Mười lăm Nguyên tiêu đã qua, tân niên xem như cũng đã kết thúc.
Nên làm gì thì làm nấy.
Đối với một số người đây là khởi đầu mới, với một số người khác thì chẳng qua lại là vòng lặp mới mà thôi.
Tần Tấn bước nhanh trên con đường có chút vắng vẻ. Hôm qua cô mới trở
về Vĩnh Châu thì hôm nay cô đã vội vàng bắt đầu công việc vì muốn sớm
thực hiện được giấc mộng trong lòng.
Hít một hơi thật sâu.
Trong đầu cô tràn đầy hình ảnh Ân Huệ ôm cục cưng tiễn mình ra cửa.
Về sớm một chút, em cùng con gái chờ người. Người trong lòng cười như gió xuân tháng ba.
Nhìn người con gái ôm đứa bé cùng với ánh mắt lưu luyến không rời, còn
có cả bé con nhỏ xíu xiu không biết gì hết nữa. Có thứ gì lặng lẽ hoà
tan, từng chút từng chút một thấm đến tận đáy lòng, ấm áp, ngọt ngào.
Lần đầu tiên cô cảm giác được hiện tại đã khác ngày trước rất nhiều.
Người chờ cô về nhà trong tiểu viện không chỉ có một người.
Trong nháy mắt Tần Tấn có cảm xúc không muốn bắt đầu làm việc, chỉ muốn
ngay lập tức ôm hai mẹ con về phòng, ở bên họ đến phút cuối của đất
trời.
Nhưng cuối cùng cô cũng bỏ suy nghĩ ngốc kia. Vì cô hiểu
mình còn có một phần trách nhiệm, trách nhiệm làm cho người nhà hạnh
phúc.
Đi vào thương hội, không gặp chưởng quỹ, Tần Tấn tự giác lấy hoá đơn đi kho hàng.
Từ năm trước thì công việc của cô có chút thay đổi. Chưởng quỹ đã bắt đầu từ từ giao một số việc cho cô trực tiếp xử lý.
Dời dời, nhấc nhấc không ít đồ, việc vặt thượng vàng hạ cám lại nhiều.
Mỗi ngày cô không chỉ phải kiểm kê tất cả những hàng hoá ra vào mà còn
phải ghi chép chi tiết từng phiếu hàng hoá ra vào rõ ràng, thậm chí chi
nhánh nào cần hàng gì, qua tay người nào cô đều phải nắm rõ.
Chưởng quỹ nói qua thương hội không giống nơi khác, dính dáng đến rất
nhiều đồ vật, mỗi cửa hàng hay chi nhánh khi xuất nhập hàng đều phải
trải qua nơi này, là nơi kiểm soát toàn bộ nên không thể xảy ra bất kỳ
sai lầm. Cũng chính vì hiểu được đạo lý này nên Tần Tấn không dám có một chút sơ sẩy, từng món từng món đều chú ý cẩn thận.
Việc này nhìn nhẹ nhàng nhưng thực ra lại vô cùng vất vả, không phí sức nhưng lại phí công.
Bận rộn sắp xếp thoả đáng tất cả hàng hoá thì cũng sắp hết giờ Tỵ (9
giờ đến 11 giờ sáng), cách giờ ăn trưa một khoảng thời gian nữa, Tần Tấn lấy bảng giá mà chưởng quỹ lưu lại yêu cầu cô nhớ kỹ ra, ngồi xuống cái ghế gần cửa sổ, tinh tế xem.
Qua cửa sổ khép kín, một vài hoả
kế lười nhác đang tám chuyện. Ánh mắt Tần Tấn rời khỏi cuốn sổ viết tay, có chút hơi sững sờ trong một lúc, hai hàng lông mày lộ ra rắc rối, một hồi lâu cô mới lấy lại được tinh thần, ánh mặt tràn ngập sự trấn định,
cúi đầu lại bắt đầu xem tiếp.
***
Dục gia, đại sảnh phía Tây.
Người hai nhà cách biệt hơn nửa năm đoàn tụ một phòng.
