Một tiếng hét đầy giận dữ đột nhiên phát ra từ nơi
cách đây hơn mười trượng. Giọng nói như muốn nổ tung ở bên tai khiến cho mọi người sững sờ.
Phía xa xa xuất hiện một bóng người. Trên
những tảng đá dốc đứng, có mũi chân di chuyển giống như đi trên đất
bằng, trong nháy mắt, người tới đã đứng trên một tảng đá giữa chiến
trường. Hắn ôm quyền về phía thiếu niên nãy giờ vẫn chưa ra tay, "Thiếu
soái đêm khuya mới đến, Phương Hưng là chủ nhà nhưng đã thất lễ rồi."
Người tới là Phương Hưng, Đại thiếu gia của Phương gia.
Thiếu niên kia cười hừ một tiếng, cũng không để ý tới. Nam tử trung niên ở
bên cạnh lên tiếng: "Phương thiếu gia, ngài không nên xuất hiện. Chúng
ta từ núi sau mà đi vì muốn giữ thể diện cho Phương gia."
Tần Cô Đồng giật mình, trong lòng đầy kinh ngạc, "Giọng điệu của người này bình thản mà lời nói hết sức kiêu ngạo."
Phương Hưng từ tảng đá nhảy xuống, tiến thêm vài bước về phía thiếu niên kia
và chậm rãi nói: "Thiếu soái, Bùi phó tướng. Các người muốn đồ vật gì,
ta đều dâng lên bằng hai tay. Hà tất..."
"Phương Hưng" Thiếu
niên kia đột ngột ngắt lời Phương Hưng, và nói với vẻ không vui: "Ngươi
thức thời thì đừng nói chuyện vô nghĩa nữa. Nếu không phải do ngươi keo
kiệt, hẹp hòi, ta cũng không trở mặt."
Phương Hưng kìm nén cơn
tức giận và giải thích, "Không phải ta keo kiệt, mà sự thật là lúc trước đã có dự định cho Liên minh mười hai thành ba viên đan dược. Hơn nữa,
ta còn bù thêm một viên cho Thiếu soái. Không hiểu vì sao Thiếu soái lại hùng hổ doạ người như thế. Gia phụ và Đại nguyên soái luôn có quan hệ
tốt..."
Phương Hưng nhường nhịn như vậy, còn gọi bên kia là
Thiếu soái, Tần Cô Đồng đoán rằng đó phải là người từ phủ Quân Hãn. Nghe giọng điệu của Phương Hưng, có vẻ như ngoài ba viên Cửu Chuyển Long Đan cho Liên minh mười hai thành, những viên còn lại đều được đưa cho Thiếu soái của phủ Quân Hãn. Nàng còn nhớ hôm đó Phương Hưng đột nhiên quay
về phủ để tìm Từ di, có lẽ cũng do vị Thiếu soái này. Phủ Quân Hãn đột
nhiên muốn nhiều thuốc như vậy, nhất định là muốn dùng nó để cứu Đại
nguyên soái. Chẳng lẽ, vị Đại nguyên soái kia vẫn chưa chết sao?
Nhắc đến Đại nguyên soái của phủ Quân Hãn, Tần Cô Đồng không khỏi nghĩ đến
Thiểm trong miệng Nhã Phất. Dù giết hay đánh trọng thương Đại nguyên
soái, thì có thể ra vào phủ Quân Hãn giống như cõi không người như vậy
đủ thấy võ công rất cao cường. Nghĩ đến người này có thể đã ở gần núi
Hạc Minh, trong lòng Tần Cô Đồng không khỏi rùng mình.
"Được
rồi!" Thiếu soái của phủ Quân Hãn xua tay, "Tâm tư của ngươi như thế
nào, ta còn không biết hay sao! Để người của ngươi ra mặt hết đi. Thắng
làm vua thua làm giặc, nếu thua thì chúng ta sẽ tự động cút đi."
Phương Hưng siết chặt tay, còn muốn cò kèo mặc cả thì thấy Thiếu soái của phủ
Quân Hãn lùi lại một bước, Bùi phó tướng đứng sừng sững như núi, tay cầm Huyền Tinh Chuỳ đã sẵn sàng và chờ phát động.
Phương Hưng bất
lực, vung tay lên. Phía sau, có hơn một trăm người ở trong rừng. Đây là
các võ phu hộ viện đi theo Phương Hưng tham gia Đại hội Long đan dưới
chân núi, hai vị đứng đầu là võ quản sự, tiếp theo là những vị khách chư hầu của Phương gia.
