Lệ Nam nghiêng đầu qua chỗ khác thấy Ngôn Hành Yến cũng là vẻ: Cậu
đang nói cái gì, tôi là ai đây là đâu? thì nghẹn một ngụm máu già trong
cổ họng, trong lòng tuyệt vọng vô cùng. Nhưng dù Lệ Nam giãy dụa đau khổ thế nào trò chơi vẫn phải tiếp tục, hắn không thể làm gì khác hơn là
tóm gọn quy tắc trong một câu đơn giản --
"Chờ lát nữa tôi bỏ phiếu cho ai thì hai người bỏ theo, đã biết chưa?"
Ngôn Hành Yến và Chu Viễn Các cùng nhíu lông mày tỏ vẻ không tán thành. Lý
do của Chu Viễn Các là: "Lỡ như cậu chọn sai thì sao? Một phiếu của tôi
bằng hai phiếu của các cậu, chỗ này chính là bốn phiếu, một phần ba số
phiếu, mù quáng theo sự lựa chọn của cậu có thể đưa tới hậu quả nghiêm
trọng."
Ngôn Hành Yến lại cho rằng: "Cậu giải quyết vấn đề rất giỏi, nhưng chơi game lại không giỏi lắm. Cậu có nhớ lần trước..."
Lệ Nam: "..."
Trước lúc hắn cầm bút chọc chết hai tên không hiểu quy tắc trò chơi còn léo
nha léo nhéo trò chơi "Quan tòa" -- theo lời âm thanh trên đỉnh đầu nói
cũng chính thức bắt đầu, tuyên bố đêm qua người chơi số 7 đã chết, tiếp
theo sẽ bắt đầu tranh luận theo chiều ngược kim đồng hồ bắt đầu từ người chơi ngồi bên tay trái số 7.
Ánh sáng xung quanh bỗng nhiên tối
xuống chỉ còn lại một luồng sáng chiếu xuống người chuẩn bị nói, còn lại đều ở trong bóng tối.
Bằng cách này, ba người Lệ Nam ở vị trí
phía sau, nói ra danh tính của mình và suy đoán muộn hơn so với hầu hết
người chơi, nhờ vậy tin tức có được nhiều hơn, đây là thứ tự vô cùng có
lợi còn có thể để mấy con gà này tìm hiểu trò chơi giết người này muốn
nói điều gì.
Điển hình của kiểu chơi game không ra gì nhưng giả ngầu dọa người khác lại giỏi.
Số 8 là một cô bé chỉ vừa lên tiểu học sợ hãi co rúm tại chỗ, vừa nhìn
người phụ nữ bên cạnh vừa run rẩy nói: "Em... em là người, em không biết gì cả. Qua."
Vẻ mặt Chu Viễn Các mông lung đến chết lặng, hắn nhìn Lệ Nam khẽ hỏi: "Chỉ vậy đã qua à, đơn giản thế?"
Cô bé cúi đầu xuống, người phụ nữ bên cạnh bị cô bé nhìn chằm chằm mở
miệng: "Tôi là mẹ của số 8, chúng tôi đều là người tốt. Đêm qua chúng
tôi không phát hiện gì, không biết gì hết. Qua."
Ngôn Hành Yến nhếch lông mày giọng không hiểu hỏi: "Trò này chơi như vậy à?"
"Tôi cảm thấy không hẳn như vậy." Mười ngón tay Lệ Nam đan vào nhau đặt trên đùi, hắn nghe cả trai lẫn gái từ số 8 đến số 12 đều nói mình là người
không biết gì hết đúng là đau đầu.
Cuối cùng cũng đến lượt số 13
Chu Viễn Các lên tiếng, Lệ Nam nhận ra điều này chứng tỏ hắn là số 1 còn Ngôn Hành Yến là số 2. Trong lúc Lệ Nam cho rằng Chu Viễn Các ngáo ngơ
cũng sẽ nói câu tôi là con người, tôi không biết gì cả thì hắn lại chậm
rãi khoanh chân tư thế tự nhiên giọng nói lạnh nhạt: "Thân phận của tôi
là cảnh sát trưởng, tôi là người chơi mới không tham gia đêm đầu tiên,
điều này đủ chứng minh tôi không phải quỷ. Qua."