Có Thịnh lão gia làm chủ, việc phân nhà hết sức thuận lợi, sản nghiệp
Sóc Châu đương nhiên do Thịnh Nặc thừa kế toàn bộ, "bà" có tâm của đi
thay người, dứt khoát triệt để nhường ra toàn bộ cửa hàng ở Thanh Châu,
tuỳ ý các chị gái anh rể tranh nhau.
Chỉ là nhìn người nhà bạc
tình bạc nghĩa như thế, "bà" luôn cảm thấy có chút lạnh tâm, ngày bé
nhìn thấy bậc cha chú như thế, bây giờ lại đến phiên mình.
Dục
Lưu Ly biết tâm sự của "bà", hai người thương lượng quyết định thời gian trước khi về Vĩnh Châu sẽ nhắm mắt làm ngơ hết thảy.
Chỉ là
người tính không bằng trời tính, hai người lại không ngờ vừa về đến Vĩnh Châu thì thấy trước cửa thành dán bố cáo thật to, nội dung đơn giản,
thông báo thuế trà cả nước tăng thêm một phần mười.
Dục gia trước
kia lấy trà lập nghiệp, qua mấy đời cực khổ kinh doanh, tám phần mười
lĩnh vực trà của cả nước đều do họ lũng đoạn. Đạo hoàng mệnh này nhìn
như nhắm vào cả nước, trên thực tế cũng chỉ có một nhà thiệt hại.
Thịnh Nặc sớm đoán được đám lửa này sẽ đốt tới Vĩnh Châu, nhưng "bà"
lại không ngờ lại nhanh đến vậy. "Bà" mặc dù kinh thương nhưng chuyện
trong quan trường lại không nhìn thông thấu bằng Đường Quyết, sau khi về nhà liền tìm vợ chồng Đường gia bàn bạc.
Dục Linh Lung tuy ở
trong nhà nhưng vẫn nhận được tin tức, trong lòng có tính toán sơ lược.
Bây giờ chuyện làm ăn của Dục gia trải rộng khắp nơi, nhà hàng, khách
điếm, tiệm vải, hầu hết đều liên quan đến sinh kế của người dân. Trà mặc dù là chủ nghiệp của gia tộc, nhưng trên thực tế một phần mười thuế này không ảnh hưởng tổng thể quá lớn. Bà cùng Thịnh Nặc suy nghĩ giống
nhau, ngược lại tương đối lo lắng dụng ý của vị trên cao kia.
Đường
Quyết thấy thê tử không nói gì, dù biết tâm tư của bà nhưng ông là do
hoàng thượng một tay đề bạt, những năm nay cũng hiểu sự khó xử của người cầm quyền. Chuyện đến nước này cũng chỉ có thể mở miệng trấn an: "Nàng
yên tâm, không có việc gì đâu, vị kia cũng không phải là người ngu
ngốc."
"Sợ chính là hắn ta không ngốc, những năm nay còn chưa đủ à?" Dục Linh Lung lãnh đạm nói một câu. Mặc dù hiểu rõ lập trường của
phu quân nhưng cuối cùng bà không thể ép mình bảo vệ người như vậy giống ông được. Trung quân ái quốc là chuyện của nam nhân, bà chỉ là người
phụ nữ luôn đặt gia đình ở vị trí thứ nhất.
Đường Quyết biết bà tức giận, nhất thời im lặng.
Thịnh Nặc thấy bầu không khí không đúng, đồng tình nhìn Đường Quyết một cái, vội vàng mở miệng khuyên bảo: "Một phần thuế trà cũng không tính
là gì, nghĩ đến cũng là vị kia cảnh cáo chúng ta một chút thôi. Chỉ cần
chúng ta có chừng mực, vị kia cũng an tâm."
"Lời này có lý." Đường
Quyết cảm kích, nhanh chóng tìm được bậc thang đi xuống. "Nếu vị kia
thật sự có lòng sẽ không chỉ phái người đến Vĩnh Châu làm Đốc sát. Chẳng qua là làm dáng một chút, huống chi nếu chúng ta ngã thì quốc khố coi
như rỗng một nửa."
