Trên núi có tiếng gà gáy, Tần Cô Đồng giật mình, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn tối đen như mực. Nếu lũ gà rừng đang gáy thì bây giờ chắc
đã tới giờ Sửu. Tiếp đó sẽ tới giờ Dần, là lúc mặt trời và mặt trăng
luân phiên nhau.
"Bây giờ là lúc mọi người mệt mỏi nhất. Binh quý thần tốc1, chúng ta nên xuống núi ngay." Tần Cô Đồng nói xong thì nhớ tới việc
Tiêu Thanh Thiển không thể nghe thấy, vì vậy viết vào lòng bàn tay nàng
ấy – Rời khỏi đây.
1. Binh quý thần tốc: Trong dùng binh, tác chiến, điều quan trọng nhất là hành động nhanh chóng.
Tiêu Thanh Thiển muốn đứng dậy, mặc dù Tần Cô Đồng biết rằng vết thương của
nàng ấy lành rất nhanh, nhưng nàng vẫn lo lắng. Nàng cẩn thận đỡ Tiêu
Thanh Thiển, đưa nàng ấy đến bên giường, đặt Sương Hoa kiếm vào trong
tay nàng ấy. Sau đó, Tần Cô Đồng nhanh chóng đi tới tủ quần áo và phát
hiện trong đó đều là những y phục màu trắng kiểu dáng tương tự nhau, có
thể là lụa hoặc gấm hoa. Cuối cùng, nàng cũng chọn được tấm vải bông
dưới tủ, trong phòng không có ánh sáng nên nàng không thể phân biệt được nó có màu xanh lá đậm hay xanh lam.
Tung ra xem, vải vóc to lớn, Tần Cô Đồng vừa ý mà xoay người, bước chân vội vàng.
Trăng sáng bị núi che khuất, bên ngoài cửa sổ là một mảng tối đen. Trong bóng tối như muốn nuốt chửng người này, Tiêu Thanh Thiển mặc một bộ y phục
trắng y tuyết, đang ngồi bên giường ôm Sương Hoa kiếm, giống như ánh
trăng chiếu sáng trong bóng tối. Tóc đen rơi xuống, che đi nửa khuôn mặt đầy vết sẹo. Như tảng đá vẫn sừng sững trên bờ biển, mặc cho sóng dữ
cùng sương tuyết, vẫn ung dung tĩnh lặng không thay đổi theo năm tháng.
Từng bước tới gần, Tần Cô Đồng dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ mái tóc dài của
nàng ấy, sau đó lấy tấm vải bông màu xanh lá đậm quấn quanh người nàng
ấy. Nàng đưa tay luồn qua nách và đầu gối của Tiêu Thanh Thiển, bế nàng
ấy lên, giọng khàn khàn mà nói: "Đi thôi."
Gió mùa thu đìu hiu và đầy sương lạnh.
Tần Cô Đồng sợ khi xuống núi sẽ hao hết nội lực, không dám dùng khinh công, ôm Tiêu Thanh Thiển ra khỏi nhà, bước nhanh đến cửa động.
Đi
qua ám đạo, ôm người và tránh cơ quan là điều không dễ dàng. May mắn
thay, Tiêu Thanh Thiển rất tin tưởng nàng. Bất kể Tần Cô Đồng di chuyển
như thế nào, Tiêu Thanh Thiển vẫn ngoan ngoãn mà ôm Sương Hoa kiếm nằm
trong ngực của nàng.
Mở cửa cơ quan, nhìn giá sách chậm rãi
chuyển động, trong lòng Tần Cô Đồng hơi hồi hộp. Giá sách mở được hơn
một nửa cũng không thấy có ai ở bên ngoài, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Cô Đồng đứng nhìn mảng tối đen và yên lặng lắng nghe
những âm thanh bên ngoài. Tiếng ve mùa thu đang chìm dần trong đám cỏ
khô, tiếng gió đêm xé rách những chiếc lá còn sót lại trên ngọn cây, dù
là âm thanh nhỏ nhất cũng đủ làm cho nàng rùng mình.
Đi qua từng gian phòng, đẩy cửa lớn lâu sách ra, gió lạnh phả vào mặt.