Nói thật tuy
biểu hiện của Chu Viễn Các rất bình tĩnh nhưng Lệ Nam vẫn cảm thấy lời
hắn nói ra không logic, dù sao họ cũng là đồng bạn lại còn trao đổi thẻ
bài với nhau nên Lệ Nam bất chấp nói: "Tôi thấy số 13 nói rất có lý, tôi tin anh ta là cảnh sát trưởng... Tôi cũng là người, tối qua không thấy
gì hết. Qua."
"Tôi tán thành số 1." Ngôn Hành Yến lười suy nghĩ, y đùa nghịch sáo trúc trong tay chép lại văn mẫu của Lệ Nam, "Tôi là
người, không biết gì hết. Qua."
Tiếp theo là số 3, là một em gái có quả đầu vàng như mì tôm gầy gò trong chiếc váy với dây thắt
lưng, cô liếc nhìn ba người Lệ Nam với ánh mắt nghi ngờ, "... Tôi có
thân phận là người tốt. Qua."
Số 5 là một người đàn ông béo mập,
rất trắng, đôi mắt bị thịt chen chúc thành một khe nhỏ lõm xuống, vì Lệ
Nam nghe được toàn bộ quá trình lừa gạt đêm qua nên biết trong bọn bắt
cóc có ít nhất một gã đàn ông, vậy nên hắn đặc biệt quan tâm đến tất cả
nam giới trong này bao gồm cả số 5. Trong mười ba người có tổng cộng sáu nam giới, trừ Ngôn Hành Yến, hắn và Chu Viễn Các trong ba người còn lại có một người là quỷ.
Sau khi số 5 nói câu đầu tiên Chu Viễn Các đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là người yêu qua mạng của Nhạc Nhạc."
Lệ Nam và Ngôn Hành Yến cùng lên tinh thần nhìn chằm chằm cậu béo kia. Tuy vẻ ngoài cậu béo khiến người ta nhìn mà thở dài, mặt lại còn nhiều mụn
nhưng được cái giọng nói thuần phát như đàn vi-ô-lông-xen còn thêm cả
tone trầm khiến vô số thiếu nữ nghe xong muốn mang thai, nhắm mắt lại
nghe cậu ta nói chuyện đúng là một trải nghiệm khác biệt so với lúc mở
mắt.
Cậu ta nói: "Tôi thấy số 1 và số 2 rất khả nghi."
"Ồ? Vì sao chỉ có hai chúng tôi khả nghi, sao số 13 lại không khả nghi?"
Ngôn Hành Yến đập bàn tỏ vẻ không phục, nói như thể nếu Lệ Nam là Chu
Viễn Các y nhất định sẽ giết tên đồng đội heo này ngay lập tức.
"Quan tòa" trước giờ vẫn lặng yên không một tiếng động bỗng nhiên lên tiếng
ngay lúc này, "Không được cắt ngang lời người khác." Ngôn Hành Yến
nghẹn, im lặng để Lệ Nam kéo về chỗ ngồi.
"... Tiếp tục như vậy
không được, nếu ban ngày chúng ta không thu được chút tin tức hữu dụng
nào lại còn bị nghi ngờ buổi tối quỷ có thể yên tâm giết thêm một
người." Cuối cùng Lệ Nam cũng nhận ra chỗ có vấn đề, hắn kéo tay áo Ngôn Hành Yến, "Vòng kế tiếp chúng ta phải..."
"Tôi là số 6." Một
giọng nói quen thuộc cắt đứt lời Lệ Nam, bọn họ đồng loạt ngẩng đầu thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, Chu Viễn Các gần như đứng bật dậy
khỏi ghế lại bị Lệ Nam kéo chặt quần áo lôi lại.
"Ngồi xuống, đây không phải là cô ấy, chỉ là ảo ảnh." Lệ Nam mất sức của chín trâu hai
hổ mới không để Chu Viễn Các vọt thẳng đến trước mặt người chơi số 6 Chu Nhạc Nghiên, còn Chu Nhạc Nghiên phấn khởi nhìn Chu Viễn Các không còn
triệu chứng tự kỷ như trước đây nữa, thẳng thắn nói: "Ngoại trừ số 13
nói mình là cảnh sát và số 3 biểu thị mình có thân phận những người còn
lại đều giả vờ là người. Điều này rất kì quái, vì sao người có mắt âm
dương không công bố thân phận sau đó kiểm chứng thực hư?