"Chẳng lẽ chúng ta vất vả chỉ vì mua tính mạng của mình?" Sắc mặt Dục Linh Lung càng kém hơn.
Lập tức trong phòng tràn ngập khí lạnh.
Dục Lưu Ly hơi kinh ngạc nhìn chị họ mình kích động, từ xưa dân không
đấu với quan, huống chi người kia là trời. Thịnh Nặc hy sinh vì bảo vệ
người nhà là điều bất đắc dĩ, cũng là vì biết điều. Vì sao người mà xưa
nay luôn thấu hiểu mọi việc lại không buông tha chuyện này?
"Đốc sát mới đến là người như thế nào?" Thịnh Nặc tiếp tục kéo chủ đề mới.
"Là người như thế nào à?" Nói đến đây, Đường Quyết không nhịn được lộ
ra vẻ mặt chán ghét, khinh thường. "Chẳng qua chỉ là tên học trò nho nhỏ không có bối cảnh, dựa vào thế lực nhà vợ mới leo được lên đến chỗ
này." Đường Quyết thuở nhỏ sống nương tựa cùng chị gái, không quyền
không thế, có thành tựu như ngày hôm nay tuy nói có hoàng thượng dìu dắt nhưng chủ yếu vẫn là dựa vào khả năng của mình. Đối với những người dựa vào quan hệ bám váy mà ngồi vào chức quan, ông trước nay đều vô cùng
khinh bỉ.
"Nhà vợ?" Thịnh Nặc hỏi tiếp, nhưng trong lòng có dự định khác.
"Giống như cậu, là ở rể." Đường Quyết thuận miệng nói, khoé mắt nhận
được ánh mắt sắc lẹm của thê tử liền nhanh chóng ngượng ngùng đổi giọng. "Chẳng qua hắn làm sao so được với cậu, nghe nói địa vị trong nhà còn
không bằng một mama bên cạnh phu nhân hắn."
Thịnh Nặc đối với
lời đùa ở rể cũng không cảm thấy gì cả, ngược lại ngày thường "bà" không ít trêu chọc Đường Quyết sợ vợ. Trầm tư một lát, "bà" có tâm bảo vệ
người nhà chu toàn, cho dù không thích như thế nào, "bà" cũng phải tạo
mối quan hệ với quan gia. Sắp xếp ẩn ý trong lời nói, nghĩ đến cách phải thông qua nội quyến, việc này phải giao cho con gái xử lý rồi.
Ngẩng đầu lên muốn gọi Thịnh Dục, còn chưa mở miệng nhưng "bà" nhìn ra chút khí tức khác thường.
Hai đứa bé từ nhỏ đến lớn này luôn thích dính nhau, nhưng hôm nay mỗi
đứa lại ngồi một bên, nghiêm túc ngồi ngay ngắn bên cạnh mẫu thân mình.
Nhìn xem nha đầu Đường gia cười nhu thuận, thần sắc tự nhiên, không
khác ngày xưa mấy, ngược lại con gái "bà" lại mất hồn mất vía. "Bà" luôn cảm thấy bộ dáng này có chút quen, nghĩ lại, không phải có mấy phần rất giống mình năm đó sao? Lúc rời Sóc Châu, hai đứa này vẫn tốt nha, tại
sao về rồi lại có thay đổi lớn như vậy? Thịnh Nặc không khỏi có chút bận tâm, cái đứa nhỏ không có tâm nhãn này sẽ không làm việc ngu ngốc gì đi nhỉ?
Thịnh Dục quả nhiên có chút không yên lòng. Đêm đó chùa
Đức Chiêu xuất hiện tiếng chuông nặng nề, quả thật đem chữ "Được" mà cô
sắp thốt ra chấn trở về bụng.
Lấy lại tinh thần, làm thế nào cô cũng không thể thốt ra được, thậm chí chột dạ không dám nhìn vào mắt Lâm nhi.
