Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 586: Như Vậy Quá Mất Mặt


trướctiếp

Tiêu Hề Hề vừa nói, Lạc Dạ Thần viết.

Hắn một hơi viết hơn 10 trang giấy.

Lạc Dạ Thần bỏ bút lông xuống, vừa xoa bóp cánh tay của mình, vừa hét lên.

“Ta không viết nữa! Cổ tay của ta đau quá!”

Tiêu Hề Hề cầm lấy trang giấy trước mặt hắn, vừa nhìn thấy tờ thứ nhất, liền không nhịn được nhíu mày lại.

“chữ của ngươi cũng quá khó coi nha?”

Lạc Dạ Thần tức giận nói: “Ta trời sinh liền chỉ biết viết loại chữ này, nếu ngươi không quen nhìn, vậy ngươi tới viết đi!”

Tiêu Hề Hề nghẹn một cái.

Chữ của nàng kỳ thực so với Lạc Dạ Thần cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Tiêu Hề Hề "Bỏ đi, bỏ đi, xem như ta chưa nói."

Học tra tội gì khó xử học tra đâu?

Nàng xem hết toàn bộ nội dung mười mấy tấm giấy, nội dung không có vấn đề gì, chính là lỗi chính tả hơi nhiều.

Tiêu Hề Hề cầm bút lông lên, đem những lỗi chính tả khoanh tròn.

“Ngươi trở về đem những chữ sai này sửa lại, sau đó lại đem những tình tiết này mở rộng một chút, đóng tập cẩn thận là xong việc.”

Lạc Dạ Thần kinh ngạc nói: “Còn muốn mở rộng? Vì sao? Những tình tiết này không phải rất tốt sao?”

Tiêu Hề Hề: “Đây chỉ là tóm tắt chuyện xưa, ngươi căn cứ vào tóm tắt thêm nội dung tình tiết, giống như là một cây đại thụ, ta vẽ xong trụ cột cho ngươi, ngươi tự mình tăng thêm thân cành, lá cây.”

Mặt Lạc Dạ Thần lập tức liền xụ xuống.

“Phiền toái như vậy?!”

Tiêu Hề Hề vỗ bả vai của hắn một cái: “Cố lên, ta rất tin tưởng ngươi.”

Lạc Dạ Thần rất phiền muộn.

Hắn rõ ràng cũng đã rời khỏi viện Thái Học nhiều năm, bây giờ lại giống như trở lại Thái Học bị phu tử bắt làm bài tập.

Vì sao quanh đi quẩn lại, vẫn là thoát không khỏi việc làm bài tập?!

Lạc Dạ Thần cầm bản thảo tóm tắt rời khỏi Hoàng Lăng.

Tiêu Hề Hề ngồi phịch ở bên cạnh bàn, vừa uống trà vừa cảm khái.

“Dạy người viết sách truyện thật là mệt mỏi, nước bọt của ta đều khô rồi.”

Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói: “Ngày mai hắn hẳn sẽ lại tới.”

Tiêu Hề Hề không hiểu: “Vì sao?”

"Đến lúc đó nàng sẽ biết."

Tiêu Hề Hề bĩu môi nói "Lại úp mở."

......



Ban đêm, Lạc Dạ Thần đang ngủ say, bỗng nhiên bị người đánh thức.

Bên ngoài có người hô to bắt trộm!

Lạc Dạ Thần trong nháy mắt liền bị đánh thức.

Sau khi hắn tỉnh lại phản ứng đầu tiên chính là sờ lên lồng ngực của mình.

Rất tốt, kim ty nhuyễn giáp còn mặc trên người.

Hắn nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy cầm lấy kiếm treo ở trên tường, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong vương phủ khắp nơi đều là hộ vệ, cục diện rất loạn.

Lạc Dạ Thần phí hết sức lực gào thét mới khiến cục diện ổn định lại, hỏi một chút mới biết được, là hộ vệ tuần tra phát hiện trong thư phòng có động tĩnh, đẩy cửa đi xem, vừa vặn thấy một người áo đen che mặt đứng trong đó.

Người áo đen kia tung ra thuốc bột, dọa bọn hộ vệ bịt miệng mũi liên tiếp lui về sau.

Thừa cơ thoát khỏi vòng vây, bây giờ chẳng biết đã đi đâu.

Lạc Dạ Thần lập tức hạ lệnh, sai người toàn phủ điều tra tặc nhân.

Hộ vệ trong phủ tất cả đều bắt đầu hành động, điều tra lật từng tấc đất.

Lạc Dạ Thần đi tới thư phòng.

Trong thư phòng rõ ràng có dấu hiệu bị lục lọi.

Hắn đầu tiên là mở ra hốc tối giấu ở giá sách, xác định ngân phiếu, khế đất bên trong đều vẫn còn, mới yên lòng một chút.

Trong thư phòng của hắn giá trị nhất chính là chỗ ngân phiếu và khế đất này.

Ngân phiếu và khế đất đều vẫn còn, vật khác coi như bị trộm cũng không có gì nghiêm trọng.

Lạc Dạ Thần đóng ngăn bí mật lại, bắt đầu kiểm tra đồ vật khác trong thư phòng.

Kiểm tra xong, hắn phát hiện đồ vật trong thư phòng cơ bản đều còn nguyên, chỉ thiếu một thứ.

