Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 565: Trông Người Thật Đáng Yêu


trướctiếp

Hoàng Lăng mặc dù rất lớn, nhưng chỗ người có thể ở lại kỳ thực không nhiều.

Ngoại trừ các cấm quân ở trạm gác bên ngoài, cũng chỉ có Vĩnh An điện cùng Tĩnh Tâm uyển có thể ở.

Tiêu Hề Hề đi Vĩnh An điện trước, không thấy người, tiếp đó đi Tĩnh Tâm uyển.

Cửa phòng Tĩnh Tâm uyển đóng chặt.

Tiêu Hề Hề đẩy cửa, không có đẩy ra.

Cửa phòng bị người từ bên trong khóa lại, xem ra trong phòng có người.

Tiêu Hề Hề gõ cửa một cái.

Không có phản ứng.

Nàng lại gõ mấy lần.

“Thái Tử Điện Hạ, là ta.”

Trong phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh.

TTiêu Hề Hề do dự có nên phá cửa hay không.

Đúng lúc này, một tiếng kẽo kẹt, cửa phòng chậm rãi mở.

Lạc Thanh Hàn đứng ở trong phòng.

Hắn mặc trường sam màu xanh tay áo lớn, eo buộc đai lưng ngọc màu sáng, trên đầu ngọc quan đã bị lấy xuống.

Trên thái dương vết thương đã không chảy máu nữa, vết máu màu đỏ sậm tương phản da thịt trắng muốt rất rõ ràng.

Tiêu Hề Hề còn mặc trang phục cung phi, trải qua một phen đánh nhau, vạt áo có chút tán loạn, lụa sa treo ở trên cánh tay đã sớm không thấy, trên đầu châu trâm cũng đều rơi sạch.

Búi tóc lỏng lẻo, sắc mặt trắng bệch.

Ống tay áo bên phải của nàng bị vạch ra một vết rách, một nửa tay áo đều bị máu tươi nhiễm đỏ, nhìn vô cùng chói mắt.

Hai người cứ như vậy đứng tại chỗ, cách một cánh cửa, nhìn đối phương.

So xem ai chật vật hơn.

Lạc Thanh Hàn: “Cánh tay của nàng bị thương?”

Tiêu Hề Hề: “Tại sao đầu của người rách?”

Hai người cùng sững sờ.

Tiêu Hề Hề thở dài: “Ta bị Tây Lăng Vương bắt, muốn trốn ra, cùng đại sư huynh đánh một trận.”

Lạc Thanh Hàn nhíu mày: “Ngươi không phải nói thân thủ của ngươi so với đại sư huynh mạnh hơn sao?”

Tiêu Hề Hề cười ngượng ngùng: “nhất thời thất thủ.”

Lạc Thanh Hàn: “Ngươi là không xuống tay được, để người ta chiếm tiện nghi a?”

Bị hắn nói toạc ra chân tướng, Tiêu Hề Hề càng thêm không được tự nhiên, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Người bị thương kia là thế nào?”

Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói: “Bị phụ hoàng dùng cái chặn giấy đập.”

Tiêu Hề Hề tặc lưỡi: “Hoàng đế ra tay rất ác độc a.”

Lạc Thanh Hàn: “Vẫn tốt.”

Tiêu Hề Hề hướng phía trong phòng nhìn quanh một chút, tất cả cửa sổ đều đóng, không có đèn, trong phòng một mảnh đen như mực.

Lạc Thanh Hàn nghiêng người sang, ra hiệu nàng đi vào.



Tiêu Hề Hề lại nói: “Người đợi một chút.”

Nàng xách váy chạy đến chuồng ngựa, từ trong xe ngựa lấy ra một bao bố nhỏ.

Trong bao vải chứa thuốc trị thương cùng băng gạc, là mua trong y quán ở trong thành.

Nàng mang theo bao bố nhỏ trở lại Tĩnh Tâm uyển.

Thái tử còn đứng ở cửa, bộ dáng không đổi.

Sau khi Tiêu Hề Hề trở lại, ánh mắt của hắn lập tức liền nhìn chằm chằm trên người nàng.

"Nàng đi đâu?"

Tiêu Hề Hề lắc lắc túi vải trong tay "Tới chỗ xe ngựa lấy chút đồ, vào trong đi, ta băng bó vết thương cho người."

Hai người bước vào phòng.

Trong phòng thật sự là quá tối, Tiêu Hề Hề không cẩn thận đụng vào cái bàn, suýt chút nữa ngã xuống, may mắn Lạc Thanh Hàn kịp thời giữ nàng lại.

Tiêu Hề Hề hỏi: “Người chỗ này không có đèn nến sao?”

Lạc Thanh Hàn: “Không biết.”

Hắn là thật sự không biết.

Kể từ khi hắn được đưa tới nơi này, liền không có người quản hắn.

Tâm tình của hắn không tốt, hoàn toàn không tâm tư đi xem trong phòng này có đồ vật gì.

Trước khi Tiêu Hề Hề đến, hắn chính là một mình ngồi ở trong góc, nhìn bóng tối ngẩn người, làm bạn ở bên người hắn, chỉ có băng lãnh cùng cô tịch.

Hắn suy nghĩ rất nhiều.

Nghĩ tới Thẩm Chiêu Nghi chết không nhắm mắt.

Nghĩ tới Bình An vương ngã trong vũng máu.

