Cũng không giống kế hoạch, ngày thứ hai kể từ khi Đường Lâm đến Sóc
Châu, nàng cùng Thịnh Dục trở lại. Hai người chậm trễ mấy ngày. Mặc dù
Đường Lâm hoàn toàn không để ý đến đủ kiểu ân cần của Phó Tử Khanh,
Thịnh Dục đã sớm hung ác cắn răng, đợi đến khi các trưởng bối đồng ý
liền mang theo Đường Lâm rời đi, về đến Vĩnh Châu đã là mười hai tháng
Giêng.
Vốn cho rằng về đến nhà là có thể tạm thời bình an vô sự, lại không nghĩ rằng ngay đêm Đường Lâm về nhà thì đã bị Dục Linh Lung
cấm túc trong phòng để suy nghĩ.
Thịnh Dục mãi mới biết thì ra
dì Linh Lung không đồng ý cho Đường Lâm chạy đến Sóc Châu tìm cô, cô
nàng lại trốn mọi người lén rời khỏi nhà. Nghe được chân tướng, cô bị
doạ không nhẹ. Cũng may em ấy một đường bình an vô sự. Nghĩ đến em ấy
liều lĩnh vì mình, Thịnh Dục không khỏi sinh lòng áy náy, tự trách không thôi. Dì Linh Lung xưa nay nói nói một là một, nghĩ đến em ấy cuối năm
phải chịu hình phạt như vậy, cô nhịn không được mắng mình trăm ngàn lần.
Đương nhiên sự thật cũng không giống như tưởng tượng của cô.
Dục Linh Lung dù cực kỳ tức giận cô con gái bảo bối không chịu nghe lời khuyên của mình, tự ý rời nhà đi, nhưng chung quy bà cũng là người từng trải. Trước mặt chữ tình thì mấy ai có thể tỉnh táo mà kiềm chế chứ.
Chỉ là đứa nhỏ xúc động này lại không biết việc mình bỏ đi một mạch mang lại bao nhiêu phiền phức lớn. Đường Quyết thấy con gái không nói lời
nào rời nhà đi Sóc Châu rất nghi ngờ, làm bà phí bao nhiêu tâm tư mới có thể bao biện được sự việc này. Phu quân từ trước đến nay thương con gái như mạng, biện pháp tốt nhất chính là đánh đòn phủ đầu cấm túc con gái. Thứ nhất có thể cho con bé một bài học, thứ hai có thể dời lực chú ý
của ông. Quả nhiên, khi nghe tin con bị cấm túc, Đường Quyết hoàn toàn
quên bất mãn trước đó, một lòng một dạ cầu tình vì con gái.
Cứ như vậy, thẳng đến ngày mười lăm Đường Lâm mới được bỏ cấm túc. Tuy
là bị phạt nhưng tâm trạng mấy ngày ấy của nàng vô cùng thoải mái. Mẹ
dụng tâm như thế nào nàng đều rất hiểu, nàng rất vui mừng vì sự giúp đỡ
của bà. Điều khiến nàng hạnh phúc hơn cả chính là Thịnh Dục vì sợ nàng
cô đơn nên mỗi ngày đều thay đổi biện pháp chuồn đến phòng nàng, thậm
chí ngủ lại trong đêm.
Tất cả những thứ này không khỏi gợi lại
ký ức ngày bé. Dục nhi từ nhỏ đã ngoan ngoãn chững chạc, cực kỳ ít làm
việc sai nhưng lại bị phạt không ít. Chị ấy luôn một mực dung túng nàng
tuỳ hứng, mỗi lần nàng làm sai, chị ấy liền chịu hết toàn bộ tội lỗi.
Chỉ là mẹ làm sao có thể vì chị ấy che chở nàng mà bỏ qua cho nàng chứ.
Thật ra hình phạt của mẹ cũng không có đáng sợ như vậy, mặc dù Thịnh Dục bị cấm túc nhưng chị ấy luôn mang theo đồ ăn vặt nàng thích, có khi
mang theo một quyển sách sau đó ngồi cạnh nàng, đọc từng tờ từng tờ cho
nàng nghe.
