Quý Phi Lúc Nào Cũng Muốn Được Lười Biếng

Chương 564: Các Ngươi Lợi Dụng Ta


trướctiếp

Bọn họ gắng sức đi, vẫn là chậm một bước.

Tuyên Đức Môn đã bị phong tỏa, trong ngoài cửa thành đều có trọng binh trấn giữ.

Mỗi người ra vào cửa thành, đều được kiểm tra nghiêm ngặt.

Tiêu Hề Hề là trắc phi của Thái tử, dựa theo cung quy, không có lệnh không thể xuất cung.

Nếu nàng bị bắt lúc rời khỏi thành, tội danh tự tiện rời cung liền chắc chắn không thoát được.

Quan trọng nhất là, một khi bị bắt, nàng không có biện pháp đi tìm Thái tử.

Tiêu Hề Hề vén rèm cửa sổ nhìn ra phía ngoài, nhìn thấy xung quanh cửa thành tất cả đều là quan binh.

Nàng thấp giọng hỏi: “Những người kia là ai?”

Triệu Hiền giải thích nói: “Những người kia là người của tuần phòng ti, tuần phòng ii thuộc bộ binh.”

Tiêu Hề Hề: “Theo lý, bọn họ là người dưới tay Tần Trọng.”

“Đúng vậy.”

Tiêu Hề Hề trong lòng bội phục, thật không hổ là Binh bộ Thượng thư, phản ứng thật là nhanh.

Nàng chân trước vừa đào tẩu, hắn chân sau liền cho người ra roi thúc ngựa truyền tin cho tuần phòng ti, để tuần phòng ti đem Tuyên Đức Môn phong tỏa.

Triệu Hiền thấy vết thương của nàng vẫn còn đổ máu, thấp giọng nói: “Hay để thần sai người đến cổng thành khác xem thử?”

Tiêu Hề Hề đáp ứng: “Được.”

Mười mấy Ngọc Lân Vệ chia nhau ra, đi tới cửa thành khác xem xét.

Triệu Hiền đánh xe ngựa đi y quán.

Tiêu Hề Hề bây giờ vẫn mặc y phục cung phi, trang phục này xuất hiện ở dân gian quá mức chói mắt.

Triệu Hiền để nàng ở lại trong xe ngựa, hắn tự mình đi y quán mua thuốc.

Qua một hồi lâu, Triệu Hiền mới trở về, hắn còn mang đến một người quen, Lệ Khinh Ngôn.

Lệ Khinh Ngôn gần đây có chút nóng trong người, định tới y quán mua chút thuốc, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp Triệu Hiền.

Lệ Khinh Ngôn bất ngờ, Thái tử cũng đã bị đưa đi Hoàng Lăng, vì sao Triệu Hiền còn ở đây?

Theo lý Triệu Hiền sẽ cùng theo bên cạnh Thái tử mới đúng.

Dù Hoàng đế chỉ cho phép Thái tử một mình đi hoàng lăng, lấy thân thủ của Triệu Hiền, muốn vụng trộm theo tới không có chút nào khó khăn.

Xuất phát từ hiếu kỳ, Lệ Khinh Ngôn chủ động cùng Triệu Hiền chào hỏi.

Triệu Hiền do dự một chút, hay là đem chuyện Tiêu trắc phi nói cho Lệ Khinh Ngôn.

Bọn hắn bây giờ cần người trợ giúp mới có thể ra khỏi thành.

Lệ Khinh Ngôn hiển nhiên là lựa chọn tốt.

Lệ Khinh Ngôn nghe xong lời của hắn, lập tức đi theo hắn đi tìm Tiêu trắc phi, đồng ý giúp bọn hắn ra khỏi thành.

Tiêu Hề Hề tự mình băng bó kỹ vết thương.

Mười mấy Ngọc Lân Vệ đi tìm hiểu tin tức tuần tự đã trở về.

