Cái tên này khiến hai người không kiềm chế được ngồi thẳng người, Ngôn
Hành Yến bấm dừng phim nghiêm túc hỏi: "Sao ông ấy lại xuất hiện ở đó?"
Địa chỉ nhà họ Ngôn hẻo lánh, người bình thường sẽ không lảng vảng quanh nơi đó.
Giọng của Ngôn Hành Thiện cũng nghiêm túc không kém:
"Ông ấy cố ý đến tìm chúng ta. Ông ấy gặp phiền phức nên thỉnh cầu nhà
họ Ngôn trợ giúp."
"Ông ấy có yêu cầu gì, đổi lại được cái gì
tốt?" Ngôn Hành Yến không tin một con lệ quỷ không có chỗ dựa dám yêu
cầu thiên sư giúp đỡ nó, dù nhà họ Ngôn cũng là một quỹ từ thiện.
"Ông ấy đồng ý từ bây giờ cho đến khi báo thù xong sẽ nghe theo nhà họ Ngôn
sắp xếp. Trừ những việc trái với phép tắc của Địa Phủ những việc khác gì cũng làm được." Ngôn Hành Thiện khẽ nói: "Mà yêu cầu còn lại là nhà họ
Ngôn phải giúp ông ấy giải quyết hết những kẻ bám theo cản trở việc trả
thù."
"Làm tròn thì là ngự quỷ, nhưng tác dụng mang lại cao hơn
thuật ngự quỷ bình thường rất nhiều, dù sao đây cũng là một con lệ quỷ
gần như không gì không thể làm được." Ngôn Hành Yến trầm tư mấy giây,
"Xem ra kẻ Trịnh Cao Thu đối phó rất khó giải quyết nếu không ông nội
cũng sẽ không đồng ý, dù sao khoảng thời gian 'bắt đầu từ bây giờ cho
đến khi kết thúc' sẽ có nhiều thay đổi, ai biết có khi thứ hai tuần sau
ông ấy đã giết được kẻ thù sau đó nhắm mắt xuôi tay. Mà chúng ta ắt sẽ
vì ông ấy mà đắc tội không ít người cùng ngành."
"Sáng nay tất cả thiên sư đều đến đông đủ, thậm chí ông nội còn dùng cái gương của anh
để nói chuyện với Ngôn quỷ sư, sau khi thảo luận kết quả cuối cùng là
đồng cho Trịnh Cao Thu tị nạn. Đương nhiên trừ những yêu cầu ở trên ông
nội còn đưa ra một điều kiện nữa, Trịnh Cao Thu cũng đồng ý rồi." Ngôn
Hành Thiện hơi dừng một chút, "Nếu như mụ đàn bà họ Trần kia xuất hiện
trong khoảng thời gian này ông ấy sẽ bảo vệ chú mày vô điều kiện."
"..." Ngôn Hành Yến hít sâu một hơi, chậm rãi trả lời, "Nói cách khác..."
"Nói cách khác mạng của chú em ngày càng an toàn, có thể nói là tường đồng
vách sắt, đến lãnh đạo quốc gia cũng chưa chắc đã được như mày đâu, muốn đi đâu chơi thì cứ đi đi!... Được rồi, đang để chế độ rảnh tay hả?"
Lời này có nghĩa Ngôn Hành Thiện sẽ phải nói vài chuyện đồi phong bại tục,
không thể để cho Lệ Nam nghe được, Ngôn Hành Yến nhanh chóng tắt chế độ
rảnh tay cầm điện thoại đặt bên tai, y nhìn Lệ Nam thấy đối phương không có bất cứ phản ứng lạ thường nào mới tiếp tục nói chuyện với anh họ.
"Không, anh muốn nói gì?"
"Đi ra ngoài chơi nhớ mang đồ bảo hộ, đàn ông dùng cửa sau rất dễ bị nhiễm bệnh."
Ngôn Hành Yến nhảy dựng lên khỏi ghế sa lông, dù biết Lệ Nam không nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện nhưng y vẫn chột dạ trốn vào phòng ngủ, còn
khóa cửa lại.
"Anh đang nói lung tung gì thế! Quan hệ của em với Lệ Nam..."
"Lừa anh mày à? Chỉ nhìn cái ánh mắt của mày lúc nhìn Lệ Nam, lại còn lì lợm la liếm bám đít người ta như vậy... Tối đa là hiện tại chú mày vẫn chưa thành công."