Âm thanh của chị ấy cũng giống như con người vậy, luôn vững vàng không nhanh
không chậm, ngẫu nhiên thấy chỗ thú vị thì không nhịn được cười ra
tiếng, chọc cho nàng hiếu kỳ hỏi. Có khi chị ấy cũng sẽ giở trò xấu thừa nước đục thả câu, cho dù nàng sốt ruột cỡ nào cũng không nói. Khi đó
nàng liền tung đòn sát thủ thọt lét chị ấy, chọt cho đến khi chị ấy chủ
động cầu xin tha thứ cũng không bỏ qua. Thế là việc bị phạt trở thành
niềm vui, thời gian không thú vị hầu như nhanh chóng trôi qua trong
tiếng cười đùa vui vẻ.
Đã bao lâu hai người không có thời gian
thân mật như vậy? Là bởi vì mình trưởng thành hiểu chuyện không phạm sai lầm nữa? Hay là vì chị ấy bắt đầu bận rộn học tập quản lý công việc
trong nhà?
Cần gì phải tự dối gạt bản thân nữa chứ. Hai người
không thể trở về thuở ban đầu không cố kỵ gì nữa. Không phải vì phần cấm kỵ giữa hai người, cũng không phải nàng không hiểu sự xoắn xuýt trong
lòng chị ấy. Chính là vì hiểu rõ nỗi sợ của chị ấy bắt đầu từ tình yêu
dành cho mình, vì vậy nàng không thể buông tay.
Không muốn mất đi người này, cho dù đây là con đường không có lối về thì nàng cũng muốn nắm tay người ấy đi đến cùng.
***
Biển đèn Vĩnh Châu nổi tiếng khắp thiên hạ, đợi khi mặt trời xuống núi, mỗi nhà cho dù sỹ tộc hay bình dân cũng sẽ treo các loại hoa đăng trước cửa ngoài và cửa sổ. Bên trên con sông cũng sẽ thả đầy thuỷ đăng, xa xa nhìn đến tựa như dòng Ngân Hà chốn nhân gian.
Mỹ cảnh tráng lệ những năm qua thuỷ chung không cách nào gợi dậy lòng hào hứng của Đường Lâm.
Tuy thuở nhỏ cùng Dục nhi lớn lên, đã từng tay trong tay cầm theo hoa
đăng nhỏ sóng vai đi trên đường cái náo nhiệt kia, nhưng mà ký ức tuổi
thơ cũng đã sớm mơ hồ không rõ. Mãi đến khi nàng hiểu được ý nghĩa ngày
Nguyên tiêu đối với cặp tình nhân không thua ngày Thất tịch thì hai
người cũng đã không còn vượt qua ngày này cùng nhau nữa.
Hằng năm cứ đến lúc này, Thịnh Dục phải đi Sóc Châu chúc Tết các trưởng bối, cùng
người nhà đón giao thừa, ít thì hơn mười ngày, lâu thì một tháng, lại
tính quãng đường đi lại giữa hai vùng cũng không ngắn nên việc chị ấy về kịp ngày mười lăm để ở cùng nàng tại Vĩnh Châu là bất khả thi.
Vì người theo nàng ngắm đèn không phải người kia nên ngày hội náo nhiệt
khiến nàng cảm thấy cô đơn, biển đèn phồn hoa làm nàng chướng mắt.
Nhưng năm nay lại khác. Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhướng mày vui mừng.
Lúc sớm dùng bữa, sau khi được mẫu thân đồng ý, Đường Lâm gấp đến mức không thể chờ được kéo Thịnh Dục ra cửa.
Không khí trên đường cái náo nhiệt vô cùng, khắp nơi tràn ngập bầu khí
tiết khánh, tiếng nhạc ca múa không ngừng, thỉnh thoảng có xe hoa đi qua khiến người đi đường dừng chân lại ngắm.
Đường Lâm nhìn trong đám
người thỉnh thoảng có những cặp tình nhân, nàng không tự giác nghiên đầu một chút nhìn người bên cạnh. Đột nhiên nàng buông lỏng ngón trỏ đang
nắm chặt, trở ngón tay đan vào kẽ hở lòng bàn tay người kia.