Bọn hắn cũng đã dò hỏi, mấy cửa thành khác cũng có người của tuần phòng ti đang đứng canh, tất cả người ra thành đều sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt.



Lệ Khinh Ngôn nói: “Chỉ dựa vào một mình ta không có cách nào thuận lợi ra khỏi thành, chúng ta cần giúp đỡ.”

Tiêu Hề Hề hỏi: “Ai?”

“Anh Vương.”

..........

Lệ Khinh Ngôn nhiệt tình mời Anh Vương đi ra ngoài thành cưỡi ngựa uống rượu.

Lạc Dạ Thần gần đây vừa vặn nhàn rỗi không chuyện gì, lại thêm hắn có ý định lôi kéo Lệ Khinh Ngôn, liền đáp ứng.

Hắn thay quần áo xong liền đi ra ngoài, gọi Lệ Khinh Ngôn cùng nhau xuất phát.

Lệ Khinh Ngôn tiến vào trong xe ngựa ngồi xuống.

Trong xe trừ hắn ra, còn có Tiêu Hề Hề.

Hắn hết sức làm cho chính mình cùng Tiêu trắc phi kéo dài khoảng cách, thấp giọng nói: “Việc bất đắc dĩ, mong nương nương nhẫn nại một chút.”

Tiêu Hề Hề biểu thị không có việc gì.

Vết thương của nàng chảy không ít máu, lại thêm nửa ngày không ăn gì, vừa mệt vừa đói, đầu còn có chút choáng váng.

Thân thể của nàng cảm giác rất muốn ngủ, nhưng tinh thần lại vẫn tập trung cao độ.

Nàng biết bây giờ còn chưa phải lúc nghỉ ngơi.

Triệu Hiền cùng những Ngọc Lân Vệ khác giả vờ làm gia đinh tùy tùng, cưỡi ngựa đi theo đằng sau xe ngựa.

Để tránh bị Lạc Dạ Thần phát hiện, bọn hắn đều cúi đầu, tận lực giảm xuống cảm giác tồn tại của chính mình.

Cũng may Lạc Dạ Thần người này thần kinh thô, căn bản không chú ý tới những người đằng sau có gì khác thường.

Đội ngũ đi tới Tuyên Đức Môn, bị người của tuần phòng ti cản lại.

Tuần phòng ti muốn kiểm tra xe ngựa của bọn họ.

Lệ Khinh Ngôn vén rèm, nói với người bên ngoài.

“Trong xe chỉ có một mình ta, không có người khác.”

Người của tuần phòng ti không tin, muốn tự mình kiểm tra.

Lạc Dạ Thần kiên nhẫn có hạn, lúc này gặp đám người tuần phòng ti, liền không kiên nhẫn được nữa.

Hắn tức giận nói: “Người bản vương mang tới, các ngươi dựa vào cái gì điều tra? Chẳng lẽ các ngươi đang hoài nghi bản vương sao?”

Đám người tuần phòng ti nhanh chóng chắp tay nhận lỗi.

"Hạ quan không dám!"

Lạc Dạ Thần "Nếu không dám thì mau cút đi!"

Anh vương nổi tiếng nóng nảy, nếu nổi giận chuyện gì cũng làm ra được, người của tuần phòng ti không dám đắc tội hắn, chỉ có thể tránh đường ra.

Lạc Dạ Thần không nhìn bọn hắn một cái, cưỡi ngựa ra khỏi Tuyên Đức Môn.

Xe ngựa cùng những người khác theo sát.

Chờ đi một khoảng cách, xác định người của tuần phòng ti cũng đuổi không kịp, Lệ Khinh Ngôn mới cho xe ngựa dừng lại.

Hắn hướng Tiêu Hề Hề chắp tay.

“Ta lát nữa còn phải về thành, cũng chỉ có thể đưa người tới đây, chúc người thuận buồm xuôi gió, nhanh cùng Thái tử đoàn tụ.”



