ Lâm kia, không phải thật tâm xin tha cho hắn, nghe thấy lời này
cũng chỉ mỉm cười nhìn Ngôn Băng Vân, bỗng nhiên nói: "Có lúc ta cảm
thấy ngươi thay đổi rồi, nhưng có đôi khi lại cảm thấy, ngươi kì thật
vẫn giống như năm đó ở sông Tẩy Mặc."
Ngôn Băng Vân không nhìn hắn, vẫy tay gọi Thập Thất tới, hờ hững đáp lại: "Giống với lúc ở sông Tẩy Mặc thế nào?"
Tạ Doãn không vội đáp lời y, đưa tay ngăn nữ nhi lại. Trong tay Thập Thất
còn đang cầm một vò rượu muốn đưa cho Ngôn Băng Vân, bị Tạ Doãn lấy đi
trước, rót lên chén rượu trên bàn, hắn nhìn Thập Thất trèo lên chân Ngôn Băng Vân, lúc này mới làm vẻ huyền bí đưa tay lên "Suỵt" một tiếng, ý
là hài tử còn nhỏ, không được nghe những thứ này.
Ánh mắt Ngôn
Băng Vân lóe lên, nhưng y không hề nói gì, vỗ vỗ Thập Thất để nàng ngồi
yên một chút. Nữ nhi sắp tròn bảy tuổi rồi, từ lúc sinh ra đã giống hai
người bọn hắn, vóc người cũng có chút cao hơn những hài tử cùng tuổi,
tay dài chân dài, Ngôn Băng Vân cũng sắp không thể ôm nàng vào lòng nữa
rồi. Ngôn Băng Vân vừa gắp thức ăn cho nàng, vừa nhìn nàng mở bản chép
tay 《 Ngôn Thị Tử Đệ Giới 》.
Chữ viết của nữ hài nhi vẫn còn trẻ
con vụng về, càng chép càng thấy xiêu vẹo, còn có chút mực đọng che hết
cả chữ, đầy giấy đều hiện ra "Dần dần mất kiên nhẫn". Thứ này mà đốt cho liệt tổ liệt tông Ngôn gia, sợ là không được tôn kính cho lắm. Ngôn
Băng Vân nhớ khi y còn bé, chữ của y cũng như thế này, sau đó Ngôn Khâm
liền dùng thước dài để rèn chữ cho y. Nhưng y còn chưa kịp nói gì đã
nhìn thấy ở phần lạc khoản (*) viết một dòng nho nhỏ "Nữ Ngôn Xước dâng
lên."
(*): kí tên.
Chữ "Ngôn" viết cũng có thể tạm coi là nghiêm chỉnh, nhưng chữ "Xước" có hơi phức tạp, lại viết méo mó nhìn không ra.
Cổ họng Ngôn Băng Vân đột nhiên nghẹn lại, cuối cùng chỉ nói một chữ "Tốt".
Tạ Doãn lập tức liếc mắt nhìn Thập Thất.
Thập Thất hơi vẹo người một cái, nhảy xuống từ trong lòng Ngôn Băng Vân,
cung cung kính kính dập đầu trước mặt y. Ngược lại là làm cho Ngôn Băng
Vân giật mình, Thập Thất ở Đoan Thủy đã quen không có quy củ rồi, nàng
học quy củ thế này từ khi nào? Nhưng y vừa nhìn thần sắc của Tạ Doãn
liền biết là ai dạy nàng, lập tức không đứng dậy đỡ nữa, đoan đoan chính chính ngồi nhận một cái dập đầu này của Thập Thất, muốn xem xem Tạ Doãn còn dạy nàng cái gì nữa.
Thập Thất không đứng dậy, hai tay dâng
lên 《 Ngôn Thị Tử Đệ Giới 》bắt đầu nói với giọng sữa non nớt: "Phụ thân, là nữ nhi bất hiếu, xin phụ thân đừng giận nữ nhi nữa, vạn sự đều lấy
bảo trọng thân thể làm trọng."