Trăng khuyết đang treo lơ lửng trên bầu trời, những ngọn núi phía xa đen kịt
như một gã khổng lồ lặng lẽ, trong sân có cây cổ thụ đang vươn cành lạ
lùng.
Lần đầu tiên, Tần Cô Đồng cảm thấy nơi mình sống yên tĩnh
đến kỳ lạ. Thậm chí, nàng không thể tìm ra lý do để quay về phòng để thu dọn đồ đạc – Lấy hai chiếc vòng vàng từ tay của Từ di, đủ để tiêu trong một thời gian dài.
Ở nơi mà nàng đã sống mười mấy năm này, thế
mà không có gì để nàng lưu luyến và mang đi thứ gì đó. Nghĩ đến đây, Tần Cô Đồng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng cúi đầu nhìn Tiêu Thanh
Thiển, thấy nàng ấy đang nhắm hai mắt lại, tĩnh lặng như u lan, dường
như nàng ấy hoàn toàn tin tưởng vào nàng.
Tần Cô Đồng nâng khoé miệng lên và nở nụ cười.
Nàng đặt Tiêu Thanh Thiển xuống một cách cẩn thận và ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của quế hoa. Nàng thu tay lại rồi viết vài chữ vào lòng bàn tay
nàng ấy – Cõng ngươi, tiện hơn.
Sau khi viết xong, nàng với lấy
Sương Hoa kiếm. Tiêu Thanh Thiển sững sờ một lúc rồi thả tay ra. Tần Cô
Đồng buộc Sương Hoa kiếm và hoành đao vào một chiếc thắt lưng da rồi
ngồi xổm xuống, cõng Tiêu Thanh Thiển trên lưng.
"Ta có chạm vào vết thương nào không? Nếu... Ôi." Nàng khẽ thở dài và đi thẳng đến con
đường nhỏ phía sau núi mà nàng thường đi.
Con đường này ngay sau lâu sách, đường núi gập ghềnh xóc nảy, nhưng mà đi nhanh hơn nhiều so
với đường lớn ở trước phủ. Đối với những người luyện võ, việc di chuyển
và bật nhảy trên những tảng đá dốc đứng không khó. Tuy nhiên, trên con
đường nhỏ ở sau núi này, Phương gia đã đặt rất nhiều cạm bẫy và cơ quan, còn có các hộ vệ ám tiếu.
Lần đầu tiên Tần Cô Đồng đi trên con
đường này là do Phương Trung Chính mang nàng theo. Chỉ vào từng cái bẫy
và giải thích từng cái một, còn kêu hộ vệ ám tiếu đi ra để gặp mặt Tần
Cô Đồng.
Tần Cô Đồng vượt qua một tảng đá lớn, tránh khỏi lưỡi
đao dựng thẳng đứng phía trên. Bên trên khu rừng kín gió, mọi nơi đều
được bao phủ bởi thiên la địa võng. Trong mỗi thân cây dày hơn miệng
chén, có mười chiếc nỏ máy bắn hạt độc được giấu trong đó.
Nghĩ
đến tiền của Phương gia dùng để bố trí các cơ quan ám khí này được đổi
bằng máu của Tiêu Thanh Thiển, Tần Cô Đồng rất muốn phá huỷ tất cả!
"A Đồng?"
Trong rừng tối đột nhiên có người gọi.
Toàn thân Tần Cô Đồng đứng thẳng, giống như một con vượn sợ hãi, một con thỏ chuẩn bị bỏ chạy. Nàng đưa tay ra sau, hoành đao lặng lẽ ra khỏi vỏ,
chém một kiếm theo hướng phát ra âm thanh. Người trong rừng cũng giật
mình, vội vàng nhảy từ trên ngọn cây xuống để tránh nhát kiếm, sau đó
vội vàng nói nhỏ: "A Đồng, là ta, Hoàng Khuyển."
Hoàng Khuyển là hộ vệ ám tiếu ở phía sau núi, tuổi không lớn lắm, là người có quan hệ
tốt nhất với Tần Cô Đồng. Nhìn thấy hắn là người quen, Tần Cô Đồng thả
lỏng. Trước khi nàng thở ra, huyết dịch đã chảy khắp người và da đầu của nàng như muốn nổ tung - Rõ ràng đã tránh được con đường của ám tiếu
tuần tra rồi mà!
