"Hứa với tôi, tương lai đừng trở thành người khẩu thị tâm phi, được không?"
"Cùng cố gắng."
Hiển nhiên Tùng Quân nghe được cuộc nói chuyện của hai tên nhân loại kia,
nhưng vì tâm trạng đang vui nên y quên có chọn lọc. Y cầm trong tay cái
lược gỗ tiếp tục chải vuốt khều ra một sợi khói đen dài, động tác nhẹ
nhàng như đang âu yếm chải tóc cho người yêu.
Cái bình trong suốt dần được những sợi khói màu đen lấp đầy, chúng quện vào nhau quẩn quanh không ngừng bồng bềnh lên xuống. Chờ sau khi Tùng Quân khều nốt sợi
khói đen cuối cùng bỏ vào bình, chúng đột nhiên lóe lên, tất cả những
sợi khói đen đã hòa làm một thể biến thành một màn sương nhỏ màu đen.
"Quay về nói với Thận Chi phách của hậu nhân nhà hắn coi như ta đây làm việc
thiện, phách của hắn ta cũng có thể giữ lại nuôi nhưng với điều kiện là
hắn phải tự mình đến tìm ta." Tùng Quân nói với Hắc Vô Thường nhưng bàn
tay vươn ra lại hướng về phía Ngôn Hành Yến, y nhẹ nhàng cong ngón tay
trỏ, trong nháy mắt Ngôn Hành Yến giống như là bị lốc xoáy cuốn bay đến
chỗ Tùng Quân, bị y dùng một tay túm chặt cổ.
"Ông..."
Không đợi Ngôn Hành Yến nói xong một cái tay khác của Tùng Quân bỗng nhiên
biến thành cành cây tùng, chúng quấn vươn ra rồi nhanh chóng chui vào
trong miệng Ngôn Hành Yến, sau đó chui vào cổ họng xâm nhập vào trong cơ thể.
Ngôn Hành Yến bị thiếu một phách nên thể hư, hồn
phách không ổn định, sau khi bị Lệ Nam vô tình nuốt mất một phách dù hai người đã kết âm hôn nhưng vẫn không thể cách xa nhau quá 1km.
Lúc đầu Lệ Nam đã chuẩn bị tinh thần sẽ như hình với bóng cùng Ngôn Hành
Yến suốt năm năm không ngờ họ lại trong họa có phúc, không cẩn thận tiến vào Quỷ thị lại bất ngờ có được phách của con người. Tuy rằng lúc trước bị Tùng Quân trêu chọc nhưng cũng chẳng đáng gì so với quà đáp lễ của
y.
Làn sương trắng mỏng chỉ còn lại chút dấu vết lơ lửng bên
ngoài dần biến mất. Không hiểu vì sao trong lòng Lệ Nam bỗng có chút
buồn vô cớ, giống như... Chút ràng buộc có một không hai giữa hắn và
Ngôn Hành Yến cũng biến mất theo.
Đợi đến khi Ngôn Hành Yến đã
không còn sức lực để giãy dụa cực hình này mới chấm dứt, Tùng Quân ném
Ngôn Hành Yến như con cá chết xuống đất ghét bỏ vung tay biến lại về tay người, "Sau khi về đừng có chạy lung tung, ăn nhiều ngủ nhiều, ít nhất
ba ngày không được có bất kì hành vi thân thiết nào với Đằng Căn nhỏ nhà ngươi."
Ngôn Hành Yến vất vả mới lấy lại tinh thần lại điên
cuồng ho khan, Lệ Nam lại trịnh trọng ngẩng đầu hỏi: "Hành vi thân thiết gì? Không được dựa sát vào nhau? Nhưng chúng tôi sống cùng nhau, lại
còn cùng học trong một lớp, phiền ông có thể nói rõ để tôi còn biết
đường tránh."