Có chút ngoài ý muốn là Đường Lâm cũng không gặng hỏi, như là không có hỏi qua câu đó, tiếp tục kéo cô đi hội hoa đăng.
Chỉ là bản thân cô lại cảm thấy có chút thất lạc, cảm giác vui sướng trước đó như bị tiếng chuông mang đi xa, biến mất.
Tưởng rằng chuyện này đã trở thành quá khứ, không ngờ ngày thứ hai cái
người vốn ngày thường không có việc gì làm sẽ chạy đến bên cạnh cô, vậy
mà hôm nay lại biến mất một ngày, thẳng đến bữa tối mới xuất hiện trong
tầm mắt cô.
Ăn cơm xong, cùng nhau tản bộ trong viện, em ấy đi bên cạnh cô, vẫn cười dịu dàng như cũ, lại không nắm tay cô từ đầu đến cuối.
Rõ ràng đã thay đổi như vậy, tại sao cô lại có cảm giác khó tả.
Tình huống như vậy vẫn tiếp tục đến bây giờ.
Lãnh đạm, không gần không xa, đây không phải là kết quả mà cô mong muốn nhất sao? Nhưng thân thể cô tựa như quay về năm đó vậy, rơi xuống hồ
băng, lạnh buốt.
Mắt không tự chủ vụиɠ ŧяộʍ nhìn sang, lại bị cặp mắt kia bắt được.
Ánh mắt dừng lại trong giây lát, Đường Lâm liền dời đi, thoải mái đứng
dậy đi đến bên chỗ cha, giật giật góc áo ông, nũng nịu kêu một tiếng
"Cha".
Đường Quyết run lên, tính cách con gái bảo bối này ông
hiểu rất rõ, tuyệt đối không phải là người khi không lại tỏ ra ân cần.
Ông biết rõ đứa nhỏ này có ý khác, nhưng lại không có biện pháp làm gì
được con mình.
"Làm sao thế?"
"Con muốn đi thương hội."
"Đi thương hội làm gì?" Đường Quyết không hiểu con gái.
Đường Lâm mở to cặp mắt ngập nước mắt. "Con không muốn suốt ngày ở nhà không có gì làm."
"Nha đầu ngốc, thương hội cũng không phải là nơi để con gϊếŧ thời gian. Không phải trước giờ con luôn cảm thấy nơi đó không thú vị sao?" Đường
Quyết cười nói, trong mắt tràn ngập sự cưng chiều.
"Đó là quá khứ,
bây giờ thì khác. Cha, con không phải đi chơi. Bây giờ trong nhà có
việc, con không thể ngồi xem không để ý tới được." Tiểu mỹ nhân hiên
ngang lẫm liệt nói.
Thấy con gái vẻ mặt nghiêm túc, Đường Quyết có chút do dự. Ông không phải người cổ hủ nhưng cuối cùng vẫn có chút
lo lắng đối với việc con gái xuất đầu lộ diện. Sau khi thê tử gả cho
ông, mặc dù vẫn quản lý thương vụ nhưng cũng đều xử lý trong nhà, rất ít đi ra ngoài.
Đường Lâm thấy cha không nói gì bèn xuất chiêu sát thủ: "Cha, con phải giống như mẹ vậy. Con không muốn cả đời tầm thường."
Đường Quyết nghe vậy liền biết con hồ ly nhỏ này bày kế mình, ông quay
đầu lại, nhìn thê tử đang ngồi ngay ngắn một bên, không biểu lộ gì. Tâm
tư trăm ngàn nghĩ ngợi, trước đó ông đã trêu bà không vui, nếu lúc này
nói bậy thì ...
"Đến hỏi mẹ con đi, bà ấy làm chủ." Người nào đó không quan tâm mặt mũi, thức thời đẩy đi sạch sẽ.
Lần này tất cả mọi người đều tập trung vào một người.
Đường Quyết lo lắng trong lòng, chỉ mong thê tử từ chối con gái, ông có thể không đắc tội cả hai bên.