Áp chế nội tâm nổi bão, Tần Cô Đồng ổn định giọng nói: "Hôm nay, ngươi đi tuần tra ban đêm à?"
Nhìn thấy nàng cõng người, Hoàng Khuyển lộ ra vẻ hoảng sợ khó hiểu. Hắn
không dám tiến lên, vì sợ doạ nàng nên gật đầu rồi nói: "Không phải, hôm nay Địa Chi Bạch Diên có việc, nhờ ta đổi ca.". Truyện Cung Đấu
Hắn nói thẳng vào vấn đề, nhưng Tần Cô Đồng sững sốt, "Thiên Can Địa Chi2? Ngươi là ám tiếu Thiên Can? Ta đã gặp được ám tiếu Thiên Can hay sao?"
2. Can Chi: Gọi đầy đủ là Thiên Can Địa Chi hay Thập Can Thập Nhị Chi, là hệ thống
đánh số thành chu kỳ được dùng tại các nước có nền văn hóa Á Đông. Sách
"Ngũ hành đại nghĩa" nói: Can, Chi là do Đại Sào phát hiện. Đại Sào "Lấy tình của ngũ hành để dùng Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân,
Nhâm, Quý làm tên ngày gọi là Can; dùng Tí, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ,
Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi làm tên tháng gọi là Chi. Có việc liên
quan đến trời thì dùng ngày, có liên quan đến đất thì dùng tháng. Vì âm
dương có sự khác nhau nên có tên Can, Chi".
"...
Đúng vậy." Hoàng Khuyển im lặng một lúc rồi trả lời: "Ngươi đừng lo
lắng, tôi sẽ không nói với lão gia. Ngươi xem, hiện tại ngươi cũng có
nhược điểm của ta và Bạch Diên. Tất cả đều tại bánh đường trắng của
ngươi, hôm nay nàng lại thèm ăn và sống chết đòi xuống núi mua một gói
khác."
Hoàng Khuyển nói xong rồi cười toe toét.
Trong
lòng Tần Cô Đồng thầm than: Phương Trung Chính quả nhiên là cáo già, chỉ sợ mỗi lần mình xuống núi đã bị người khác bí mật theo dõi. Mình chưa
bao giờ phát hiện điều đó, thật sự là đáng sợ. May mà hôm nay gặp được
Hoàng Khuyển, nếu không thì thật không thể tưởng tượng nổi.
Hoàng Khuyển không thể nhìn rõ Tiêu Thanh Thiển, vì vậy hắn hạ thấp giọng mà hỏi: "A Đồng, ngươi đang cõng ai vậy?"
Tần Cô Đồng cảm thấy căng thẳng, không biết nên trả lời như thế nào.
Hoàng Khuyển đợi nàng một lúc, sau đó đột nhiên cau mày nói: "Đi với ta."
Đi gặp thủ lĩnh của ám tiếu hay Phương Hưng? Thấy hắn xoay người, Tần Cô
Đồng vô thức nắm chặt chuôi kiếm, nhưng trong lòng lại do dự.
Nhìn thấy nàng vẫn còn đứng đó, Hoàng Khuyển không khỏi thúc giục: "Mau lên, ta đưa ngươi ra ngoài."
Nghe vậy, mũi của Tần Cô Đồng chợt chua xót, hai mắt nàng đỏ bừng.
Có Hoàng Khuyển dẫn đường, Tần Cô Đồng thoải mái hơn rất nhiều, chỉ cần đi theo hắn và chuyên tâm chạy là được. Xuyên qua cánh rừng là một bãi đất trống, cả hai không dám hiên ngang mà đi qua, đành phải trốn ở khe núi
khô ráo giữa rừng cây để điều chỉnh hơi thở.
Giờ phút này đã đến giữa núi, nhưng mà thời gian đã hơn nửa canh giờ, không tới một khắc
nữa là giờ Dần. Tới giờ Dần rồi, nhiều nhất thêm nửa canh giờ nữa, trời
sẽ hừng sáng.
"Đi thôi."
Hoàng Khuyển chưa kịp nói xong
thì âm thanh của cơ quan vang lên từ khoảng đất trống được xếp bằng
những tảng đá kỳ lạ. "Ngu xuẩn!" Giọng nói ngắn gọn trong đêm tĩnh mịch
này là sấm giữa trời trong!