Nàng nói xong một chữ, Tạ Doãn lại gật đầu một cái, đương nhiên cái này cũng là hắn dạy. Chờ Thập Thất nói xong, Tạ Doãn thậm chí còn không giấu được nụ cười đắc ý trên khuôn
mặt, Ngôn Băng Vân ở một bên đều nhìn thấy toàn bộ. Tạ Doãn mau chóng
thu liễm ý cười, ra vẻ không liên quan đến ta.
Ngôn Băng Vân ngoài cười nhưng trong lòng không cười, cũng không nói gì.
Tạ Doãn ho khan một tiếng, cảm thấy thời điểm này có lẽ đã hòa giải xong rồi, nhấc nhấc tay ra hiệu cho Thập Thất.
Ngôn Băng Vân đột nhiên mở miệng: "Quỳ xuống."
Thập Thất vốn dĩ đã bò lên một nửa, đột nhiên bị Ngôn Băng Vân quát một
tiếng liền quỳ trở về. Lần này ngay cả Tạ Doãn cũng ngẩn người ra nhìn,
Ngôn Băng Vân lại không để ý đến hắn, duỗi tay ra nhận lấy phần chép 《
Ngôn Thị Tử Đệ Giới 》từ tay Thập Thất, "Ta để con mang họ Ngôn là có
tính toán riêng, hiện giờ con không hiểu, không phục cũng không sao.
Trong lòng con coi mình là người của Triệu gia hay Ngôn gia cũng không
quan trọng, con nghĩ về ta thế nào cũng không quan trọng. Ta không cần
con hiếu thuận với ta."
Thập Thất quỳ trên mặt đất, đôi mắt chớp
chớp hai lần, lập tức đã ầng ậng nước. Tạ Doãn cũng nhíu lông mày, muốn
nói gì đó nhưng Ngôn Băng Vân lại khoát tay ngăn hắn.
Y nói tiếp, "Mặc dù ta đã sinh ra con, nhưng cũng chưa từng hỏi con có nguyện ý hay không, cũng không tính là ân tình. Từ khi hoài thai con, ta cũng chưa
từng thương yêu con, để con cùng ta trải qua mạo hiểm, liên lụy đến con
từ nhỏ thân thể đã không tốt, chịu nhiều khổ sở, lại càng không được
tính là ân tình. Nếu trong lòng còn suy nghĩ bất kính với ta, tự nhiên
cũng không cần miễn cưỡng hiếu thuận với ta."
Giọng của y nói ra
vô cùng lạnh, Thập Thất cắn thật chặt môi dưới, căn bản là nàng vẫn còn
chưa tới tuổi có thể hiểu được những lời này, nước mắt đã không nhịn
được rơi xuống đất. Lòng Ngôn Băng Vân chợt mềm nhũn, lập tức nghẹn lời.
Nữ nhi của y mới bảy tuổi.
Năm đó Lạc Dương đổ tuyết lớn, y được gia phó ôm đi, thời điểm Ngôn Khâm giáng cho y hai cái tát, y cũng bảy tuổi.
Tạ Doãn không nói, nhưng hắn đứng lên đi đến gần nữ nhi, Thập Thất ủy
khuất ngẩng đầu nhìn hắn, giống như nghĩ rằng hắn sẽ ôm nàng. Nhưng Tạ
Doãn không làm vậy, hắn chỉ đứng đó, lại xoay đầu thoáng nhìn Ngôn Băng
vân, trong ánh mắt ấy là cảm xúc gì Thập Thất không hiểu được.
Ngôn Băng Vân chống đỡ thân thể đứng lên, dáng người của y rất cao, Thập Thất quỳ xuống cũng chưa cao đến đầu gối của y.
