Tình Địch Muốn Sinh Con Cho Ta

Chương 17


trướctiếp

Chung Thanh không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy giấc mơ này thật kỳ lạ

Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn

__________

Lúc xuống xe, tài xế thấy tình huống của Phó Sơn Hách vẫn không ổn lắm, rõ ràng đã khó chịu tới mức không chịu đựng được nữa nhưng vẫn cố kiềm chế bản thân, muốn kiên trì đưa Chung Thanh về nhà.

Anh ta vội vàng nói: "Phó tổng, hay là để tôi đưa cậu ấy lên trước, ngài cứ ngồi trong xe hơi chờ ít phút, đợi lát nữa tôi lập tức đưa ngài tới bệnh viện!"

Ai ngờ vừa mới dứt lời, đối phương liền ôm chặt lấy Chung Thanh như gà mẹ bảo vệ gà con, lạnh mắt nhìn anh ta: "Cậu cũng muốn làm gì cậu ấy sao?"

"......" Quên mất, trước khi Phó tổng của chúng ta bị hạ thuốc hình như cũng đã uống hơi nhiều.

"Cậu, ở đây chờ." Phó Sơn Hách ném lại một câu như vậy, sau đó ôm ai kia xiêu xiêu vẹo vèo tiến vào chung cư.

Lúc Chung Thanh có ý thức trở lại, Phó Sơn Hách đang mò túi anh tìm chìa khoá, mò mò nửa ngày cũng không mò thấy chìa khó, ngược lại sờ tới sờ lui thế nào mà khiến Chung Thanh cảm thấy khó chịu.

Chung Thanh đập bay tay hắn ra, nhanh chúng lấy chìa khoá ra, mơ hồ nói: "Này...... Cái này không phải sao?! Ngốc!"

"Cậu...... tỉnh rồi?" Phó Sơn Hách ngẩn người, không biết lại nghĩ đến cái gì, gương mặt vốn đã đỏ lúc này càng đỏ hơn, cúi đầu cầm lấy chìa khóa, lạch cạch mở cửa ra.

Chung Thanh lảo đảo đi vào nhà, đi thêm hai bước, liền trực tiếp ngã nằm trên sô pha.

Phó Sơn Hách đứng ngoài cửa hít hai hơi thật sâu, bước vào trong rồi đóng cửa lại, gian nan nói: "Chung Thanh, đi lên giường ngủ."

Đối phương không để ý đến hắn.

Hắn đành phải nhíu mày bước lại gần, cố gắng thả chậm hơi thở, sau đó nửa ngồi xổm, duỗi tay trực tiếp ôm ngang người lên.

"Ưm......" Cảm giác không có trọng lực khiến Chung Thanh tỉnh táo lại đôi chút, nheo mắt lẩm bẩm, "Mẹ ơi......"

"......" Phó Sơn Hách suýt chút nữa thì vấp ngã.

Chung Thanh thực sự đang coi hắn thành mẹ mình, bởi ngoài mẹ ra, từ nhỏ tới lớn chưa có ai từng ôm anh như vậy. Hồi còn nhỏ ba anh ôm anh đều khiêng lên vai... chính là cái kiểu ôm mà mông chổng ngược lên trời.

Cho nên khi được Phó Sơn Hách cẩn thận ôm lên như vậy, phản ứng đầu tiên của Chung Thanh là nhớ tới người mẹ đã không còn được gặp lại.

Sau khi uống say, đầu óc mê mang không tỉnh táo, chẳng biết Chung Thanh nghĩ đến cái gì, hai mắt ươn ướt. Anh đung đưa hai chân, dụi dụi đầu vào ngực Phó Sơn Hách, nghẹn ngào gọi thêm một tiếng: "Mẹ ơi......"

Phó Sơn Hách vốn đang định đặt anh lên giường, động tác chợt khựng lại, hắn nhớ tới thông tin trước kia tra được, mẹ của Chung Thanh đã qua đời vì bệnh mấy năm trước.

Phó Sơn Hách rũ mắt nhìn vệt nước bên khoé mắt Chung Thanh, nhất thời cảm thấy vô cùng khó chịu, đang định giơ tay ra lau đi, đối phương lại hơi hé mắt ra, nhìn thẳng vào hắn.

Hơi thở của Phó Sơn Hách chợt ngừng lại trong chớp mắt.

Chung Thanh nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Ô, anh không phải mẹ à?"

"..... Tôi không phải."

Chung Thanh lại nhìn hắn một lát, cả người vẫn đang say, khoé miệng hơi cong lên: "Hơ hơ, sao trông anh giông giống cái tên Phó Sơn Hách kia thế nhở?"

Hắn nhíu mày: "Tôi là Phó Sơn Hách."

"Tôi còn lâu mới tin, Phó Sơn Hách sẽ không đối xử tốt với tôi như thế đâu!" Chung Thanh nâng cằm lên, vô cùng đắc ý.

Người nọ thoạt nhìn rất không vui: "Vì sao?"

Chung Thanh thở dài: "Tôi với anh ta là tình địch nha, hơn nữa anh ta trước giờ đều thấy tôi chướng mắt!"

Tình địch? Phó Sơn Hách nhớ tới Liên Phi đầu tiên, ánh mắt trầm xuống, đang muốn nói gì đó thì Chung Thanh trong ngực bỗng vùng vẫy, Phó Sơn Hách vốn vẫn luôn đè nèn cảm giác không khoẻ, đối phương lại giãy giụa như vậy, hai người lập tức ngã xuống sàn nhà chỗ gần đuôi giường.


trướctiếp