Còn nghĩ tới bộ dáng hoàng đế bị chọc giận chỉ vào hắn tức giận miệng mắng to.

Hắn cũng từng nghĩ đến Tiêu Hề Hề.

Muốn biết nàng ở nơi nào? Muốn biết nàng an toàn hay không?

Còn nghĩ mình có thể gặp lại nàng hay không?

Không nghĩ tới hắn nghĩ đi nghĩ lại, liền thật sự đem người đến.

Nghĩ tới đây, Lạc Thanh Hàn không tự chủ được đem cổ tay Tiêu Hề Hề siết càng chặt hơn.

Tiêu Hề Hề: “Ôi, nhẹ chút, đây là cổ tay không phải đầu gỗ, người lại dùng chút lực nữa, cổ tay ta đây liền bị bóp gãy.”

Lực tay Lạc Thanh Hàn thoáng giảm bớt chút, nhưng vẫn nắm cổ tay của nàng như cũ không có thả ra.

Nàng đi mở cửa sổ, hắn liền theo nàng đi đến bên cửa sổ.

Nàng ở bên giường ngồi xuống, hắn liền theo ngồi xuống bên cạnh.

Tiêu Hề Hề ra hiệu hắn buông tay.

“Ta cũng không đi đâu cả, ta xử lý một chút vết thương trên trán cho ngươi.”

Bây giờ thời tiết ngày càng nóng, vết thương nếu không xử lý tốt, rất dễ nhiễm trùng. Nói không chừng còn lưu lại vết sẹo.

Khuôn mặt Lạc Thanh Hàn đẹp như vậy, nếu lưu sẹo thì thật là đáng tiếc.



Chờ hắn buông tay ra, Tiêu Hề Hề rút tay về, bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương cho hắn.

Nàng vừa làm vừa nói.

“Đau không?”

Lạc Thanh Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ gần trong gang tấc, nói nhỏ.

“Đau.”

Tiêu Hề Hề hướng phía vết thương của hắn thổi hơi: “Không có việc gì, thổi một chút liền hết đau.”

Lạc Thanh Hàn hơi hơi cúi đầu, vết thương vốn đã không còn đau, lúc này lại có cảm giác.

Có đau một chút, lại có chút ngứa.

Còn có chút tê dại .

Hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi vì sao lại chạy đến nơi này?”

Tiêu Hề Hề: “Ta nghe nói người bị đưa đến Hoàng Lăng, ta lo lắng người, liền để Triệu Hiền đưa chỗ này tới. Chúng ta ra thành gặp một chút phiền phức, may mắn có Anh Vương cùng Lệ Khinh Ngôn hỗ trợ, mới khiến cho chúng ta thuận lợi qua ải.”

Lạc Thanh Hàn: “Ngươi kỳ thực không cần theo tới.”

Điều kiện nơi này rất đơn sơ, so với trong cung quả thực là khác nhau một trời một vực.

Hắn không hi vọng nàng theo tới chịu khổ chịu tội.

Tiêu Hề Hề: “Không phải người lúc trước đã nói rồi sao? Muốn để ta bồi bên người, mặc kệ là trong cung, hay là tại Hoàng Lăng, ta đều bồi người.”

Lạc Thanh Hàn cảm giác trong lòng ê ẩm kịch liệt.

Hắn nhịn không được đưa tay đem Tiêu Hề Hề ôm vào trong ngực.

Tiêu Hề Hề còn bôi thuốc cho hắn, kêu to nói: “Ai ai, người chớ lộn xộn a, thuốc còn chưa bôi xong đâu!”

Lạc Thanh Hàn cúi đầu xuống, từ trán của nàng một đường hôn tới bờ môi.

Lần này hôn rất sâu.

Hắn hận không thể đem đầu lưỡi, bờ môi đều nuốt luôn vào bụng, Tiêu Hề Hề nhịn không được hoài nghi hắn có phải là quá đói không? Đem miệng của nàng trở thành lạp xưởng mà gặm.

Lạc Thanh Hàn lui ra chút, tròng mắt nhìn nàng.

Tiêu Hề Hề nhẹ nhàng thở dốc: “Còn, còn thuốc.”

Lạc Thanh Hàn nói giọng khàn khàn: “Ta không đau.”

Tiêu Hề Hề rất kiên trì: “Cũng vẫn phải bôi thuốc.”

Nàng đem người đẩy ra, đứng lên, giúp hắn bôi thuốc, dùng băng gạc đem trán quấn vài vòng, cuối cùng thắt một cái nơ con bướm đáng yêu.

Lạc Thanh Hàn đeo cái nơ con bướm nhìn nàng.

Tiêu Hề Hề cười híp mắt nói: “Bộ dạng này thực sự rất đáng yêu.”

Ánh mắt Lạc Thanh Hàn rơi bên trên cánh tay của nàng.

“Thương thế của ngươi”

Tiêu Hề Hề: “Chỉ là vết thương ngoài da, đã băng bó qua, không có việc gì.”

Lúc này Lạc Thanh Hàn vẫn đang ngồi, mà Tiêu Hề Hề đứng, hắn nghiêng đầu một cái, liền vừa vặn tựa vào lồng ngực của nàng.

Cảm giác mềm mại khiến hắn nhịn không được cọ xát.

Tiêu Hề Hề "......"

trướctiếp