Nấu cháo trên đống lửa, ngọn lửa lớn bốc lên chập chờn khiến mọi người
nóng bừng mặt. Mùi thơm của gạo quanh quẩn làm người ta thèm thuồng.
Diệp Ẩn Tử nằm trong tuyết, mũi khẽ hít, vươn hai tay ra. Tần Cô Đồng đặt
bát cháo vào tay nàng ta, hỏi: "Tiền bối có thể ăn thịt không?"
Diệp Ẩn Tử trở mình ngồi dậy, đem bát sứ bưng lên miệng, cổ tay khẽ động,
bát sứ xoay một vòng, nàng ta cúi đầu đến bên cạnh bát nhấp một ngụm,
chỉ còn lại nửa bát cháo. Bộ dáng giống như đứa trẻ nhưng cũng dương
dương tự đắc. Nàng ta liếm cháo đặc trên môi, nói: "Cũng không phải con
lừa ngốc, chay hay mặn bần đạo không kiêng kị."
Tần Cô Đồng thầm
cười: Đạo trưởng không mở miệng thì đúng là tiên phong đạo cốt. Còn khi
mở miệng ra thì không biết làm thế nào mà nàng ta có thể dạy cho Thuý Vi Tử tiền bối. Thuý Vi Tử tiền bối, thân là chưởng môn của phái Thái Hoà, đối với hậu sinh vãn bối đều khiêm tốn và lễ độ trước sau như một.
Điều nàng không biết là, Diệp Ẩn Tử là một kỳ tài trăm năm cũng không gặp của phái Thái Hoà và đã học theo Thái Hoà chân quân1. Thái Hoà chân quân có đạo hiệu là Thanh Vũ Tử, ông là chân quân cuối
cùng được Đại Thượng thiên tử sắc phong. Trong nửa đầu của cuộc đời Thái Hoà chân quân, chùa Già Lam nổi lên, Đạo giáo và Phật giáo tranh chấp,
sau đó Đạo giáo suy tàn. Trong nửa đời sau, ông đã trải qua mười ba cuộc tranh luận về Đạo giáo và Phật giáo và cuối cùng tại thành Trường An,
tranh luận về thiên đạo và luân hồi, ông cùng kẻ thù không đội trời
chung không thể phân thắng bại. Không thể loại được các cao tăng của
chùa Già Lam. Đến nay, chỗ đứng của Đạo và Phật đã được thiết lập lại.
1. Chân quân: Tiếng đạo gia tôn xưng đối với bậc thần tiên.
Diệp Ẩn Tử là đệ tử thân truyền của Thái Hoà chân quân Thanh Vũ Tử, một tay
ông đã nuôi nấng thì làm sao nàng ta có thể thích Phật giáo.
Nguyên nhân bên trong thì sao Tần Cô Đồng có thể biết được. Nàng nhìn Tiêu
Thanh Thiển đang cầm một cái muôi sứ và cái bát nhỏ, húp một ngụm cháo
trắng. Cử chỉ thanh tao lịch sự, bộ dáng nhu thuận.
Diệp Ẩn Tử ăn xong bát cháo, không đợi được đồ ăn bưng lên, quay đầu nhìn một chút,
lập tức bĩu môi nói: "Thiên hạ giai tri mĩ chi vi mĩ, tư ác dĩ."2
2. "Thiên hạ giai tri mĩ chi vi mĩ, tư ác dĩ; giai tri thiện chi vi thiện, tư bất thiện dĩ" trích trong Đạo Đức Kinh. Dịch nghĩa: Ai cũng cho cái đẹp là
đẹp, do đó mà phát sinh ra quan niệm về cái xấu; ai cũng cho điều thiện
là thiện, do đó mà phát sinh ra quan niệm về cái ác.
Tần Cô
Đồng nghe thấy tiếng thì hoàn hồn, nhanh chóng quay lại và bước nhanh
tới. Diệp Ẩn Tử thấy trong tay nàng có hai cái bát đều đầy vun, trong
lòng không khỏi vui vẻ, khẽ hừ một tiếng: "Tiểu cư sĩ, ngươi biết tư ác
dĩ không?"
Thanh âm này phát ra nhẹ nhàng, như tiếng chuông ngân, vang vọng bên tai thật lâu. Trái tim của Tần Cô Đồng run lên và nàng
cảm thấy hoảng hốt và kính sợ.
Thiên hạ giai tri mĩ chi vi mĩ, tư ác dĩ... Thanh Thiển đương nhiên là đẹp, vậy cái xấu từ đâu ra? Nhưng
trong lòng mình có một suy nghĩ riêng, làm cho cái xấu thoát ra khỏi cái đẹp?