"Nhưng con vẫn còn gọi ta một tiếng phụ thân, vẫn bằng lòng nhận mình họ Ngôn, có một số việc ta muốn cho con biết... Ngôn Xước! Nghe kỹ!"
Đây là lần đầu tiên y gọi thẳng đại danh của Thập Thất, Thập Thất giật nảy mình, lập tức quỳ thẳng trên mặt đất.
"Năm Vĩnh Bình thứ ba mươi hai, gian tướng Tào Trọng Côn soán vị, tổ phụ của con, Thái tử Ý Đức bị "Lộc Tồn" Cừu Thiên Cơ của Bắc Đẩu hại chết. Đông Cung cháy lớn, cha con khi ấy vẫn còn quấn tã lót, được một lão thái
giám ôm đi, xen lẫn trong lưu dân chạy nạn trong thành Bắc đô, sau đó
lưu lạc trên đảo hoang Đông Hải. Tôn thất về di dời về phía Nam, chuyển
tới Kim Lăng, ngoại tổ phụ của con, Ngôn Khâm, đảm nhiệm Tư thiên giám
của Đại Chiêu, rơi vào tay Bắc đô, không chịu hàng Tào, bị chu di cửu
tộc. Ta một mình trốn chạy về phía Nam, mười ba tuổi vào Giám Sát Viện,
hai mươi tuổi làm gián điệp ở Bắc đô. Tào Trọng Côn là tự tay ta giết."
Thập Thất quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi càng lợi hại, liên tục lăn trên gò mà náng, thấm ướt áo choàng đỏ mới tinh.
Ngôn Băng Vân chỉ sang Tạ Doãn: "Cha con không phải tên là Tạ Doãn, mà là
Triệu Minh Doãn. Mười lăm tuổi hắn hồi triều, chém đầu trưởng tử của Tào Trọng Côn ở Sơn Đông, mười sáu tuổi được phong Đoan Vương. Trước khi
con sinh ra, hắn đã được phong làm Thái tử, sau này được truy phong là
Hiếu Chương Thái tử. Khi còn bé con từng hỏi ta, vì sao cha lại nằm trên giường không động đậy, ta nói là cha buồn ngủ, mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Là ta lừa con. Hiện giờ con đã trưởng thành, có thể nói cho con biết,
cha của con từng vì Đại Chiêu mà chết một lần..."
"Ngôn Băng Vân!" Tạ Doãn quát to một tiếng, "Đủ rồi."
Ngôn Băng Vân dừng lại, y hơi cúi người xuống nắm khủy tay Thập Thất muốn đỡ nàng dậy. Nhưng nữ nhi không nhúc nhích, nàng vẫn quỳ ở nơi đó, nức nở
nói: "Nữ nhi... không có...."
"Con không có cái gì?"
"Không có... Bất kính với người." Thập Thất ngẩng đầu lên, khóc thút tha thút thít, "Con, con không tin bọn họ."
Ngôn Băng Vân dừng lại một chút, vẫn duy trì động tác cúi người này, sau đó
đưa tay, nhẹ nhàng ấn lên trán nàng một cái, "Thập Thất, cho dù con có
tin bọn họ, phụ thân cũng sẽ không thật sự trách con. Ta đã làm rất
nhiều chuyện sai, không phải một người phụ thân đáng để con tôn kính."
Y ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Thập Thật, đột nhiên nở nụ cười: "Con thật sự thích tiểu tử họ Lâm kia sao?"
Tạ Doãn "xùy" một tiếng, " nghĩ cũng đừng nghĩ."
Thập Thất bị Tạ Doãn làm cho giật mình, nhanh chóng lắc đầu, sau đó lại
giống như hiểu ra gì đó, nhìn Ngôn Băng Vân một chút, do dự gật đầu.
"Nếu như hắn nói xấu phụ thân, con cũng vẫn thích hắn sao?"
Thập Thất nhíu chóp mũi một cái, "Con đánh hắn, hắn liền không nói nữa!"