Hai người nhanh chóng cúi người.
Sau đó tiếng rít của ám khí vang lên, một đoàn người từ xa lao tới, cùng
lúc đó, vài bóng người từ trong rừng rậm vọt ra, lập tức lao vào nhau.
Tần Cô Đồng vui mừng khôn xiết. Những người này càng đánh nhau dữ dội thì
càng tốt, đợi một lát nữa, mình có thể lợi dụng tình thế này mà rời đi.
Nàng trao đổi ánh mắt với Hoàng Khuyển, Hoàng Khuyển cũng hiểu rõ mà gật đầu, nhưng hắn cũng lo lắng cho đồng liêu và tiếp tục nhìn ở phía xa
xa.
Tiêu Thanh Thiển dựa vào lưng Tần Cô Đồng, hơi thở nhẹ nhàng khiến lỗ tai nàng hơi ngứa. Tần Cô Đồng quay đầu, nhìn thoáng qua vết
sẹo trên mặt nàng ấy, trong lòng nàng run rẩy, nhanh chóng quay đầu vì
không đành lòng.
Hoàng Khuyển đột nhiên đứng lên, Tần Cô Đồng
vươn tay thì chỉ chộp lấy khoảng không, hắn từ trong bụi cây nhảy ra,
hành động mau lẹ rồi gia nhập cuộc chiến. Tần Cô Đồng không kịp đề
phòng, nhanh chóng nhìn chăm chú, liền thấy ám tiếu mặc trang phục dạ
hành liên tục bị đánh lui. Những kẻ lạ mặt trong trang phục đỏ đằng đằng sát khí, chẳng những người đông thế mạnh mà còn phối hợp ăn ý.
Mười vị Thiên Can và mười hai vị Địa Chi, tổng cộng là 22 người, nhưng Tần
Cô Đồng nhìn thấy còn không tới 10 người. Không cần nghĩ cũng biết, chỉ
sợ sẽ lành ít dữ nhiều.
Hoàng Khuyển gia nhập trận chiến chẳng
khác nào như muối bỏ biển, hắn đối đầu với một cao thủ dùng thương rất
lợi hại. Mũi thương tinh xảo và nhanh nhẹn, điểm như hoa rơi tán loạn,
múa như rắn ra khỏi hang. Bất cứ nơi nào mũi thương đi qua, mọi người
đều phải tránh nó. Mặc dù Triêu Thiên Trảo của Hoàng Khuyển rất sắc bén, nhưng hắn cũng bị mũi thương khắc chế, vướng trái vướng phải, một tấc
khuyết một tấc hiểm, sắp chống đỡ không nổi.
Lão đầu dùng thương cười khan một tiếng, trường thương từ trên mà đâm xuống, Triêu Thiên
Trảo của Hoàng Khuyển chỉ có thể theo hướng lên trên mà cản lại. Lão đầu kia tìm được sơ hở thì đánh ra trường thương, mũi thương giống như bạch xà thè lưỡi, đâm vào ngực Hoàng Khuyển. Hoàng Khuyển không quan tâm đến những thứ khác, và lăn một vòng tránh đi.
Thế cuộc thất bại của ám vệ Phương gia đã định, nếu giờ phút này không đi ngay thì sẽ quá muộn!
Tần Cô Đồng khẽ cắn môi và đặt Tiêu Thanh Thiển xuống. Dặn dò một câu rồi
xé một mảnh vải ở vạt áo và che lên mặt nàng ấy, cẩn thận bước ra khỏi
bụi cây và che giấu thật tốt.
Hoàng Khuyển còn chưa kịp đứng
dậy, mũi thương đã bám theo sát. Triêu Thiên Trảo bắn ra khỏi tay, ầm
một tiếng, đem mũi thương văng ra hai tấc. Hoàng Khuyển may mắn tránh
được một kích, nhưng khuôn mặt của lão đầu thay đổi, thu lại vẻ thờ ơ
ban đầu. Thần sắc biến đổi, đột nhiên có cơn gió bắc thổi qua lạnh thấu
xương, lá rụng tán loạn như tuyết rơi.
Một thương kia như trời giáng băng, làm cho người khác không thể tránh khỏi!