Bùi phó tướng nhìn thấy Phương Hưng đang
gọi người ra, đây là tư thế muốn chiến đấu với phe mình. Nghĩ đến sắc
mặt của mọi người sau khi Đại nguyên soái bị ám sát, hắn không khỏi
nhếch mép, "Phương Hưng, ngươi có Thiên Hán Trại làm chỗ dựa, lá gan lớn thêm không ít ha! Dám cản đường của Thiếu soái! Nói phủ Quân Hãn của ta không người nên muốn ức hiếp hay sao?"
Phương Hưng nghiêm nghị
nói: "Phương gia luôn trung thành và tận tâm với phủ Quân Hãn, Phương mỗ càng không muốn cản đường của Thiếu soái. Tiếc là Thiếu soái hùng hổ
doạ người, chín đời Phương gia nhà chúng ta đã làm việc chăm chỉ, gia
phụ cũng khổ tâm kinh doanh hơn mười năm mới có được cơ nghiệp như ngày
hôm nay. Không thể bị huỷ hoại trong tay ta."
Thiếu soái phủ Quân Hãn không kiên nhẫn mà nói: "Bùi phó tướng, đừng dông dài với hắn!"
Có mệnh lệnh, hai bên xông vào chiến đấu.
Khi Phương Hưng xuất hiện, Tần Cô Đồng đã muốn rời đi, thế nhưng vừa mới
xoay người thì đã bị mấy người vây lại nên không thể chạy thoát. Trong
lòng nàng lo lắng cho Tiêu Thanh Thiển, cầm hoành đao cản chiêu và nghĩ
cách thoát thân.
"Dàn trận!" Bùi phó tướng hét lớn, "Nguyệt Lạc Triều Sinh Nhạn Trận, đến!"
Lúc này, Phương gia đang chiếm thế thượng phong, hơn 20 người phủ Quân Hãn
đang chống lại hơn 100 người, cho dù có võ nghệ cao siêu cũng khó giữ
toàn vẹn. Trong thời gian ngắn, bọn họ đã bị áp chế phải lùi về sau.
Nhưng phủ Quân Hãn vốn là Bắc Hải quân của triều đại trước, sở trường là hành quân bài trận. Nguyệt Lạc Triều Sinh Nhạn Trận, đám người đứng thành
hàng và triển khai thành hai cánh. Binh ngắn và binh dài xen kẻ nhau,
tương hỗ và dựa vào nhau. Mặc dù đám người của Phương gia đều biết rằng
phủ Quân Hãn rất giỏi trong các trận chiến nhóm, nhưng họ biết rất ít về tính ảo diệu của trận pháp nên cũng không biết đối phó như thế nào.
Trong phút chốc, phủ Quân Hãn đã lật ngược tình thế, hai bên trở nên
ngang tài ngang sức.
Tần Cô Đồng nhân lúc phủ Quân Hãn dàn trận
mà nhanh chóng thoát ra. Nàng đang từ từ lùi từng bước về phía sau thì
bất ngờ bị ai đó chặn lại.
"Ngươi muốn đi đâu?"
Phương
Hưng từng bước tiến lại gần, Tần Cô Đồng không hoảng hốt cũng không
hoảng sợ, trong lòng chỉ đang hận đến mức nghiến răng.
Ánh mắt
của Phương Hưng rơi vào Sương Hoa kiếm sau thắt lưng nàng, cả người run
lên như gặp quỷ. Tuy rằng vừa rồi hắn còn nghi hoặc, nhưng vào lúc này,
hắn có thể xác định rõ ràng, căn phòng bị phong ấn bấy lâu nay trong
lòng mình đột nhiên sụp đổ, chuyện cũ năm xưa nảy lên trong đầu hắn như
thủy triều.
"... Nàng... Thanh kiếm này từ đâu ra?" Mặt Phương
Hưng tái nhợt, cơ bắp trên khuôn mặt nho nhã và thanh tú kia run lên như thể có chiếc mặt nạ sắp vỡ tan.