"Nhưng trong lòng hắn vẫn xem thường ta, cũng xem thường con. Con có thể làm gì đây?"
Nữ hài nhi trong lòng không nghĩ đến nhiều vấn đề phức tạp như vậy, trơ mắt nhìn Ngôn Băng Vân, không biết trả lời thế nào.
Ngôn Băng Vân ôm nàng, Thập Thất vẫn có chút cả kinh, nhưng nàng đột nhiên
đối với phụ thân sinh ra cảm giác thân cận không muốn xa rời. Loại tình
cảm này chỉ tồn tại khi nàng còn nhỏ, khi ấy Ngôn Băng Vân vẫn luôn thể
hiện tình thương với nàng, về sau Tạ Doãn tỉnh lại, nàng chỉ làm nũng và thể hiện tính trẻ con trước mặt Tạ Doãn. Bởi vì Ngôn Băng Vân không cho phép nàng làm vậy.
Thế nhưng tối nay Thập Thất đột nhiên cảm
thấy phụ thân cũng có thể thân cận. Nàng ôm cổ Ngôn Băng Vân, khuôn mặt
nhỏ vùi vào cổ y, không khóc, nhưng vẫn chau mày như cũ.
Ngôn
Băng Vân ôm nàng ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi nàng: "Nếu như quan hệ giữa
phụ thân và Lâm gia bá bá không tốt, A Phương ca ca của con khẳng định
là sẽ giận con, con phải làm sao đây?"
Thập Thất càng ôm chặt cổ
Ngôn Băng Vân hơn, đột nhiên cảnh giác hỏi một câu: "Phụ thân, có phải
Lâm gia bá bá muốn hại phụ thân không?"
Thật đúng là nữ nhi ai sinh ra thì giống người ấy, thông minh y như nhau.
Ngôn Băng Vân không giải thích gì cả, Thập Thất còn quá nhỏ, nàng có thể học được đạo lý vây Ngụy cứu Triệu và tiên hạ thủ vi cường trên sách, nhưng tự thân dạy dỗ thì không cần. Ngôn Băng Vân lần đầu cảm thấy mềm lòng
như lúc này, nhưng y biết con đường mà Thập Thất phải đi còn rất dài,
sau này nàng vẫn sẽ còn rất nhiều những bằng hữu khác, bọn họ sẽ đối tốt với nàng, cũng sẽ đánh nhau với nàng, mà cuối cùng thì mỗi người cũng
đều sẽ chỉ đi theo nàng một đoạn đường ngắn ngủi.
Thập Thất khịt mũi một cái, buồn buồn nói: "Về sau con sẽ không chơi với A Phương ca ca nữa."
Ngôn Băng Vân đáp "Ừ" một tiếng, "Liệu con có nhớ hắn không?"
Thập Thất sửng sốt một hồi, lại muốn khóc. "Con cũng nhớ tiểu Thạch Đầu."
Tiểu Thạch Đầu là một con cún con nàng nhặt được trên núi ở Đoan Thủy, vừa
giống hồ ly vừa giống báo, Ngôn Băng Vân và Tạ Doãn ban đầu đều không
nhận ra nó là con gì, lông vừa dính bụi vừa dính máu, thời điểm nhặt về
đã gần chết rồi. Năm ấy Thập Thất năm tuổi, nàng muốn nuôi nó. Kết quả
sau đó còn bị nó cào mấy vết vào tay, nàng vẫn không có ý muốn vứt bỏ
nó, còn đặt tên cho cún con là tiểu Thạch Đầu.
Sau đó có một ngày, nàng ngủ một giấc tỉnh dậy đã không tìm thấy tiểu Thạch Đầu nữa. Nó đã quay về rừng rồi.
Ngôn Băng Vân đưa tay vỗ vỗ lưng nữ nhi, cảm nhận được những giọt nước mắt ấm áp chảy trên cổ y, chảy thấm ướt áo.