"Lộn xộn cái gì, sao ngay cả mấy chuyện này mà
ngươi cũng bắt ta phải nói rõ." Tùng Quân phiền phức khoanh chân, rõ
ràng phía sau y không có gì nhưng lại lười biếng tựa lưng về phía sau,
ngồi trên không khí: "Thì chuyện phòng the là không được, ừm... hôn cũng không được."
Lệ Nam: "... Hành vi được cho là thân mật."
"..." Ngôn Hành Yến mặt đỏ tới mang tai, ho như điên.
"Như nhau cả..." Tùng Quân thờ ơ vung tay, y cất xong cái bình đựng khói đen lại lấy quạt che mặt, ngáp một cái: "Ta mệt rồi, không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây."
"Đừng! Khụ khụ khụ..." Ngôn Hành Yến xoa mặt che dấu vẻ đỏ bừng không đúng lúc, "Phong Ly đâu?"
"Phong Ly?" Tùng Quân quay người lại, "Con nào?"
"Đương nhiên là con của chúng tôi."
"Con của các ngươi?" Tùng Quân cười rộ lên, y nhẹ nhàng vỗ tay, chỉ trong
chớp mắt trên bầu trời xuất hiện một cái bóng, ngay sau đó một đống gì
đó lông trắng gào rú từ trên rơi xuống, ngã trên mặt đất.
Bên kia một con báo màu xanh nhẹ nhàng đứng phía sau Tùng Quân, nó vung đuôi dài đập lên mặt đất.
"Sao rồi?" Tùng Quân sờ sờ lỗ tai con báo, cái nết của con báo xanh cũng y
chang Tùng Quân, ngay cả ánh mắt khinh thường cũng giống nhau như đúc,
"Cái con hàng này đúng là làm mất mặt dòng họ Phong Ly, còn muốn bái ta
làm thầy?"
Phong Ly cái? Giống với loài mèo nhìn qua không thể
phân biệt đực cái, nếu con báo xanh này này không lên tiếng Lệ Nam sẽ
không biết con Phong Ly to lớn mạnh mẽ này lại là giống cái.
Chồn trắng dính đầy bụi đất bò dậy nhanh chân nhảy ra phía sau Ngôn Hành
Yến, có người quen nên nó có dũng khí cáo mượn oai hùm, "Ai muốn nhận bà làm thầy! Là bà vừa đến không nói năng gì đã mang tôi đi bay loạn, tôi
cũng chẳng dám nhận dòng họ Phong Ly lại có cái loại mất nết như bà
đâu."
Con báo xanh rút móng vuốt to lớn vừa dầy vừa nặng của nó
lại, lập tức đứng dậy mở miệng gầm lên với Phong Ly, tiếng gầm của nó
như cơn lốc có thể thổi ngã đại thụ, hét dài như sấm sét, Lệ Nam và Ngôn Hành Yến không hẹn mà cùng bịt kín lỗ tai, Phong Ly càng thêm sợ hãi
đến mức chui tọt vào trong ống quần Ngôn Hành Yến.
Ngôn thiên sư
mới vừa rồi còn kiên quyết đòi lại Phong Ly nhà mình nay nhanh chóng
nâng Phong Ly lên dứt khoát ném nó về phía con báo xanh, "Tặng mấy
người, tôi luyện cho tốt, trong vòng mười năm đừng trả về."
"Đừng vứt rác bừa bãi như thế chứ!" Ngoài miệng con báo xanh chê ỏng chê eo
nhưng cơ thể lại rất thành thật, nó bay vọt đến trước mặt Phong Ly ngậm
cái cục màu trắng kia vào trong miệng.
Tùng Quân biết đây là đã đồng ý, thậm chí có khi con pet nhà y rất vừa lòng con Phong Ly còn non vừa mới sinh ra này.
"Thả ra!" Bốn chân Phong Ly đều động đậy, ra sức giãy dụa, "Ngôn Hành Yến
ngươi đang dồn ta vào chỗ chết đấy! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua
ngươi!"