Tần Cô Đồng thầm nghĩ không tốt rồi, hắn đã nhận ra Sương Hoa kiếm, nàng không thể nói dối để lừa hắn
được nữa. Tâm tư của nàng xoay chuyển nhanh chóng, không những không lui lại mà còn tiến lên từng bước, "Thưa Đại thiếu gia, lúc nãy ta đi tìm
Hà nữ hiệp, thấy nàng ta không có ở trong phòng. Trong lòng hoài nghi
nên đã tìm kiếm khắp cả phủ, sau đó thấy hộ vệ trước thư phòng của ngài
bị đánh ngất. Vừa đi vào thì phát hiện Hà Lệ đang lấy trộm bảo vật, ta
đã trói nàng ta lại và định giao cho Ngô quản sự. Nhưng đúng lúc nhìn
thấy khói lửa ở sau núi thì vội vàng chạy đến đây."
Thật may khi nàng có thể bịa ra lời nói dối này trong nháy mắt, nhưng Phương Hưng
làm sao có thể dễ dàng tin tưởng được. Giờ phút này, hắn giống như chú
chim nhỏ sợ hãi, cỏ cây đều là binh đao. Lời nói của Tần Cô Đồng hơi
gượng ép, nhưng nhớ đến lời cha mình nói, Phương Hưng đã giảm bớt thái
độ, "Thì ra là vậy, Tần cô nương vất vả rồi. Đưa thanh kiếm cho ta."
Trong lòng Tần Cô Đồng cười lạnh, nàng giả vờ nói: "Đúng vậy, ta thấy chỉ có
thanh kiếm này ở trong mật thất, chắc hẳn rất có giá trị đối với Đại
thiếu gia?"
Lời vừa nói ra, sắc mặt của Phương Hưng từ trắng
thành xanh ngay lập tức. Đối với hắn, Tiêu Thanh Thiển là trăng sáng
trên bầu trời, là nốt chu sa trong đáy lòng hắn, và cũng là dung nham
trong mười tám tầng Địa ngục.
Môi hắn run rẩy, mặt nạ trên mặt vỡ tan, hắn rống lên một cách dữ tợn, "Đưa đây!"
Đây là kiếm của Tiêu Thanh Thiển, làm sao Tần Cô Đồng có thể đưa cho hắn.
Tuy nhiên, nếu nàng không giao ra, Phương Hưng sẽ không bao giờ để nàng
đi. Không có cách nào chạy thoát, Tần Cô Đồng chỉ có thể giả bộ gỡ thắt
lưng da.
Phương Hưng thấy nàng kéo thắt lưng da, nhưng không
tháo thanh kiếm xuống, càng nhìn càng gấp, nóng lòng muốn rút kiếm để
giúp nàng.
--- Bùm!
--- Bùm bùm!
--- Bùm bùm bùm!
Đột nhiên, một loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên liên tiếp. Tần Cô
Đồng vội vàng nhìn lên, thấy chiến trường vừa rồi đã biến thành biển
lửa. Sự thay đổi này đến rất đột ngột, và nàng không biết ai đã ra tay.
Phương Hưng thì hiểu được, Phương gia không có dự trữ Phích Lịch Hoả, tất nhiên việc này là do phủ Quân Hãn ngầm hạ độc thủ.
Quả nhiên, những người từ phủ Quân Hãn theo lệnh mà tránh, bây giờ họ quay
trở lại chiến trường và bao vây những người của Phương gia đang bị
thương nặng.
Những người này hợp lại là hơn phân nửa thế lực của Phương gia, nếu như toàn bộ quân bị tiêu diệt, hắn sẽ giải thích với
cha như thế nào! Nghĩ đến đây, Phương Hưng không quan tâm đến Tần Cô
Đồng và Sương Hoa kiếm nữa. Với tay ra sau lưng, hắn rút ra một thanh
nhuyễn kiếm.
Lần đầu tiên Tần Cô Đồng thấy hắn ra tay, hóa ra hắn vẫn luôn mang theo vũ khí bên người.
Phương Hưng bỏ qua Tần Cô Đồng và thi triển khinh công đến giữa sân, "Quân
thiếu soái! Thủ đoạn này của ngươi rất quá đáng." Thanh nhuyễn kiếm
trong tay Phương Hưng giống như lụa trắng, mềm mại và linh hoạt nhưng
sắc bén dị thường, trong nháy mắt làm đứt gân tay của một binh sĩ phủ
Quân Hãn gần nhất.
Binh sĩ kia hét lên trong đau đớn, xung quanh đột nhiên lặng ngắt như tờ.
Chỉ trong chốc lát, tiếng giết chóc lại vang lên!
Cả hai bên đều mắt đỏ sát ý, muốn lột sống đối phương.