Về điểm
này có hai trường hợp, một là số 7 đã chết chính là mắt âm dương đúng
lúc bị quỷ ăn mất, mắt âm dương đã bị ăn ngay từ đêm đầu tiên; hai mắt
âm dương vì một lý do nào đó không muốn bại lộ thận phận nhưng tôi cảm
thấy như vậy không tốt, sẽ khiến chúng ta mất rất nhiều tin tức."
Ba, Lệ Nam bổ sung trong lòng, mắt âm dương không biết chơi, không biết
phải nói gì. "Nhìn đi." Lệ Nam tiến đến bên tai Ngôn Hành Yến nói: "Nhìn người ta biết chơi chưa, ăn nói rành mạch rõ ràng lại còn có thể phân
tích dùng nhiều luận điểm chứng cứ."
Ngôn Hành Yến: "..."
"Tôi cho rằng khả năng đầu tiên có thể lớn hơn một chút, như vậy phe người
tốt hiện đang ở thế yếu, phần bỏ phiếu tiếp theo nên cẩn trọng. Tôi là
người cuối cùng, tôi bỏ phiếu đầu tiên, tôi đề nghị chọn một trong hai
người số 1 và số 2 để loại ra ngoài."
Lệ Nam: "..."
Lệ Nam thu lại lời khen vừa rồi: "... Chơi cái kiểu gì vậy trời."
Con ngươi Chu Viễn Các phóng lớn, vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú lắng nghe.
Hắn hiểu đây chỉ là một chút tàn ảnh của Nhạc Nhạc, là hình tượng trong
mộng của cô, là giả... vì Chu Nhạc Nghiên sẽ không tự tin nói chuyện lưu loát trước mặt mình như vậy.
Đây là Chu Nhạc Nghiên trên internet, là Chu Nhạc Nghiên trong trò chơi cô am hiểu nhất.
"Họ rõ ràng là cùng một phe, luận điểm của số 13 không vững. Quan tòa không nói người chơi mới là người hay là quỷ nhưng số 1 và số 2 lại tin tưởng số 13 ngay lập tức, hiển nhiên số 1 và số 2 quen nhau, số 13 đã nói ra
thân phận chúng ta tạm thời tha cho hắn, chờ đến lúc bỏ phiếu là có thể
nhìn thấy rõ ràng.
Số 1 và số 2 nhất định là hai con quỷ, tôi kiến nghị loại số 2 trước, ngày mai loại số 1. Qua"
Lệ Nam thật sự muốn đập thẻ bài chứng minh thân phận lên mặt Chu Nhạc
Nghiên, thiệt cho hắn còn tin tưởng đại thần Chu Nhạc Nghiên sẽ dẫn dắt
cả bọn chiến thắng trong quỷ mộng.
"Vẻ mặt của cậu là sao?" Chu
Viễn Các bỗng nhiên nói, hắn cau mày: "Rõ ràng các cậu không biết chơi
sao lại trách Nhạc Nhạc phân tích không đúng?"
"Trọng điểm ở chỗ
này à?" Ngôn Hành Yến nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, "Trọng điểm là em gái tốt của anh muốn loại tôi, vòng sau loại Lệ Nam kia kìa."
"Vậy
làm sao bây giờ?" Chu Viễn Các vẫn mù tịt về trò chơi như trước, hắn
nhìn Lệ Nam, "Thân phận của các cậu là gì, có thể xoay chuyển cục diện
không?"
Ngôn Hành Yến nói: "Tôi là mắt âm dương, buổi tối có thể
kiểm tra thân phận một người, cậu ấy là thiên sư buổi tối có thể giết
một người hoặc cứu sống một người."
"Ừ." Chu Viễn Các gật đầu,
hỏi: "Thì ra cậu ngươi chính là mắt âm dương Nhạc Nhạc nói, vậy sao vừa
rồi cậu không nói ra thân phận?"
"Tôi cũng mới chơi lần đầu, làm sao tôi biết phải nói ra thân phận."
"Đừng ồn ào." Lệ Nam phiền não xoay bút, "Chúng ta thống nhất bỏ phiếu cho một người xem có thể xung phiếu được không."
