Ngày hôm sau, Chung Thanh không nhìn thấy Phó Sơn Hách ở đoàn phim.
Tổ hóng chuyện ngầm ở đoàn phim lại bắt đầu ăn dưa của hai người này.
"Khả năng là chia tay thật rồi, cơ mà hôm qua còn tới thăm ban, hôm nay đã
chẳng thấy bóng dáng đâu, thay đổi thế này hình như hơi nhanh quá rồi
đấy!"
"Lòng dạ đàn ông như cây kim giữa đáy biển, như này còn quá đáng hơn cả rút truym vô tình."
"Nhưng chẳng phải Phó Sơn Hách đã khẳng định là hai người bọn họ không có quan hệ gì sao?"
"Lời này mà thím cũng tin được, thím có ngốc không đấy?"
"......"
Chỉ có Chung Thanh – người đã thêm Wechat của Tưởng Bách – biết được tin
tức nội bộ, hôm nay Phó Sơn Hách đi tham gia tiệc rượu cùng với nhân
viên công ty mình, cho dù muốn tới thăm ban cũng chẳng có thời gian.
Tưởng Bách thân là nhân viên còn phải đăng ảnh chụp bóng lưng của Phó Sơn
Hách lên vòng bạn bè của mình, ghi rằng: Cuối cùng ông chủ cũng nhớ ra
mình còn có một công ty.
Chung Thanh quay phim đến buổi chiều thì Liên Phi tới, trạng thái của cậu ta trông có vẻ không được ổn lắm, bị
không ít paparazzi núp xung quanh đoàn phim chụp lại, gương mặt tiều tuỵ kết hợp với vụ lùm xùm ngày hôm qua, lại lên hotsearch.
Chiều
nay có phân cảnh của Chung Thanh và Liên Phi phối hợp cùng mấy diễn viên khác nữa, NG liên tục nhiều lần, trạng thái của Liên Phi càng lúc càng
kém, cuối cùng Dương Lâm không chịu nổi nữa, bảo tất cả mọi người dừng
lại, nhưng cũng không quát thẳng vào mặt người ta, mà chỉ đen mặt gọi
Liên Phi vào một góc rồi nói chuyện.
Qua một hồi, Liên Phi chầm
chậm bước ra, hình như là vừa mới khóc xong, nhưng vẫn luôn cố gắng kìm
chế, nói xin lỗi với các diễn viên đang ở đây.
Chẳng biết những người khác đang bổ não vấn đề gì, trong mắt họ lộ ra vẻ thương hại, vội vàng nói không sao không sao.
Một lát sau, trạng thái của Liên Phi dường như đã khôi phục không ít, các
cảnh diễn tiếp đó đều đã phát huy như bình thường, các cảnh quay được
tiến hành vô cùng thuận lợi, sắc mặt của Dương Lâm ở đằng kia mới dễ
nhìn hơn một chút.
Lúc kết thúc công việc, Dương Lâm còn cố ý nói thêm: "Tôi nhắc lại một lần cuối cùng, công việc ra công việc, ở chỗ
này của tôi không ai có đặc quyền riêng, cho nên đừng có mang cảm xúc
không liên quan ở bên ngoài vào để diễn tả nội tâm nhân vật. Bộ phim này không phải chỉ của mình tôi, nói nghiêm túc hơn, tôi hy vọng mọi người
đều có thể cố gắng dốc hết một trăm phầm trăm sức lực cho vai diễn của
mình!"
Lúc anh ta nói xong còn cố ý nhìn về phía Liên Phi, đối
phương vội vàng cúi đầu nói xin lỗi vài lần nữa, Dương Lâm liền xua tay
rồi rời đi.
Chiều tối, Chung Thanh đã làm xong công việc bên này, ngày mai anh không cần quay, đang chuẩn bị được nghỉ ngơi một ngày.
Ở đoàn phim có một cậu chàng mập mạp tên Đằng Vũ đã đóng máy, hò hét muốn mời mấy diễn viên nhỏ thân thiết cùng ăn cơm, lúc gần đi thì nhìn thấy
Chung Thanh đang một mình tháo trang sức, liền cười cười bước tới hỏi:
"Anh Thanh, làm bữa lẩu, anh đi nhé?"
Đằng Vũ này tính tình cởi
mở, hoà đồng với hầu hết người trong đoàn phim, chỉ trừ vài vị diễn viên chính và diễn viên có danh tiếng. Đằng Vũ là một cậu chàng mập mạp có
chút để ý tới thanh danh, tiếp cận với những người có danh tiếng kia một là sợ người ta không quan tâm, hai là sợ người ta nói hắn cọ nhiệt.
Vai diễn mà Chung Thanh đang đảm nhiệm rất có trọng lượng, là một vai phản
diện có suất diễn gần như tương đương với vai chính, nhưng thực sự rất
ít ai trong giới biết đến anh, ban đầu Đằng Vũ cho rằng người này đi cửa sau được ông lớn nào đó nhét vào, mới đầu còn cảm thấy khinh thường,
sau đó mới phát hiện ra kỹ năng diễn xuất của người này quả thực rất
tốt, vô cùng tương xứng với một chữ "Đỉnh", lúc này hắn mới buông bỏ
thành kiến, thỉnh thoảng khi mang đồ ăn vặt tới đoàn phim cũng sẽ cho
anh một phần, mỗi ngày Chung Thanh cũng sẽ đáp lại hắn bằng cách chia
cho hắn một phần đùi gà trong cơm hộp của mình, thường xuyên qua lại với nhau, hai người coi như cũng đã trở thành bạn bè.
"Tất nhiên là đi rồi", Chung Thanh đã rửa mặt sạch sẽ, quay đầu cười với hắn, "Quán nào?"
"Quán ở phía bắc quảng trường Hâm Nguyệt, đồ ăn cực ngon! Hơn nữa ở quán đó
còn có một loại rượu nhưỡng độc nhất vô nhị, vô cùng đặc sắc! Lát nữa
tới anh Thanh nếm thử đi, nếm xong đảm bảo sau này anh lại muốn tới lần
nữa!"
......
8 giờ tối.
Lúc Chung Thanh tới nơi, những người khác cơ bản đều đã có mặt đông đủ.