Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 587: Nghịch Tập


trướctiếp

Tiêu Hề Hề thấy vẻ mặt kỳ quái của hắn, tức giận nói.

“Mặt mũi có quan trọng như vậy sao? So với chuyện ngươi theo đuổi thê tử còn quan trọng hơn sao?”

Lạc Dạ Thần thẹn quá hóa giận phản bác: “Ai, ai theo đuổi thê tử? Ngươi không nên nói lung tung, với thân phận của ta, muốn dạng nữ nhân gì mà chẳng được? Còn cần đuổi theo?!”

Tiêu Hề Hề: “không phải sao, vậy ngươi cũng không cần tự mình viết sách truyện, đi ra tiệm sách tùy tiện mua mấy quyển đưa cho nànglà được rồi, ngươi cũng không cần lấy lòng nàng, qua loa chút là được.”

Lạc Dạ Thần: “Nàng đã cứu ta, ta như thế nào cũng phải báo đáp nàng một chút.”

“Báo đáp có rất nhiều loại phương thức, ngươi có thể chọn một cái đơn giản hơn, tỉ như nói cho nàng tiền.”

Lạc Dạ Thần: “Nàng không cần tiền.”

Tiêu Hề Hề từ trong thâm tâm cảm khái: “Không nghĩ tới trên đời này lại còn có người không cần tiền, lợi hại! Vậy ngươi nói cho ta biết, nàng mong muốn là cái gì?”

Lạc Dạ Thần lập tức nhớ tới hình ảnh Bộ Sênh Yên quỳ trên mặt đất cầu hắn đồng ý từ hôn.

Nàng hiện tại muốn nhất, hẳn là từ hôn.

Nhưng hôn sự này là ngự ban, không thể hủy bỏ.

Huống chi, Lạc Dạ Thần bây giờ cũng không muốn hủy đi cửa hôn sự này.

Nguyên nhân tại sao, hắn cũng không muốn nghiên cứu kỹ.

Lạc Dạ Thần do dự mãi, hít sâu một hơi, yên lặng nói với mình, đại trượng phu co được dãn được!

Hắn sải bước, nhắm mắt chậm rãi dời đến trước mặt Thái tử, dùng hết sức bình sinh nói.

Hắn sải bước, nhắm mắt chậm rãi dời đến trước mặt Thái tử, dùng hết sức bình sinh nói.

“Thái tử, ngươi còn nhớ rõ tình tiết truyện xưa hôm qua Tiêu trắc phi nói không?”

Lạc Thanh Hàn đang xem sách, nghe vậy ngước mắt liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt đáp ứng: “ân.”

Vậy ngươi có thể đem tình tiết truyện xưa thuật lại một lần không?”

Nói lời này, Lạc Dạ Thần bởi vì cảm thấy quá mất mặt, cả khuôn mặt đều kìm nén đến đỏ bừng.

Lạc Thanh Hàn: “Ta khát nước.”

Lạc Dạ Thần lập tức rót chén trà, để tới bên cạnh tay hắn.

Lạc Thanh Hàn lại nói: “Bả vai ta có chút mỏi.”

Lạc Dạ Thần nhíu mày, muốn nói ngươi đừng được voi đòi tiên, nhưng do dự một chút vẫn không nói ra miệng, dù sao cũng là hắn có việc cầu người.

Hắn hít một hơi, đưa tay ra chuẩn bị bóp vai cho Lạc Thanh Hàn.

Lạc Thanh Hàn dùng sách cản tay của hắn, ghét bỏ nói.

“Ngươi tay chân vụng về, ta cũng không dám để cho ngươi bóp vai.”

Sau đó Lạc Thanh Hàn lại nhìn về phía Tiêu Hề Hề đứng ở bên cạnh xem kịch vui.



“Nàng tới bóp vai cho ta.”

Tiêu Hề Hề mở to mắt vô tội: “Là Anh Vương cầu người làm việc, cũng không phải ta.”

Lạc Thanh Hàn: “Nhưng ta thích sai sử ngươi.”

Tiêu Hề Hề không có cách nào, chỉ có thể chậm chạp như rùa đi tới.

Nàng đem hai cái móng vuốt đặt lên trên bờ vai Thái tử, không tình nguyện mà bóp vai cho hắn.

Lạc Thanh Hàn để sách xuống, nhấp một ngụm trà, hắng giọng một cái, lúc này mới chậm rãi mở miệng.

“Muốn nói từ đầu sao?”

Lạc Dạ Thần gật đầu nói đúng vậy.

Hắn chuẩn bị giấy và bút sẵn sàng, Thái tử nói một câu, hắn liền viết một câu.

Thái tử đã xem qua là không quên được là sự thật không phải bịa đặt, hắn đọc lại tình tiết truyện xưa Tiêu Hề Hề nói hôm qua, một chữ không sót toàn bộ thuật lại hết.

Lạc Dạ Thần lại viết mười mấy tấm giấy.

Hắn xoa cánh tay đau nhức, phàn nàn nói: “Mệt chết ta, đừng để ta bắt được tiểu tặc tối hôm qua, bằng không ta lột da hắn!”

Nếu không phải là tiểu tặc trộm bản thảo tóm tắt của hắn, hắn cũng không phải viết lại một lần nữa.

Lạc Thanh Hàn: “Ngươi có nghĩ tới vì sao lại có kẻ gian trộm bản thảo hay không?”

Lạc Dạ Thần đương nhiên nói.

“Khẳng định là bởi vì ta có tài hoa, viết ra tác phẩm để tặc nhân cũng thèm muốn, không nhịn được muốn mang về tinh tế đánh giá.”