"Xung phiếu?" Ngôn Hành Yến hoài nghi thuật ngữ này, còn Chu Viễn Các lại hỏi dõng dạc: "Bầu cho ai?"
Lệ Nam chỉ về phía hai người đàn ông khác ngoài số 5 béo ục ịch là số 10
và số 11, "Trong số họ nhất định có một con quỷ, hai người cảm thấy ai
xấu hơn?"
"Đều rất xấu. Hơn nữa còn xấu theo nhiều kiểu khác nhau khiến người ta khó lựa chọn." Ngôn Hành Yến sờ cằm, Chu Viễn Các thay
họ đưa ra quyết định: "Theo thứ tự đi, số 10."
Sau khi có kết quả thảo luận ba người lập tức bắt đầu bỏ phiếu, chốc lát sau "Quan tòa" bắt đầu tuyên án: "Sáu người số 3, 8, 9, 10, 11, 12 bỏ phiếu trắng. Số 4, 5, 6 bỏ phiếu cho số 2. Số 1, 2, 13 bỏ phiếu cho số 10. Số 10 bị loại."
"Sao phiếu trắng nhiều vậy..." Ngôn Hành Yến nói được nửa câu toàn thân số
10 bị loại nhanh chóng bốc lên ngọn lửa màu xanh, giữa ngọn lửa gã đau
đớn kêu gào một tiếng, thân thể cao lớn nhanh chóng thu nhỏ lại cuối
cùng biến thành một tờ giấy.
Trang giấy bay đến giữa bàn, là một bức phác họa giống số 10 đến chín phần.
Không có bất kỳ lời nói nhảm dư thừa nào, một giây sau quang cảnh xung quanh
lại thay đổi một lần nữa, tuần hoàn giống đem ăn thịt người trước đó như đúc. Chờ Lệ Nam lấy lại lý trí hắn đã ở một nơi mơ hồ, phí hết công sức Lệ Nam mới miễn cưỡng nhận ra mình đang đứng ở giữa một cái chợ.
Dòng người cuồn cuộn Lệ Nam bị những khuôn mặt mơ hồ hai bên chen lấn liên
tục lùi về phía sau, vất vả lắm mới tìm được một nơi đất trống hắn đặt
một cái ghế gỗ bị gãy một chân lên tảng đá ven đường sau đó đứng lên ghế quan sát xung quanh.
Bởi ưu thế cao lớn Lệ Nam và Ngôn Hành Yến
cùng lúc nhìn thấy đối phương, nửa phút sau Chu Viễn Các cũng mang theo
cõi lòng tràn đầy khiếp sợ đi tới bên cạnh họ.
"Đây chính là quỷ
mộng, khung cảnh hỗn loạn khó kiểm soát, của em gái anh coi như tốt
rồi." Ngôn Hành Yến không có chuyện gì an ủi, Chu Viễn Các xoa xoa huyệt thái dương mệt mỏi nói: "Tôi chỉ không ngờ con bé lại có thể nghĩ..."
"Tranh thủ vẫn còn đang hoàng hôn, quỷ chưa hành động chúng ta phân tích một
chút." Lệ Nam kéo Ngôn Hành Yến lại gần, lại dùng mắt ra hiệu Chu Viễn
Các tới gần đây. "Lúc nãy ba người chúng ta đều bỏ phiếu cho số 10, chỉ
có số 4 và số 5 ủng hộ, Chu Nhạc Nghiên, những người còn lại đều bỏ
phiếu trắng. Trong trò chơi bình thường không có khả năng xuất hiện loại tình huống này, ban đầu tôi cứ nghĩ cậu nhất định sẽ bị loại... Nên tôi cảm thấy đây cũng là một gợi ý phân chia bạn bè.
Hơn nữa số 5 là cp trên mạng của Chu Nhạc Nghiên nên tôi đoán số 4 chắc cũng là bạn
trên mạng của cô ấy, ba người bọn họ là một nhóm còn những người còn lại quen biết qua nhiều cách khác nhau."
Nói xong Lệ Nam hỏi Chu
Viễn Các, "Anh từng gặp nữ sinh số 4 chưa?" Người sau lắc đầu, "Tôi đã
lấy được lịch sử chat của Nhạc Nhạc nhưng bọn họ không trao đổi ảnh
chụp, trong cuộc trò chuyện cũng không xuất hiện nhân vật khả nghi nào."