Phải tặng cho nữ nhi một con mèo nhỏ thôi. Ngôn Băng Vân thầm nghĩ, mười bảy tháng giêng là sinh nhật của nàng, tặng
cho nàng một con mèo nhỏ, phải là mèo nhà thuần hóa, không thể giống
tiểu Thạch Đầu được.
Nhưng với tính cách này của Thập Thất, nếu tặng một con mèo ngoan ngoãn, lại sợ nàng cảm thấy không thú vị.
Ngôn Băng Vân còn đang suy nghĩ, chợt nghe thấy nữ nhi nói thêm một câu,
giọng nói mơ hồ, giống như đã khóc mệt rồi nên buồn ngủ, "Phụ thân, con
không thích Bắc đô."
"Ừm" Ngôn Băng Vân xoa đầu nàng, để nàng tựa đầu vào vai mình cho thoải mái hơn, "Phụ thân sẽ cố gắng sớm đưa con về nhà."
"Cùng với đệ đệ nữa sao?"
"Ừm."
Thập Thất không nói gì nữa. Tạ Doãn tiến lên một bước, "Để ta bế nó về ngủ."
Ngôn Băng Vân lại lắc đầu ra hiệu không cần, sau đó cẩn thận đặt nữ nhi lên
giường. Thập Thất thật sự là khóc mệt rồi, khóe mắt vẫn còn nước mắt,
Ngôn Băng Vân lau đi cho nàng, lúc này mới cẩn thận cởi áo choàng cho
nàng, lại sợ làm nàng tỉnh, đôi mắt của y vẫn luôn chuyên chú nhìn nàng
không rời.
Tạ Doãn ở bên cạnh nhìn y, đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, "Vì sao lại nói như vậy?"
Ngôn Băng Vân ngẩng đầu nhìn hắn, "Cái gì?"
"Vì sao lại nói ngươi không phải một người phụ thân đáng để nó tôn trọng?"
Ngôn Băng Vân không nói gì, để hồng y qua một bên rồi đắp chăn lên cho Thập Thất.
Thật lâu sau y mới lại ngẩng đầu, nở nụ cười với Tạ Doãn: "Ta sẽ làm con bé tổn thương mất."
Tạ Doãn nhướn mày, "Cái rắm ý. Con bé mới bao lớn chứ? Hai ngày nữa liền sẽ quên tiểu tử họ Lâm kia thôi."
Ngôn Băng Vân không chút ngang bướng nói, "Ta không phải nói cái này."
Y không nói thêm nữa, nhưng Tạ Doãn vừa nghe liền hiểu.
Ngôn Băng Vân đưa tay xoa xoa khuôn mặt của nữ nhi, "Còn muốn gác đêm sao?"
Cơm bọn họ dùng vẫn bày trên bàn, nhưng ngày mai thu dọn cũng được. Tạ Doãn lắc đầu, hôm nay không muốn ngủ bên ngoài, hắn giải khai ngoại bào,
cũng nằm lên giường. Trong mơ Thập Thất ngửi được mùi rượu nhàn nhạt
trên người hắn, không quá ưa thích, vô thức chui vào ngực Ngôn Băng Vân, tay nhỏ nắm chặt dây đai lưng của phụ thân không muốn rời xa.
Tạ Doãn cười cười sờ chóp mũi của nàng, quay người thổi tắt nến. Bên ngoài truyền đến thanh âm của pháo hoa trong đêm giao thừa huyên náo, Bắc đô
không thể so với Đoan Thủy, đêm nay không có ai ngủ sớm như vậy.
Ngôn Băng Vân tìm tay của hắn trong bóng đêm: "Ngươi có từng hối hận không?"
Ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng pháo hoa nổ vang, hoàn toàn lấp mất thanh âm
của Ngôn Băng Vân. Tạ Doãn cầm tay y, kiên nhẫn chờ tiếng nổ kia qua đi
mới hỏi lại: "Cái gì?"