Lạc Thanh Hàn nghĩ, vậy liền để hắn tiếp tục ngu xuẩn đi.

Lạc Dạ Thần cất bản thảo tóm tắt rồi rời khỏi Hoàng Lăng.

Tiêu Hề Hề dừng động tác nắn bóp lại, tò mò hỏi.

“Điện hạ, người làm sao biết bản thảo của Anh Vương sẽ bị trộm?”

“Bên ngoài Hoàng Lăng nhiều tai mắt theo dõi như vậy, Anh Vương nghênh ngang chạy đến tìm ta, nhất định sẽ bị bọn chúng nhìn thấy. Bọn hắn đại khái cho là Anh Vương cùng ta có mưu đồ bí mật gì, những bản thảo tóm tắt trong mắt bọn hắn, hẳn là chứng cứ.”

Tiêu Hề Hề trừng mắt như cẩu ngốc: “Bọn hắn nghĩ quá nhiều rồi?”

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói: “Càng tự cho mình thông minh, lại càng thích chơi trò thông minh.”

Bên trong Thương Lan viên.

Tây Lăng Vương đem mười mấy tấm giấy ném trên mặt đất, cả giận nói.

“Đây là thứ gì? Đây chính là vật chứng Thái tử cùng Anh Vương liên thủ trong miệng các ngươi nói? Các ngươi đang đùa ta sao?!”

Bởi vì quá mức tức giận, độc tính trong cơ thể hắn lại phát tác, đau đến sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng.



Tạ Sơ Tuyết nhanh chóng cầm viên dược hoàn giảm đau đưa tới cho hắn ăn.

Nàng ôn nhu khuyên nhủ: “Phụ vương, đừng nóng giận, nếu tức giận sẽ ảnh hưởng đến thân thể.”

Tây Lăng Vương che ngực, chậm rãi hít sâu, cố gắng đè xuống lửa giận.

Một thuộc hạ quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu, thở mạnh cũng không dám.

Thật lâu sau, Tây Lăng Vương mới lên tiếng lần nữa, âm thanh âm u lạnh lẽo trầm thấp.

“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Thuộc hạ run rẩy luống cuống nói: “Thuộc hạ tận mắt thấy Anh Vương cầm những tờ giấy này từ trong Hoàng Lăng đi ra, trên mặt hắn còn đặc biệt hưng phấn, giống như là được bảo bối gì, thuộc hạ nghi ngờ hắn cùng Thái tử có mưu đồ bí mật gì, trên giấy hẳn là ghi chép nội dung kế hoạch của bọn hắn”

Tây Lăng Vương cười lạnh ngắt lời của hắn.

“Ngươi đem những tờ giấy này trộm ra, có nhìn qua nội dung hay không?”

Thuộc hạ vội nói: “Thuộc hạ không dám nhìn lén.”

Tây Lăng Vương chỉ vào những tờ giấy trên mặt đất, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi bây giờ liền xem cho ta, một chữ cũng không được xót, xem hết toàn bộ!”

Thuộc hạ run rẩy duỗi tay ra, nhặt lên tờ giấy trên đất, xem từng trương.

Mới đầu hắn nhìn còn có chút mê mang, xem đến phần sau liền trở nên hoảng hốt.

Cuối cùng hắn rốt cuộc hiểu được, mình trộm đồ sai !

Đây căn bản không phải là kế hoạch mưu đồ bí mật gì, mà là một tập sách truyện!

Thuộc hạ dùng sức dập đầu: “Thuộc hạ hành sự bất lực, thỉnh vương gia thứ tội!”

Tây Lăng Vương không muốn nhìn hắn thêm nữa, khoát tay chặn lại, lập tức có hộ vệ xông tới, đem tên thuộc hạ kia che miệng lại kéo ra ngoài.

Tạ Sơ Tuyết cúi người, duỗi ngón tay ngọc nhỏ dài ra, nhặt lên trang giấy trên đất.

Tạ Sơ Tuyết cúi người, duỗi ngón tay ngọc nhỏ dài ra, nhặt lên trang giấy trên đất.

Nàng xem xong nội dung, đùa cợt nói.

“Anh Vương này quả thật là cái bao cỏ, không chỉ bất tài vô dụng, liền viết ra lời khó coi như vậy.”

Tây Lăng Vương quay mặt đi: “Đem những này đồ vật đốt đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy nữa.”

Chỉ cần vừa nhìn thấy những nội dung này, hắn lại có cảm giác nhục nhã, trí thông minh bị người khác giẫm đạp trên mặt đất.

Tạ Sơ Tuyết lại nói: “Ta lại cảm thấy truyện trên giấy này thật thú vị, một kẻ củi mục nghịch tập kinh diễm tất cả mọi người, Anh Vương lại có thể viết ra truyện như vậy, đại biểu hắn cũng muốn giống như nhân vật chính, nghịch tập thượng vị hay không?”

Tây Lăng Vương cười lạnh: “Hắn bất kể thế nào cũng là hoàng trưởng tử, trong lòng nhất định đối với vị trí kia có ý tưởng.”

Tạ Sơ Tuyết: “Người không phải nói U Vương không dễ khống chế sao? Không bằng chúng ta lại thêm chút thông tin cho hắn?”

“Ý của ngươi là”

Tạ Sơ Tuyết lắc lắc trang giấy trong tay, mỉm cười: “Anh Vương muốn nghịch tập, chúng ta lợi dụng đây là mồi nhử, để hắn cho chúng ta lợi dụng.”

trướctiếp