Lệ Nam gật đầu, nói tiếp: "Mặt khác chính là thân phận của số 10 đã bị
loại, tôi nắm chắc người đó là quỷ, khi gã biến mất ngọn lửa màu xanh
lam rất dễ khiến người ta liên tưởng đến ma trơi, bức tranh lưu lại cũng giống với bản phác họa khi cảnh sát xác nhận khuôn mặt của kẻ tình
nghi, tuy rằng nguyên tắc không nói rõ nhưng tôi nghĩ chúng ta không
giết nhầm người."
Chu Viễn Các lại lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc,
hắn lẩm bẩm: "Trước khi tới Ngôn Hành Thiện có nhắc nhở tôi quỷ mộng là
như thế nào, nhưng những chi tiết này tôi hoàn toàn không chú ý, cũng
không sản sinh liên tưởng với hiện thực."
"Bây giờ nghĩ vẫn kịp." Từ sau khi theo Lệ Nam cùng tiến vào quỷ mộng Ngôn Hành Yến không dùng
đến đầu óc mấy nói, "Tối hôm qua kiểm tra số 6 tra ra là Chu Nhạc
Nghiên, đêm nay chúng ta kiểm tra thân phận của ai đây?"
"Nhạc
Nhạc là..." Chu Viễn Các vô thức muốn hỏi thân phận của Chu Nhạc Nghiên
nhưng mới nói một nửa lại nhớ ra trong trò chơi này Chu Nhạc Nghiên còn
có thể là gì nữa, đương nhiên là người bị hại rồi.
"Số 4 và số 5
đều ủng hộ Chu Nhạc Nghiên, đàn anh cũng đã điều tra đối tượng yêu qua
mạng kia chứng minh cậu ta chỉ là một tên vô dụng hèn nhát, cũng không
gây ra tổn thương nào cho Chu Nhạc Nghiên." Lệ Nam nói, "Vì vậy, tốt hơn hết chúng ta nên chọn từ những người bỏ phiếu trắng... Tôi muốn kiểm
tra cô bé đó."
"Hả?" Ngôn Hành Yến hết sức kinh ngạc: "Tôi đã
loại bỏ con bé đó đầu tiên, trông nó như kiểu em rất ngốc nghếch mau lừa bán em đi ấy."
Chu Viễn Các nheo mắt, trầm tư nói: "Có phải vì
mọi người thường bị lừa dối bởi vẻ bề ngoài không? Nhìn như vô hại nhưng có thể người đó lại chính là kẻ nguy hiểm nhất."
"Cô bé và mẹ
hoặc cùng nhau bị lừa bán, hoặc chính là lợi dụng lòng thương hại của
người khác để lừa gạt, ví dụ như cô bé khóc nói mình bị lạc đường, rất
nhiều cô gái trẻ nhẹ dạ đều sẽ giúp nó."
Ngôn Hành Yến gật đầu móc ra xấp bài từ trong túi, ba giây sau y ngẩng đầu ngơ ngác hỏi: "Con bé đó là số mấy?"
Lệ Nam: "..."
Lệ Nam: "Cậu có bầu à, một lần chửa ngốc hết ba năm."
Chu Viễn Các thực sự không thể nào chịu được màn tấu hề thiếu nghiêm túc của họ, tức giận nói: "Số 8!"
- --
Editor:
Thứ tự phát biểu sẽ là 8, 9, 10, 11, 12, 13, 1, 2, 3, 4, 5, 6.
Trong đó:
1 - Lệ Nam - Thiên sư
2 - Ngôn Hành Yến - Mắt âm dương
3 - Cô gái tóc vàng
4 - Bạn trên mạng của Nhạc Nhạc
5 - Bạn yêu qua mạng của Nhạc Nhạc
6 - Chu Nhạc Nghiên
7 - Đã hẹo
8 - Cô bé tiểu học
9 - Mẹ của 8
10 - Quỷ, đã bị nhóm Lệ Nam vote chết
11, 12 - chưa rõ
13 - Chu Viễn Các - Cảnh sát trưởng
Trong truyện có thuật ngữ "Xung phiếu" của ma sói bên Trung mình không biết là gì, bạn nào biết xin góp ý cho mình ạ.