Tiêu Thanh Thiển là một người giỏi suy luận, mặc dù nàng ấy không thể nhìn thấy nhưng có thể đoán được một phần. Tay trái cử động
nhẹ nhàng, chiếc muôi sứ đập vào thành bát một tiếng "đinh".
Tần
Cô Đồng giật mình, không chút nghĩ ngợi vội vàng đến bên nàng ấy. Thấy
không có gì bất thường, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Múc cháo và
gắp thức ăn, hỏi han ân cần, không dám rời nửa bước.
Diệp Ẩn Tử
gắp một miếng thịt nai nướng và cho vào miệng. Bên ngoài chín, bên trong mềm rụm, béo mà không ngấy, mỏng nhưng không mỡ. Nước thịt tràn ngập dư vị bất tận. Nàng ta nhướng mi, nhìn thấy Tần Cô Đồng cẩn thận chăm sóc
Tiêu Thanh Thiển thì không khỏi bật cười.
Thần tiên lười quản chuyện của phàm nhân!
Diệp Ẩn Tử nuốt miếng thịt nai xuống, cảm thấy vẫn chưa thoả mãn, "Ta thà ăn cơm không thịt còn hơn không có rượu để uống. Con nai rừng này nhắm với rượu là ngon nhất, cực kỳ hoang dã mà phong nhã."
Tần Cô Đồng
nghe xong không nhịn được cười. Lấy một quả cầu tuyết và để vào trong
bát, dùng nội lực làm tan chảy. Nàng đưa cho Diệp Ẩn Tử, cười nói: "Tiền bối, rượu tới."
Diệp Ẩn Tử sao có thể từ chối, vươn tay nhận
lấy, nhấp một ngụm nói: "Chậc chậc, mùi vị rượu nhạt một chút, tiểu cư
sĩ thêm bao nhiêu nước?"
Tần Cô Đồng không ngờ nàng ta lại trẻ
con như vậy, còn giở trò nghịch ngợm, đáp: "Đạo trưởng không cần phải
nói liều, việc buôn bán nhỏ hoàn toàn phụ thuộc vào lời truyền miệng.
Ngài không thể đập nát bảng hiệu của ta. Ủ rượu tinh khiết từ tuyết trên núi cao, rót vào miệng ẩn sĩ chẳng phải là một việc hay sao?"
Tiêu Thanh Thiển nghe một già một trẻ nói chuyện phiếm thì lắc đầu cười và
nhẹ nhàng đặt bát xuống. Lẳng lặng ngồi bên đống lửa, ngửi khói lửa nhân gian, nghe Tần Cô Đồng và Diệp Ẩn Tử nói cười vui vẻ.
"Uống trà
đàn ca, chuyện xưa nhắm rượu." Diệp Ẩn Tử một hơi uống cạn nước tuyết,
đưa cái bát không cho Tần Cô Đồng, nằm trên tuyết thở ra một hơi, sương
trắng nuốt vào nhả ra. Nàng ta cao hứng nói: "Tiểu cư sĩ có thể có
chuyện xưa, bần đạo cô độc ở trong núi, đã lâu không nghe thấy ân oán
nhân gian."
Tần Cô Đồng mỉm cười, khuôn mặt ôn hòa, xinh đẹp nho
nhã lộ ra vẻ trẻ con của thiếu niên hiếm khi được thể hiện ra ngoài.
Nàng bắt chước Diệp Ẩn Tử ngồi dưới đất, cười nói: "Vãn bối đã quen nghe người khác nói, nhưng hôm nay đến phiên vãn bối lên đài. Nếu tiền bối
không chê cái miệng vụng về của vãn bối thì mời nghe vãn bối từ từ kể
lại."
Diệp Ẩn Tử cười to, đập xuống tuyết nhiều lần giống như một tràng pháo tay.
Tần Cô Đồng chậm rãi kể lại những chuyện trong vài tháng qua và tránh vấn
đề về dòng máu quý giá của Tiêu Thanh Thiển, chỉ nói rằng nàng ấy mang
trong người một kho báu bí ẩn. Không phải nàng cố ý lừa dối, mà là bởi
vì Diệp Ẩn Tử một lòng cầu đạo trường sinh, Tần Cô Đồng không khỏi cảnh
giác, sợ vị tiền bối này có lòng dạ khác.
Diệp Ẩn Tử nghe nàng kể về trận chiến đẫm máu ở Phương gia và việc Trương Đà chủ tự sát khiến
nàng ta phải cảm thán và thở dài, "Biến đổi bất ngờ, ai cũng chính
nghĩa!"