Thịnh Dục trong lòng sửng sốt, trong nháy mắt tất cả cảm quan đều tụ tập tại lòng bàn tay, xúc giác cùng nhiệt độ quen thuộc chẳng hiển sao lại
khiến cô có chút khẩn trương. Có lẽ vì khẩn trương, tay cô không tự chủ
dùng lực nhiều hơn, đầu ngón tay khẽ run, có thể cảm thấy mạch đập đang
nhảy lên.
Không dám quay đầu lại, sợ lòng mình bị lộ, ánh mắt
Thịnh Dục hướng về đám người, cố giả bộ trấn định. "Nhiều người, em nắm
chặt một chút, coi chừng một hồi bị tách ra."
"Ừ." Đường Lâm
thuận theo cô, ngoan ngoãn trả lời, thừa cơ sát lại gần, treo trên nửa
người Thịnh Dục, hai tay hoàn toàn quấn vào nhau.
Thân thể Thịnh Dục run lên, bước chân dừng lại, đầu óc có chút trống rỗng.
"Đi thôi, phía trước có náo nhiệt kìa." Không cho Thịnh Dục có nhiều
thời gian suy nghĩ, Đường Lâm lôi kéo cô tiếp tục đi về phía trước.
Thịnh Dục cất bước đi theo giai nhân, cô chỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng
đến bốc cháy, trong thoáng chốc có cảm giác như đang có vô số ánh mắt
hướng về phía mình. Cô có chút muốn né ra, nhưng thân thể tựa như không
chịu sự khống chế mà vẫn gắn bó với người kia.
Hoàn toàn không
để ý bộ dáng cứng nhắc của người này trong lòng, trên mặt Đường Lâm hiện lên nụ cười, thoải mái kéo người đi dạo từng sạp hàng một, thỉnh thoảng còn dừng chân lại, kéo người ấy xem biểu diễn giữa đường.
Có lẽ bị sự vui vẻ của người bên cạnh lây nhiễm, cũng có lẽ nhìn thấy người
xung quanh cũng có cô gái tay trong tay kết bạn mà đi nên Thịnh Dục cũng dần dần thả lỏng, bước đi cũng tự nhiên hơn.
Sắc trời ngày càng
tối, biển người ngày càng đông, ánh đuốc dày đặc chiếu bầu trời đêm sáng rực như ban ngày. Càng đến gần chùa Đức Chiêu, người càng như nêm cối,
đường đi vốn không hẹp mấy lại trở nên hỗn loạn không chịu được.
Đường Lâm dáng người nhỏ nhắn, trong đám đông có vẻ hơi yếu đuối, thỉnh thoảng bị người không có mắt xô đẩy, dưới chân cũng không vững. Thịnh
Dục đứng phía sau nàng ấy, mi tâm xoắn xuýt, cuối cùng khi nhìn thấy
Đường Lâm một lần nữa bị người đụng phải liền đưa tay giữ lấy nàng ấy,
ngăn không cho đi về phía trước.
Đột nhiên người bị giật lại, Đường Lâm một lòng đi về phía trước quay đầu lại, bối rối nhìn người trong lòng.
Nhìn trán Đường Lâm lấm tấm mồ hôi, hai má ửng đỏ, mấy sợi tóc dán hai
bên tai, trong lòng Thịnh Dục rất thương tiếc. Hiển nhiên xông pha lao
về phía trước không hợp với em ấy. Thịnh Dục thở dài, buông lỏng tay,
trong ánh mắt kinh ngạc của Đường Lâm nhanh chóng dời bước đến một bên,
chủ động cầm lấy tay nhỏ, che chở thân người nhỏ bé sau lưng mình.
Tức thời trước mắt Đường Lâm loé sáng lên như minh châu, chăm chú nhìn
vào người đang mở đường cho mình. Không chút che dấu sự vui vẻ trong
lòng, nụ cười xán lạn như hoa nở rộ trên khuôn mặt tuyệt sắc kia.
"Dục nhi." Đường Lâm kéo cái người đang toàn tâm toàn ý vì mình. "Mình
đi nơi khác xem chút đi." Nàng cũng giống như người này, không hề muốn
cô chịu vất vả.