Một thanh hoành đao bất ngờ lao tới, chém trúng ngọn trường thương. Lưỡi
kiếm đến nhẹ và chậm, giống như chậm rãi mà kéo sợi dây cung. Tuy nhiên, lão giả nhận thấy một cơn ớn lạnh thấu xương, nhanh chóng rút thương và lùi lại một bước.
Thiếu niên kiếm khách có một đôi mắt trầm tĩnh và thâm thuý.
Trường thương của lão giả vung lên, chân khí ở trong xoay chuyển, lưỡi thương như có ánh sáng của tuyết phương Bắc.
Tần Cô Đồng không nhúc nhích, kiếm không động, tâm cũng không động. Giống
như một cây cung đã giương lên, mũi tên sẵn nằm trên dây, chờ đợi khoảnh khắc kết liễu bằng một kích.
Lão giả biết kiếm khách phía đối
diện chuẩn bị ra tay, cũng không sợ hãi và hoảng hốt, trường thương xẹt
qua, lạnh lẽo tiến vào tầm mắt của Tần Cô Đồng. Đúng lúc này, lão giả ra thương như rồng như hổ, tầng tầng lớp lớp sát khí mà tấn công Tần Cô
Đồng.
Tần Cô Đồng nãy giờ vẫn nín thở ngưng thần, lúc này mới thở ra một hơi.
Đóng mở có đạo, căng chặt có độ.
Bây giờ cung đã được kéo căng như trăng tròn, đã đến lúc thả dây để mũi tên bắn ra.
Như người xưa có câu: Đạo vô thường kê, dữ thì trương thỉ3.
3. Trích "Hậu Hán thư. Quyển 52. Thôi Nhân Truyện". Tạm dịch: Đạo là vô
thường, căng giãn tuỳ thời gian. Ẩn dụ cho sự nhanh chóng, tiến lên và
rút lui, thăng trầm của sự vật.
Nên căng hay nên thả thì tùy thời điểm, và bây giờ là lúc thích hợp nhất!
Hoành đao vô danh biến thành Xạ Nhật Thần Tiễn4, như thể từ vạn trượng biển sâu phá sóng mà ra, mang theo sóng to mà
đến. Kiếm còn chưa đến, sát khí trên hoành đao vô hình mà uy hiếp.
4.Tương truyền, khi đó 10 mặt trời đồng loạt xuất hiện, Hậu Nghệ ra tay bắn rớt 9 mặt trời, dương gian lại trở lại tốt tươi, vì chiến công đó ông trở
thành một vị thần, xưng gọi Tiễn Thần. Thần tích bắn mặt trời được gọi
là Hậu Nghệ xạ nhật.
--- Keng!
Lão giả chịu đựng nội lực bị phản phệ và thu lại thương chắn trước ngực. Nhưng mà một kiếm
kia của Tần Cô Đồng, ẩn chứa sự tức giận và sát khí của mấy ngày nay,
sao có thể để ông ta dễ dàng tránh được. Công kích liên tục và không
ngừng, lão giả lùi lại mấy bước, cây thương chắn ngang trước mặt, tiếng
"đinh đing keng keng" không ngừng vang lên. Ống tay áo của Tần Cô Đồng
phấp phới, đao kiếm tầng tầng lớp lớp. Hoành đao tựa như một con rồng
đáng sợ, đẩy trường thương ra, một chiêu chém xuống!
--- Ầm!
Ngay lúc Tần Cô Đồng hạ kiếm, chuyển thành sống kiếm5 mà chém!
5. Sống kiếm: cạnh dày của kiếm, trái với mặt lưỡi.
Lão giả bị thương nặng phun ra một ngụm máu. Ông ta chống thương, miễn
cưỡng chống đỡ thân thể. Ngẩng đầu nhìn Tần Cô Đồng, ông ta nói "Tốt"
rồi ngã xuống đất.
Lão giả cầm thương rơi xuống đất, đột nhiên
lôi kéo mấy quân địch khác vây quanh Tần Cô Đồng. Tinh thần chiến đấu
của Tần Cô Đồng đang vô cùng mạnh mẽ, nàng vung hoành đao, phá vỡ không
khí và chợt nghe một tiếng "Két".