Nhìn thấy cơ hội tốt, Tần Cô Đồng đỡ Hoàng Khuyển đang bị thương chạy vào
rừng. Hoàng Khuyển bị một người sử dụng song đao đả thương eo, máu chảy
ròng ròng. Vừa động khiến toàn thân run lên vì đau, "Thả... A Đồng, thả
ta... thả ta xuống đi."
Tần Cô Đồng nhanh chóng đặt hắn xuống,
mới phát hiện hắn đã bị thương rất nặng. Nàng không thể điểm huyệt để
cầm máu, nên chỉ có thể rút bột cầm máu từ trong túi cho Hoàng Khuyển,
xé hai đầu miếng vải trên y phục của hắn, tạm thời băng bó vết thương.
"A Đồng, ta không sao." Hoàng Khuyển cười một cách bất đắc dĩ, hai cái
răng nanh nhỏ cũng không lộ ra được, "Ngươi đi nhanh đi... Không phải
vết thương chí mạng nên không sao đâu."
Tần Cô Đồng biết Hoàng
Khuyển không bị thương ở chỗ hiểm nhưng một đao kia làm đứt phân nửa eo
hắn. Vết thương lớn như vậy, nếu không nhanh chóng chữa trị, cơn đau có
thể giết chết hắn.
Làm sao bây giờ?
Tần Cô Đồng nhìn
thấy môi của Hoàng Khuyển tái nhợt, trong lòng không biết nên làm sao.
Tuyệt đối không thể để Hoàng Khuyển ở đây một mình, nhưng còn Tiêu Thanh Thiển thì phải làm sao? Để Tiêu Thanh Thiển ở đấy và đưa Hoàng Khuyển
đi tìm đại phu à? Hay là để lại Hoàng Khuyển và mang Tiêu Thanh Thiển
rời đi?
Nghĩ đến Tiêu Thanh Thiển, Tần Cô Đồng không dám nghĩ thêm nữa, vì sợ chính mình sẽ có ý nghĩ xấu xa.
Nhìn Hoàng Khuyển, nàng lại bất lực.
"Luận giang hồ, đạo giang hồ, giang hồ ở nơi nào? Nơi nào là giang hồ?"
Đột nhiên, một giọng ca trong trẻo vang lên từ nơi hoang vu.
Âm thanh này không cao vút, nhưng vẫn văng vẳng bên tai. Trầm bổng rõ
ràng, giống như màn độc thoại của đào kép trên hí đài mà cũng giống như
một tiếng thở dài của người kể chuyện.
"Một tay ôm vò rượu, một tay cầm kiếm." Âm thanh vang lên liên tục, như thể phát ra từ bốn phương tám hướng.
"Là ai?" Giờ phút này, Thiếu soái của phủ Quân Hãn nhìn cũng hơi chật vật,
nhưng khí thế hống hách của hắn không hề giảm bớt chút nào, "Người nào
đang giả thần giả quỷ? Mau cút ra đây cho ta!"
Lúc này trong
cuộc chiến ác liệt, không còn nhiều người có thể đứng trên thao trường.
Tất cả đều là cao thủ tu luyện nội công và ngoại đạo, nhưng không ai có
thể nghe thấy giọng nói phát ra từ đâu.
Trên núi cằn cỗi và những rặng núi hoang vu, chỉ có tiếng gió rít.
Xung quanh cách đây vài dặm, đều trống trải có thể nhìn thấy không sót thứ gì.
"Sát nhân bất hối đầu, khinh sinh như tạm biệt1."
1. "Sát nhân bất hối đầu, khinh sinh như tạm biệt" trích "Tạp khúc ca từ - Du hiệp hành" của nhà thơ Mạnh Giao thời Đường. Tạm
dịch: Giết người không quay đầu lại, coi thường mạng sống của mình như
tạm biệt.
Vừa dứt lời, đám người đã cảm thấy hoa mắt, tiên
sinh kể chuyện mặc áo choàng màu xanh, tay cầm quạt gấp xuất hiện trong
làn khí mỏng. Tần Cô Đồng bắt gặp ánh mắt của hắn, trong lòng giật mình
mà đổ mồ hôi hột. Người này không phải là người kể chuyện mà nàng rất
thích hay sao!
Người kể chuyện khẽ gật đầu với Tần Cô Đồng, gấp
chiếc quạt trong tay lại và cười nói: "Giang hồ bây giờ, chỉ luyện võ
mười năm mà không đọc một chữ, ai cũng là kẻ lỗ mãng."