"..."
"Haha, nói trúng rồi!"
"Cút!" Ngôn Hành Yến thẹn quá thành giận cúp điện thoại.
Ra khỏi phòng ngủ Ngôn Hành Yến thấy Lệ Nam mở máy tính bảng đang cúi đầu
tìm kiếm gì đó, gò má lộ ra vẻ chuyên chú mang theo sức hấp dẫn trí
mạng, từng chút một tóm lấy Ngôn Hành Yến vốn cũng không có bao nhiêu
nghị lực.
Khóe mắt Lệ Nam liếc về phía y, ngẩng đầu khó hiểu vẫy vẫy tay, "Đứng đó làm gì? Cậu có hủy vé không?"
"Hủy vé?" Ngôn Hành Yến ngồi xuống bên cạnh Lệ Nam một cách tự nhiên, tranh
thủ lúc điều khiển máy tính bảng dính vào với hắn, đến tận khi đổi vé
xong Ngôn Hành Yến mới tỉnh khỏi cơn mơ, "... Chúng ta không về à?"
"Không phải anh họ đã nói nhà cậu không có ai à? Nghỉ lễ ba mẹ tôi cũng đều
phải tăng ca, không lẽ chúng ta ai về nhà nấy rồi ăn đồ đặt bên ngoài cả bảy ngày?"
"... Cũng đúng."
"Nên tôi cho rằng thà ở lại
trường còn hơn về nhà, ngủ nướng hết bảy ngày sau đó đi dạo mấy khu xung quanh, ăn chút đồ, mua vài bộ quần áo mùa đông mới... Cậu thấy thế
nào?"
"Tôi thấy được..." Ngôn Hành Yến sung sướng nhếch khóe
miệng, "Rất được!" Có thể sống cùng một chỗ với Lệ Nam y cầu còn không
được, làm gì cũng có thể khiến y vui vẻ như một đứa trẻ tám tuổi ngu
ngốc.
Giao diện buồn tẻ của trang tìm kiếm thay đổi biến thành
"Một ngày dạo chơi quanh đại học N", "Những địa điểm nổi tiếng gần đạo
học N", một đống chỗ vừa nhìn đã biết đi cũng không vui vẻ gì nhưng vẫn
nhất định phải đến xem, nếu không những thiếu sót trong đời sẽ hiện ra
trước mắt.
Lệ Nam và Ngôn Hành Yến dành một buổi chiều lên kế
hoạch cụ thể, tuy biết rõ những ngày tiếp theo chưa chắc đã thực hiện
theo kế hoạch nhưng sắp xếp lịch trình vẫn là một việc khiến người ta
thỏa mãn.
Nhưng hai người tuyệt đối không ngờ rằng sáng sớm ngày mùng một đã có khách không mời đến phá vỡ kế hoạch của họ.
Chu Viễn Các gọi điện thoại cho Lệ Nam, sau khi biết hắn và Ngôn Hành Yến
vẫn còn ở trường học chết sống muốn mời hai người ăn cơm, nói để chúc
mừng mình đã thuận lợi gia nhập Quỷ Điệu Biện ở tỉnh S, trở thành một
viên chức chính thức.
Hai người không lay chuyển được Chu Viễn
Các nhiều lần mời mọc chỉ có thể đồng ý, chờ khi mở cửa phòng riêng quả
nhiên thấy Chu Nhạc Nghiên như con chim cút đang rụt cổ ngồi cạnh anh
trai, từng lỗ chân lông trên người cô nàng như đang kêu gào cứu tui
với!!!
Anh Nam và anh Yến ngày thường tai thính mắt tinh nay lại
như hai kẻ vừa mù vừa điếc, họ làm như không thấy ngồi xuống phía đối
diện với hai anh em, vừa nghe Chu Viễn Các quở trách Chu Nhạc Nghiên vừa an tĩnh như gà xem thực đơn.
"Sáng nay em đã làm gì?"
"..."
"Nói mau!"
"..." Chu Nhạc Nghiên nhịn đến đỏ cả mắt, lúc này mới ấp úng: "Mua quần áo."
Lệ Nam thầm than trong lòng hai người này quả là anh em, đến cùng tình cảm vẫn sâu nặng, nếu là trước mặt hắn và Ngôn Hành Yến có lẽ kề dao lên cổ Chu Nhạc Nghiên cũng không thể khiến cô nàng thở ra nửa chữ.