Ngôn Hành Yến rất muốn cười, "Yên tâm, tụi tao chết rồi mày vẫn còn sống nhăn."
Thấy thiên sư vô lương tâm mềm không được cứng không xong, Phong Ly lại đáng thương tội nghiệp nhìn về phía Lệ Nam, người sau lập tức tỏ vẻ mình và
Ngôn Hành Yến cùng một phe, "Phong Ly, tao nghĩ mày sống cùng với đồng
tộc sẽ thích hợp hơn."
"Phong Ly bọn ta là thần thú chỉ sống một mình!!!"
"... Vậy ít nhất cũng sống cùng nhau một thời gian, học tập chút thường thức cơ bản."
"Có gì hay mà học! Lệ Nam, ngươi nghĩ cho rõ đi, ta là thần thú! Là Phong Sinh thú trừ tà!!!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái
2. Xúc Tác Hoàn Hảo
3. Hạnh Phúc Nào Cho Em
4. Không Nói Tôi Yêu Cậu
=====================================
"Nhưng mày nhìn mày bây giờ đi, tiền bối của mày chỉ dùng một cái móng vuốt đã chơi mày xong rồi, ngày thường mày trừ tà chỗ nào... toàn là tà trừ
mày."
"..." Phong Ly liếc mắt, "Sư phụ, từ nay về sau người chính là sư phụ của con. Lũ nhân loại này đúng là không có đứa nào tốt hết."
Tùng Quân ngồi lên lưng báo xanh cầm quạt chọc một phát lên đầu Phong Ly,
"Cuối cùng cũng nói được mấy câu tử tế, nhân loại chẳng đứa nào tốt cả.
Nhưng cũng chẳng sau, mọi chuyện đều đã có số phận an bài... Cục cưng,
mày có tin vào mệnh không?"
"..."
"Mày phải tin, không thì vì sao hết lần này tới lần khác dù ngươi có sinh ra ở đâu cũng sẽ gặp được họ?"
Phong Ly kiềm chế xúc động muốn chửi người, vứt cho Tùng Quân ánh mắt: Ông
mày vừa bị chủ nhân vứt bỏ, tâm trạng kém, rồi im lặng quay đầu đi.
Trong lòng Lệ Nam cuối cùng cũng có chút không nỡ, hắn và Ngôn Hành Yến liếc
nhau rồi đi tới trước mặt Phong Ly an ủi: "Trong điện thoại của tao có
ảnh của mày, lúc nhớ mày sẽ mở ra xem. Nếu mày nhớ bọn tao... hừm, không có cách nào cả, tranh thủ sớm ngày học thành tài quay về nhân gian."
"..."
Có lẽ Lệ Nam sẽ không biết được những lời trước khi chia tay của hắn đã
trở thành động lực để Phong Ly hăng hái, nó nuôi giấc mộng quay về nhân
gian, đè hai thằng chủ nhân lạnh lùng xuống đất đánh.
Tiễn Tùng
Quân hỉ nộ vô thường lại ngạo kiều đi xong bọn họ chán chết ngồi bên bờ
đợi sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng chiếc thuyền cỏ quen thuộc cũng xuất
hiện. Lệ Nam không biết đã mất ý thức từ lúc nào, đợi khi hắn tỉnh lại
Hắc Vô Thường đã biến mất không biết tung tích, trong lúc nhất thời hắn
cũng không biết mình đang ở đâu.
May mắn Ngôn Hành Yến nằm ngay
bên cạnh hắn, hơi thở của hai người giao thoa, vai kề sát vai. Lệ Nam
cầm cổ tay của y chậm rãi hít sâu hai cái rồi chống ghế bên dưới ngồi
dậy.