Lần này đến phiên Thịnh Dục quay đầu lại, nhìn
xem ý cười loá mắt kia. Chẳng qua giờ phút này không phải thời điểm thâm tình nhìn nhau, thừa dịp sóng người phía sau còn chưa tới, Đường Lâm
bước trước một bước kéo Thịnh Dục đến khối đất trống nhỏ bên vệ đường.
Thoáng đứng vững, tạm thời thoát khỏi chen chúc, tay hai người lại quấn chặt hơn.
Thịnh Dục hồi thần, nhìn bốn phía một chút thì chỉ cảm thấy trước mắt
chỉ toàn đầu người, cô không khỏi có chút buồn cười. Mỗi năm cô đều ở
bên ngoài, hội đèn Sóc Châu dù cũng náo nhiệt nhưng không đông nghịt
người như ở Vĩnh Châu. Cô cũng không phải chưa dự Nguyên tiêu ở Vĩnh
Châu, chỉ là khi ấy còn nhỏ, lại có người lớn che chở nên hoàn toàn
không biết việc cầu sinh giữa biển người sẽ gian nan như thế nào. Đêm
nay xác thực thụ giáo một lần.
"Chị cười cái gì vậy?" Đường Lâm nhìn Thịnh Dục, luôn cảm thấy người này có chút khác năm xưa. Không biết có
phải đèn đuốc đầy đường tôn lên hay không mà đôi mắt người ấy dường như
đặc biệt chói sáng.
"Chỗ này làm sao gọi là xem đèn được chứ,
căn bản chỉ toàn là đầu người." Thấy càng có nhiều người hơn, Thịnh Dục
kéo Đường Lâm dựa vào người mình một chút, sợ nàng bị người khác đụng
phải. "Ta không hề biết Vĩnh Châu lại có nhiều người như vậy."
Đầu người? Đường Lâm nghe cô nói vậy cảm thấy rất chính xác, buộc miệng
cười. "Chỉ sợ đầu người còn nhiều hơn cả hoa đăng. Đại chưởng quỹ như
chị không biết có thể đếm được bao nhiêu?"
Thịnh Dục tuỳ ý nàng
ấy chế nhạo, trong lòng lại thích không nói được, chỉ cảm thấy những thứ tích tụ trong lòng mấy ngày nay giống như theo người ấy tan biến hết.
Nếu mỗi ngày đều như thế nào thì thật tốt biết bao. Chỉ là ...
Không để cho cô suy nghĩ nhiều, trên không trung đùng một tiếng vang, khiến cho tạp niệm mới phát lên trong đầu cô nổ tung.
Ngẩng đầu nhìn một viên pháo hoa nổ tung trong không trung, hình như có ngàn vạn tơ vàng rơi xuống trong đêm tối. Trong đám người phát ra một
trận reo hò, khánh điển quan trọng nhất đêm Nguyên tiêu ở Vĩnh Châu đã
bắt đầu.
Ngay sau đó, một viên lại một viên pháo hoa theo sát
lấy phóng lên bầu trời, cứ mỗi một lần nở rộ thì tiếng hoan hô càng phát ra vang dội.
Không theo biển người đi về phía trước, hai người
đứng tại mảnh đất trống nhỏ, lẳng lặng thưởng thức cảnh đẹp, pháo hoa
này tựa như được bắn ra chỉ vì các nàng.
"Dục Nhi, hôm nay em rất vui vẻ." Đường Lâm dựa vào người tại Thịnh Dục, đầu hơi nghiêng tựa vào đầu vai của cô.
"Ừ." Không phát giác tư thế hai người lúc này có chút mập mờ, những tạp niệm trói buộc cô đã sớm bị ném ra sau đầu. Thịnh Dục si ngốc nhìn qua, nhìn không chớp mắt ánh sáng pháo hoa giữa bầu trời, hoàn toàn bị cảnh
đẹp trước mắt mê hoặc.
"Dục Nhi, sang năm chị cũng ở cùng em trải qua Nguyên tiêu chứ?" Có người tiếp tục truy vấn.
"Được." Người kia hoàn toàn trầm mê tại trong vui sướng, nhanh chóng đáp ứng.
Ngẩng đầu lên, trong mắt giai nhân lóe lên tia giảo hoạt.
"Dục Nhi, chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ được chứ?"