Sắc mặt Tần Cô Đồng trầm xuống như nước, nhìn chằm chằm vào bóng đen, trong tay cầm hoành đao chuẩn bị hành động.
"Vù" tiếng gió gào thét dữ dội, mây đen tản ra, ánh trăng trong nháy mắt lưu chuyển, bao phủ khắp trời đất.
Bóng đen kia hóa ra là sơn tiêu, hình như nó đang bị trọng thương, cơ thể co rút lại, bước đi khó khăn chậm chạp.
Tần Cô Đồng nhất thời đau lòng, vội vàng ra ngoài.
Ngày thường, khi sơn tiêu nhìn thấy Tần Cô Đồng, nó sẽ vui sướng mà hoa chân múa tay, đối với nàng vừa sợ vừa ưa thích. Nhưng lúc này, nó không phát ra âm thanh nào, ngay cả thân hình cũng co lại một nửa.
Tần Cô
Đồng khịt mũi, cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc, không khỏi nhíu mày, không thể mắng Thuý Vi Tử, chỉ có thể oán trách, "Sao ngươi dám liều
mạng với hắn, Thuý Vi Tử tiền bối cũng vậy, xuống tay nặng như vậy."
Trong khi nói, nàng đưa tay ra để giúp sơn tiêu.
Sơn tiêu không phát ra âm thanh nhưng cứng ngắc giơ hai cánh tay lên, đôi
mắt đen u ám, giống như hai lỗ đen. Trên mỗi mí mắt có khâu 2 đường chỉ
màu tối để kéo mí mắt không bị sụp xuống.
"Hả?" Tần Cô Đồng kinh ngạc.
Cả người sơn tiêu phủ đầy lông, trên ngực có một chỗ bị trụi, là do Tần Cô Đồng dùng dao cắt đi. Ngày thường, nó rất để ý, thấy người nhìn vào thì dùng tay chặn lại. Đôi khi Tần Cô Đồng và tiểu dã nhân cố tình trêu
chọc nó, nó sẽ trèo lên cây và giận dỗi nửa ngày.
Mặt trăng phản chiếu lên tuyết, ánh sáng rõ mồn một. Tần Cô Đồng nhìn thấy một ấn ký mờ trên chỗ bị trụi trên ngực của sơn tiêu.
Nàng đỡ sơn tiêu lên và cúi đầu xuống nhìn nó.
Trên làn da tái nhợt có một vết hồng nhạt. Nó trông giống như... một vũng máu?
Quả thật, giống như có máu thấm vào, lau xong vẫn còn vết tích nông!
Lông tơ trên người Tần Cô Đồng dựng ngược, tay trái đỡ lấy bên hông của sơn
tiêu, cảm giác mềm mại lạnh lẽo. Và cánh tay lông tơ trên vai nàng cũng
lạnh ngắt không chút sinh khí!
Trong lòng nàng còn đang kinh ngạc, thân thể đã kịp phản ứng, trong nháy mắt liền muốn lui về phía sau.
Móng vuốt của sơn tiêu, ban đầu mềm mại vô lực như nước, giờ bấu chặt vào
vai nàng như một cái kẹp sắt. Những chiếc móng sắc nhọn ngay lập tức
xuyên qua vải và đâm vào cơ thể.
Máu tuôn ra, đau thấu xương.
Trái lại, tâm tình của Tần Cô Đồng chùng xuống, nàng dùng lòng bàn tay
trái của mình đánh vào bên hông của sơn tiêu. Ném hoành đao, nhảy lên
không trung, tay phải rút kiếm ra khỏi vỏ. Hàn quang lóe lên, trảm ở
giữa cổ sơn tiêu.
- Soạt!
Lưỡi kiếm giống như cắt đậu phụ, không có bất kỳ cảm giác trì trệ nào. Một trảm ấy, đầu của sơn tiêu bay lên không trung.
Tần Cô Đồng đột nhiên tỉnh lại, trong lòng chợt run rẩy. Nhưng trong phút
chốc, nỗi đau biến thành sự tức giận, cổ tay vung hoành đao, muốn chẻ
đôi đầu của sơn tiêu. Bàn tay trái truyền đến cảm giác đau nhói. Sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, không khỏi "á" một tiếng, loạng choạng hai
bước, trực tiếp ngã xuống.
Sơn tiêu không đầu phát ra một tiếng "xoẹt", bộ lông của nó bị xé rách, giống như một chiếc áo da, chậm rãi rơi xuống đất.
Khi da của sơn tiêu bong ra từng mảng, lộ ra một người không có khuôn mặt.
Khuôn mặt của hắn giống như được bao phủ bởi một miếng da, ngũ quen chỉ
có những nét chập chùng, không có mắt, mũi, miệng và tai.
Trước
mắt Tần Cô Đồng đen kịt, mơ hồ nhìn thấy một bóng người, chỉ nghe hắn
cười hai tiếng liền biến mất không thấy. Tần Cô Đồng cắn đầu lưỡi, tầm
nhìn rõ ràng hơn một chút, nàng cố gắng đứng dậy khỏi tuyết. Đưa mắt
nhìn bốn phía, chẳng có ai, nào đâu thấy sơn tiêu? Nào đâu oán trách
người?
Nàng sửng sốt một lúc rồi nhìn xuống tay mình, tay trái
tím đen, lòng bàn tay bị một vật sắc nhọn hình tròn đâm xuyên qua. Cái
lỗ tròn cỡ đồng xu có ba vết nứt, máu đen tràn ra, trông vô cùng kinh
khủng.
Tần Cô Đồng cắn chặt răng, nhắm mắt lại, đột nhiên một đạo hàn quang tràn ra, cực kỳ sắc bén. Nàng xé toạc vạt áo. Ấn vào bả vai,
thấy vẫn còn cảm giác, nàng nhanh chóng quấn ba vòng, dùng răng cắn một
đầu rồi buộc chặt. Mũi chân vẩy lên, hoành đao rơi vào tay phải. Không
chút do dự, nàng rạch ba nhát vào cánh tay trái.
Nhìn thấy khe hở của vết thương kì lạ, nàng vô cùng kinh ngạc và sợ hãi. Lúc này, toàn
thân nàng bị thương và trúng độc, nhưng nàng dần bình tĩnh lại, định khí ngưng thần. Bước đi vững vàng, nàng nhanh chóng trở về phòng. Nghiêng
người đẩy nhẹ Tiêu Thanh Thiển, trầm giọng gọi: "Thanh Thiển, tỉnh lại
đi."
Cả người Tiêu Thanh Thiển rất nóng, yếu ớt đáp: "...Hả?"