Trưa ngày đầu thu nắng nhẹ, ngoài cửa sổ gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ nhưng Lệ Nam và Ngôn Hành Yến ở
trong nhà vẫn luôn nhíu chặt lông mày.
"Thật đúng là một lời
thành sấm, kế hoạch chưa kịp tiến hành đã kết thúc ngay ở mục đầu tiên." Ống hút trong cốc coca của Lệ Nam bị cắn đầy dấu răng, hắn nhìn lướt
qua khung chat với Chu Viễn Các, đã qua một tiếng nhưng đối phương vẫn
không trả lời tin nhắn.
Ngôn Hành Yến không có gì để nói chỉ đành lấy vài chuyện cũ ra để xoa dịu tâm trạng Lệ Nam, "Đừng nhìn điện thoại mãi, không phải nói không có tin tức chính là tin tức tốt nhất sao?"
Nói xong y quay đầu ra ngoài cửa sổ nhìn những người đang đi qua đi lại
trên đường, trong lúc vô tình nhìn thấy hình ảnh mình thiếu mất một mảng tóc phản chiếu trên ô cửa sổ sáng ngời, tâm trạng của Ngôn Hành Yến
ngay lập tức càng thêm không xong, chỉ muốn phun chết con lệ quỷ vừa
xuất hiện đã kéo đến hai chuyện xấu.
"Đã hơn một tiếng không liên lạc được với Chu Nhạc Nghiên rồi, cậu vẫn cảm thấy đây là tin tức tốt?" Lệ Nam lo nghĩ lật qua lật lại wechat, ngoại trừ Chu Nhạc Nghiên ở
ngoài tất cả bạn bè có thể nghĩ đến dù cho có quen biết cả hắn và Ngôn
Hành Yến hay không Lệ Nam đều liên lạc một lần, đa số lập tức trả lời
nói mình đang đi nghỉ mát, những người khác cũng lục tục trả lời trong
vòng hai tiếng đồng hồ.
Chỉ có Chu Nhạc Nghiên, mọi tin nhắn gửi cho cô nàng đều như đá chìm đáy biển, tựa như cô bỗng nhiên bốc hơi khỏi thế gian.
Ngôn Hành Yến từ quầy lễ tân nhận lấy bữa ăn thứ hai của họ ở KFC, hai chiếc bánh mì kẹp thịt và một phần khoai tây chiên lớn, một mình y độc chiếm
hết tất cả bánh mình kẹp thịt chỉ hai ba miếng đã ăn xong, chừa lại cho
Lệ Nam khoai tây chiên, nhìn tốc độ ăn uống của y cứ như có cái gì ăn sẽ khiến y bình tĩnh hơn nhiều.
Cuối cùng Chu Viễn Các cũng gọi
điện về, Lệ Nam gần như bắt máy ngay lập tức. Không đợi hắn hỏi thế nào
rồi giọng nói cố gắng giữ tỉnh táo cùng với tiếng còi cùng nhau truyền
đến, "Tôi đã liên lạc với người bạn trai trên mạng mà các cậu nói, cái
gì cp đó, cậu ta nói với tôi cậu ta không gặp Nhạc Nhạc!"
"Cái
gì?" Lệ Nam nhớ lại đoạn nói chuyện trong nhóm chat với Chu Nhạc Nghiên
lúc trước, "Nhưng đúng là Chu Nhạc Nghiên có nói đi gặp mặt bạn trên
mạng. Cô ấy còn hỏi nên tặng gì cho đối tượng của mình."
"Đúng là họ đã hẹn gặp." Chu Viễn Các đập mạnh lên tay lái, "Có thể thằng nhóc
kia lâm trận bỏ chạy, không muốn gặp Nhạc Nhạc, sau đó bỏ mặc em gái tôi ở một nơi hoàn toàn xa lạ!"
"Vì sao?" Lệ Nam không thể nào hiểu
nổi, dựa vào những biểu hiện của Chu Nhạc Nghiên trước đây hẳn quan hệ
của hai người phải rất tốt, cậu kia còn chụp cả thẻ căn cước. Hơn nữa
lần gặp mặt này đã được hai bên thống nhất, sao lại bỗng nhiên không gặp nữa?