Chính là bản thảo tóm tắt ban ngày hắn từ Hoàng Lăng mang về .

Lạc Dạ Thần đứng bên cạnh án thư, bản thảo tóm tắt vốn nên để chỗ này, bây giờ rỗng tuếch.

Hắn gãi gãi đầu, khó hiểu, tại sao muốn trộm bản thảo tóm tắt của hắn?

Chẳng lẽ là bởi vì tác phẩm của hắn thực sự quá ưu tú, đến mức tặc nhân thấy được cũng nhịn không được muốn mang về cẩn thận xem?

Hắn sờ lên cằm cảm khái nói.

“Nghĩ không ra tặc nhân thẩm mỹ còn rất khá, chỉ tiếc nhân phẩm chẳng ra sao cả, không làm gì tốt? Lại muốn làm tặc!”

Ngày thứ hai, bên trong Tĩnh Tâm uyển.

Tiêu Hề Hề nhìn Anh Vương xuất hiện lần nữa ở trước mặt mình, mắt vô thức nhìn Thái tử.

Thái tử hôm qua nói Anh Vương hôm nay sẽ lại đến, kết quả hôm nay Anh Vương liền tới thật.

Chẳng lẽ Thái tử cũng học xem quẻ?

Lạc Thanh Hàn vẫn ngồi ở vị trí ngày hôm qua, an tĩnh xem sách, cũng không để ý Anh Vương lần nữa đến thăm.

Tiêu Hề Hề nói: “Vương gia sao lại đến vậy?”



Lạc Dạ Thần rất bất mãn: “Ngữ khí của ngươi như này là có ý gì? Ta thấy các ngươi chờ ở nơi địa phương rách nát này quá nhàm chán, cố ý tới thăm các ngươi một chút, ngươi không cảm kích còn chưa tính, sao lại có thái độ này!”

Tiêu Hề Hề nhìn tay hắn “Ngươi đến thăm chúng ta, sao không thấy ngươi mang một ít lễ vật đến? Hai tay trống trơn tới làm khách, cũng quá nhỏ mọn.”

Lạc Dạ Thần ghét nhất người khác nói hắn hẹp hòi.

Hắn trực tiếp từ trong ví rút ra một trương ngân phiếu, đưa tới.

“Cho ngươi, muốn mua gì tự mình đi mua!”

Tiêu Hề Hề cấp tốc tiếp nhận ngân phiếu, xem xét là 50 lượng, nhịn không được cảm khái.

“Không hổ là Anh Vương, ra tay thật là xa hoa!”

Lạc Dạ Thần cười đắc ý.

Hắn cái khác không nhiều, chính là nhiều tiền!

Tiêu Hề Hề nhận lấy ngân phiếu, thay đổi sắc mặt, cười ân cần.

“Vương gia mời ngồi, muốn uống chút gì không? Chỗ này ta có nước sôi để nguội cùng nước nóng, người muốn loại nào?”

Lạc Dạ Thần im lặng: “Bản vương đưa ngươi 50 lượng, ngươi cũng chỉ mời nước sôi để nguội?”

Tiêu Hề Hề: “Nếu người không thích nước sôi, cũng có thể uống nước giếng, bây giờ trời nóng, nước giếng mát lạnh, giải nhiệt nha.”

Lạc Dạ Thần: “Ta cái gì cũng không muốn uống, ta chỉ muốn nhờ ngươi giúp một chút.”

“Giúp gì?”

Lạc Dạ Thần đem chuyện nhà hắn tối hôm qua bị kẻ gian đột nhập kể lại.

“Bản thảo tóm tắt của ta bị trộm, mặc dù đã báo quan, nhưng một chốc hẳn là không phá án được, cho nên ta tới tìm ngươi hỗ trợ, viết lại tình tiết truyện ngày hôm qua.”

Tiêu Hề Hề rất kinh ngạc: “Tên trộm kia lại trộm bản thảo tóm tắt của ngươi? Người này chẳng lẽ mắt mù?!”

Lạc Dạ Thần híp mắt: “Ngươi nói cái gì?”

Tiêu Hề Hề: “Không có gì, ta là nói ta cũng không nhớ kỹ tình tiết chuyện xưa.”

Lạc Dạ Thần khó tin: “Làm sao có thể? Vừa mới qua đi một ngày mà thôi, ngươi làm sao lại không nhớ rõ?”

Tiêu Hề Hề hỏi lại: “Ngươi không phải cũng không nhớ rõ sao?!”

Hai học tra nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Một lát sau.

Học tra số một Lạc Dạ Thần đặt câu hỏi: “Vậy chuyện này làm sao bây giờ? Văn của ta cũng không thể viết được?”

Học tra số hai Tiêu Hề Hề an ủi: “Đừng sợ, ta có biện pháp.”

“Biện pháp gì?”

Tiêu Hề Hề hướng Lạc Thanh Hàn ngồi ở cách đó không xa chép miệng, dùng ánh mắt ám chỉ đối phương.

Mặc dù hai người bọn họ là học tra não dung lượng có hạn, nhưng còn có học bá Thái tử, hắn đã xem qua là không quên, hắn chắc chắn còn nhớ rõ tình tiết chuyện xưa ngày hôm qua.

Lạc Dạ Thần hiểu ý nàng, nhưng hắn không muốn đi cầu thái tử hỗ trợ, quá mất mặt.

trướctiếp