Tiêu Hề Hề nói lời cảm tạ.

Lệ Khinh Ngôn nhảy xuống xe ngựa.

Lạc Dạ Thần thấy hắn xuống xe, có chút ngoài ý muốn: “Ngươi xuống xe làm cái gì? Chúng ta còn chưa tới chỗ cần đến đâu.”

Lúc này rèm xe vung lên, lộ ra cái đầu nhỏ của Tiêu Hề Hề.

Nàng hướng Lạc Dạ Thần nở nụ cười rực rỡ.

“Vương gia, đã lâu không gặp.”

Lạc Dạ Thần vừa nhìn thấy nàng, tựa như nhìn thấy quỷ, bị dọa đến suýt chút nữa từ trên lưng ngựa té xuống.

Hắn hoảng sợ hô: “Ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này?!”

Tiêu Hề Hề: “Ta vẫn luôn ở đây, chỉ là ngươi không biết mà thôi, vừa rồi nhờ có ngươi tương trợ, chúng ta mới có thể thuận lợi ra khỏi thành, ân tình này ta nhớ kỹ, về sau có cơ hội ta sẽ báo đáp ngươi.”

Lạc Dạ Thần nhớ tới chuyện vừa rồi tại Tuyên Đức Môn, cuối cùng cũng phản ứng lại.

“Thì ra người tuần phòng ti muốn bắt là ngươi!”

Lập tức hắn lại nhìn về phía Lệ Khinh Ngôn, thẹn quá hóa giận chất vấn.

“Các ngươi cùng nhau lợi dụng ta!”

Lệ Khinh Ngôn hướng hắn chắp tay: “Xin lỗi.”

Lạc Dạ Thần rất tức giận, nhân tài hắn nhìn trúng, lại giúp đỡ Thái tử làm việc.

Cái này khiến mặt mũi của hắn mất hết?!

Hắn không muốn đợi ở chỗ này nữa, kéo dây cương, cưỡi ngựa đạp đất chạy.

Triệu Hiền dắt ngựa tiến lên, ôm quyền thi lễ.

“Đa tạ Lệ đại nhân tương trợ.”

Lệ Khinh Ngôn đáp lễ lại: “Triệu tướng quân không cần đa lễ.”

Triệu Hiền đem ngựa của mình đưa cho Lệ Khinh Ngôn, hắn ngồi vào bên ngoài xe ngựa, đánh xe ngựa rời khỏi.

Ngọc Lân Vệ cưỡi ngựa theo sát.

Lệ Khinh Ngôn cầm dây cương đứng bên đường, nhìn xe ngựa chạy ngày càng xa.

Đợi đến khi không thấy được nữa, hắn mới thu tầm mắt, trở mình lên ngựa trở về.

Hoàng Lăng cách Thịnh Kinh cũng không xa.

Bọn hắn dọc theo quan đạo đi một canh giờ, liền thấy tảng đá có khắc bốn chữ lăng mộ hoàng gia.

Bên ngoài Hoàng Lăng có hai cấm quân phụ trách thủ vệ, bọn hắn nhìn thấy có xe ngựa tới gần, lập tức nghiêm nghị quát lớn.

“Đây là trọng địa Hoàng Lăng, người không có phận sự không cho phép tới gần, mau mau rời khỏi!”

Ngọc Lân Vệ tung người xuống ngựa, không nói hai lời liền trực tiếp ra tay, đem hai tên cấm quân đánh ngất.

Dưới sự chỉ huy của Triệu Hiền, Ngọc Lân Vệ đem hai cấm vệ trói lại, đem nhốt ở trạm gác.

Tiêu Hề Hề đi vào Hoàng Lăng, phát hiện nơi này không chỉ yên tĩnh, còn rất hoang vắng.

Khi bước vào trong có loại cảm giác cách biệt với thế giới làm người ta hoảng hốt.

trướctiếp