Ngôn Hành Yến ngồi sát cạnh Lệ Nam, vì dựa vào tương đối
gần nên cũng mơ hồ nghe được chút nội dung trong điện thoại. Y mấp máy
môi, nói: "Có khi nào ảnh chụp và căn cước người nọ chụp đều là giả
không?... Nói vậy cậu ta rất đáng nghi."
"Tôi cũng nghĩ như vậy." Chu Viễn Các cũng nghe được lời của Ngôn Hành Yến,
"Tôi đã báo chuyện Nhạc Nhạc mất tích cho Quỷ Điệu Biện ở thành phố bên
cạnh để họ liên lạc với cục cảnh sát... Nhưng tôi vẫn không yên tâm,
hiện tại tôi đến tỉnh M trước, các cậu ở lại trường chờ Nhạc Nhạc, nếu
có tin tức gì mới của nó lập tức báo cho tôi biết."
"Được, chúng
tôi đã biết." Lệ Nam lại căn dặn hai câu trên đường nhất định phải chú ý điện thoại. Hắn quay đầu chẳng biết Ngôn Hành Yến đã đổi vị trí của cái bịt mắt từ bao giờ, con mắt nhân loại bị che lại để lộ ra con mắt quỷ,
cái bịt mắt phối thêm kính râm khiến y trông chẳng khác gì thiểu năng.
Chú ý tới ánh mắt nghi hoặc của Lệ Nam, Ngôn Hành Yến chủ động lên tiếng
giải thích: "Tôi muốn nhìn xem lệ quỷ có gần ở nhà hay không, ông ấy
không có cách nào tới gần cậu nhưng có thể lượn lờ ở xung quanh, cho dù
ông ấy có bám vào trên người ai tôi vẫn có thể nhìn thấy quỷ khí tỏa ra
xung quanh."
"Có cần tôi tháo vòng đỏ xuống không?" Lệ Nam hỏi,
Ngôn Hành Yến lập tức từ chối, "Không được, vong hồn quỷ quái quanh đây
nhiều lắm, cậu tháo vòng xuống chỉ một con cũng có thể tùy ý kéo vào
trong mộng, tôi lại phải theo cậu vào trong giấc mộng, cái được không đủ bù lại cái mất."
"Có nơi nào an toàn sạch sẽ không?"
"Nhà của chúng ta." Ngón tay Ngôn Hành Yến chỉ về phía nhà mình, "Quỷ không
vào được, tin tôi đi, lệ quỷ có ở cũng sẽ thấy không thoải mái. Huống
chi dựa vào việc ông ấy chưa nói rõ đã vội rời đi, còn có lời thỉnh cầu
nhà họ Ngôn trợ giúp lúc trước để suy đoán, rất có thể ông ấy đang bị
thương, vậy lại càng không vào được."
"... Còn cách nào khác
không?" Lệ Nam cắn răng, lưỡi hái Hắc Vô Thường cho họ đã được dùng ở
quỷ thị nên bây giờ hắn không có cách nào liên lạc trực tiếp với Hắc Vô
Thường nhờ đối phương trợ giúp... Chí ít Hắc Vô Thường có thể cho hắn
biết tính mạng Chu Nhạc Nghiên có an toàn hay không.
Ngôn Hành
Yếnn rũ mắt trầm tư, bỗng nhiên y giật giật ngón út kéo theo chỉ đỏ trên tay Lệ Nam, Lệ Nam sửng sốt ngẩng đầu đối diện với ánh mắt né tránh của Ngôn Hành Yến, nhưng chỉ trong chớp mắt này Lệ Nam hiểu những ý nghĩa
sâu xa đằng sau hành động tưởng như vô nghĩa của Ngôn Hành Yến.
Chu Nhạc Nghiên hành tung bất định, sống chết không rõ, lỡ đâu có một ngày
một trong hai người họ cũng bặt vô âm tín như cô thì sao? Ngôn Hành Yến
chỉ mới nghĩ đã cảm thấy không thể thở nổi, tay cũng không tự chủ muốn
tóm lấy chút gì.