Bên kia, cặp thê thê khác trong mắt mang ý cười, giống như đã biết sớm kết quả.
Thịnh Dục có chút đứng ngồi không yên, chỉ cảm thấy tim mình treo ngay
cổ họng. Cô cũng không biết mình hy vọng đồng ý hay không.
Dục Linh Lung không để ý tới ánh mắt mọi người, tròng mắt đảo một hồi, dường như đang cân nhắc.
"Mẹ...."
Nhìn con gái một chút, làm một chút giao tiếp bí mật, người làm mẹ rốt
cục cũng mở miệng vàng ngọc: "Nếu con thật sự có lòng, liền cố gắng
học." Khoé mắt bà lướt nhẹ qua Thịnh Dục đang cứng ngắc. "Cũng đừng bỏ
dở giữa chừng."
***
Để mình giải thích lại chút tình cảnh
của Thịnh Dục cho mọi người rõ chút. Cha mẹ của Thịnh Dục là Thịnh Nặc
và Dục Lưu Ly, cha mẹ của Đường Lâm là Đường Quyết và Dục Linh Lung. Dục Linh Lung là chị của Dục Lưu Ly nên xét về vai vế thì Thịnh Dục và
Đường Lâm là chị em con dì (không phải ruột thịt). Còn vì sao Đường Lâm
gọi Thịnh Dục là chị là do người Hoa quyết định thứ tự trong nhà bằng
tuổi, lớn hơn là chị chứ không giống người Việt xưng hô theo vai vế của
cha mẹ. Thịnh Nặc là nữ cải nam trang, ở rể nhà Dục Lưu Ly nên chị của
bà cho Thịnh Dục làm con nuôi của hai người. Thịnh Dục ẻm không biết cha mình là nữ nên cứ sợ hãi mãi. Thêm mẹ lỡ hứa với dì không được nói cha
ẻm là nữ để thử ẻm có dám tiến tới với Đường Lâm hay không nên ẻm còn bị chính mình hành dài dài (giờ mới để ý tên của Thịnh Dục là họ của hai
người, bó tay luôn). Nói chung người nhà họ Thịnh rất đông nên thỉnh
thoảng cũng rất dễ bị lộn.
***
Lảm nhảm tý nào. Thật ra
truyện nó tên là "Tần Tấn chi hảo" chứ không phải là ""Tấn Tần chi hảo"
(dù tấn tần đọc thuận miệng hơn). Ngày xưa mình cũng hay lộn tên truyện
T.T Tên truyện ngoại trừ lấy theo tên của A Tấn thì câu thành ngữ
này có xuất xứ từ "Tả truyện". Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường
mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công
đã đem con gái của mình gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến
Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại còn muốn bức hại hai vị công tử là Di
Ngô và Trùng Nhĩ, khiến hai người đành phải trốn khỏi nước
Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm
vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành với công tử
Di Ngô giết chết. Họ còn cử người đi đón công tử Di Ngô đang
sống lưu vong ở nước Lương về làm vua. Công tử Di Ngô được Tần
Mục Công cử quân hộ tống trở về nước Tấn. Mấy năm sau, nước
Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu với nước Tần, được Tần Mục
Công giúp cho khá nhiều lương thực. Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và nói nước Tần những lời dị nghị, Tần
Mục Công vẫn rất khoan dung độ lượng, giữ mối bang giao với
nước Tấn. Bấy giờ, công tử Trùng Nhĩ đang sống lưu vong tại các nước chư hầu, cuối cùng lưu lạc đến nước Tần. Tần Mục Công
rất mến mộ và gả Công chúa Hoài Doanh cho chàng. Công chúa
Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất coi thường mình liền nói: "Hai
nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, tại sao chàng lại khinh rẻ
tôi?". Trùng Nhĩ biết mình đã sai, bèn lập tức xin lỗi nàng.
Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trùng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai
mình lấy con gái vua nước Tần làm vợ. Hai cha con đều thông gia
với nước Tần. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia
hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về hôn nhân nam nữ. (tuhai.com.vn)