Vẫn đang ở bên bờ biển, trong không khí tràn đầy mùi đồ
nướng trên cát và vị mặn nước biển bốc lên, bên tai hắn truyền đến tiếng nam nữ trẻ tuổi đuổi bắt nhau huyên náo, Lệ Nam ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, cách bọn họ một cái bàn là Chu Nhạc Nghiên đang chơi điện thoại
di động.
"Khụ." Lệ Nam không ngờ mình vừa mở miệng đã ho khan,
nhưng tiếng ho này cũng giúp hắn đạt được mục đích. Chu Nhạc Nghiên lại
càng hoảng sợ, cầm điện thoại nhảy dựng lên khỏi ghế.
Lệ Nam buồn cười nhìn cô nàng, "Không đến mức kinh ngạc vậy chứ!... Vừa nãy có chuyện gì vậy?"
Trong lúc nói chuyện Ngôn Hành Yến cũng lo lắng tỉnh lại, hết nhìn Lệ Nam
nhìn Chu Nhạc Nghiên, sau khi xác nhận đã an toàn mới bình tĩnh lần nữa
nằm xuống.
Chu Nhạc Nghiên đỏ mặt, "Các cậu... ngất... rồi..." Cô nàng nín một lúc lâu, cuối cùng sụp đỏ chạy trối chết. Lệ Nam câm nín
nhìn một loạt động tác của cô nàng, sau đó nhận thấy điện thoại trong
túi rung lên, quả nhiên 'Là tiểu Nhạc đây' nhắn tin.
Là tiểu Nhạc đây: Vừa nãy hai cậu bỗng nhiên ngất xỉu, có phải lại vào quỷ mộng không?
Tôi nghe anh trai nói thể chất của hai cậu rất đặc biệt, động một chút
là có thể vào mộng.
Tôi rất Nam:...Ừ, gần như vậy.
Là tiểu Nhạc đây: Quả nhiên... Cố vấn học tập vừa rồi sợ lắm, muốn đưa các cậu vào bệnh
viện, tôi vất vả lắm mới ngăn được, nói các cậu nằm một lúc là khỏe lại.
Tôi rất Nam: Cậu cản thế nào?
Là tiểu Nhạc đây: Gọi điện thoại... Cái này quan trọng à!!!
Lệ Nam nhếch khóe miệng, linh hoạt gõ chữ trên màn hình điện thoại, nhưng
lúc này trên vai hắn chợt nặng, là Ngôn Hành Yến xúm lại.
"Nặng quá, xuống đê..."
"Lệ Nam." Ngôn Hành Yến gần như đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên vai Lệ Nam, "Trên người cậu không còn mùi thơm nữa..."
"Hả?" Dường đã rất lâu rồi Lệ Nam không nghe thấy hai chữ "mùi thơm", nhưng
chỉ cần Ngôn Hành Yến vừa nói hắn lập tức nhớ lại vài tháng trước có
người bỗng nhiên có người lao đến trước mặt mình rồi hít sâu một hơi,
sau đó toàn là mấy hình ảnh damdang kèm theo mấy câu quấy rối tình dục
cậu thơm quá đi à.
"Phách bị mất của cậu đã được Tùng Quân trả
lại cơ thể, hồn phách ổn định, đương nhiên không còn ngửi thấy mùi Đằng
Căn nữa." Lệ Nam nhớ tới cái gì, "Đây là chuyện tốt, cậu phải mau báo
lại cho ông nội và cha mẹ."
"Tôi biết, tôi chỉ..." Ngôn Hành Yến
muốn nói lại thôi, y ngồi xuống chỗ cũ rồi thở dài thườn thượt, Lệ Nam
phủi đi mấy hạt cát dính trên quần, "Cậu than thở gì thế, lại khó chịu
chỗ nào à?"
Ngôn Hành Yến lắc đầu, "Tôi không biết cậu viết gì trên lá cây, chỗ nào cũng khó ở."
"..." Lệ Nam yên lặng đứng lên khỏi cái ghế bãi biển to có thể chứa hai người nằm ngang, nhấc chân chạy.