Ngay từ khi còn nhỏ,
Thiếu Thương đã trang bị cho mình một nguyên tắc làm việc "Mắt không
thấy tim không phiền", đối với những người có khả năng tạo thành phiền
phức mà nàng không chọc nổi, trước nay phần lớn nàng đều tránh xa; bởi
vì, trên thế giới này bạn không thể nào bất khả chiến bại.
Chẳng hạn như những đồng hương biết về cha mẹ và tuổi thơ của nàng, từ khi
đến nơi khác học, nàng cơ bản không còn liên hệ với họ nữa; hay như Lâu
Nghiêu tận mắt trông thấy nàng phá đi cầu gỗ, hi vọng lần nổi trận lôi
đình kia có thể vĩnh viễn dọa hắn chạy mất; lại tỉ như, Lăng đại nhân
từng thấy nàng chui dưới cầu tìm tòi nửa ngày—— ông trời phù hộ hắn sẽ
không liên tưởng đến sự kiện rơi cầu ở Vạn phủ ngày đó!!
Song, đến khi Thiếu Thương kiểm kê tình hình thương vong của Trình phủ, nàng
lại cảm thấy nếu có thể giảm bớt con số này, đừng nói là gặp Lăng Bất
Nghi thêm vài lần, dù là kết nghĩa kim lan* nàng cũng bằng lòng.
*Kết nghĩa kim lan: làm bạn bè thân thiết.
Tổn thương ở thời đại vũ khí lạnh chưa hẳn đã gây tử vong như hậu thế,
nhưng lại trông vô cùng đáng sợ, ngoài những vết thương thường gặp do
đao tiễn gây ra, còn có da thịt bị khoét một mảng lớn, bị chặt mất một
đoạn tứ chi, thậm chí là bị móng ngựa đá lòi ruột. Đáng sợ nhất chính là hai hộ vệ bị bổ một đao trên mặt, một người mũi bị san phẳng, nhưng rốt cuộc vẫn có thể sống sót; còn người kia bị chém một nhát kéo từ mắt
trái xuống đến cằm, vết đao đi sâu vào xương sọ, đang thoi thóp bước vào hoàng tuyền.
Tang thị vừa đau thương vừa lo lắng, lúc sau còn bị sốt nhẹ, cuối cùng vẫn
là Lý ngũ lang làm việc chu đáo, mang theo thầy thuốc tốt nhất trong
thôn đến, bắt mạch xong lập tức đặt nồi sắc thuốc. Nhìn Tang thị không
ngừng nói mớ trong cơn hôn mê, lần lượt từ chuyện gia tướng quản sự đến
vú già trong già, Thiếu Thương chợt nhận ra, lúc này mình nhất định phải tạm thời thay thế gia chủ Trình gia.
Trẻ con có tính tùy hứng thất thường, đó là bởi vì phía trước có phụ huynh
toàn năng, một khi trưởng bối không thể ra mặt, tự nhiên phải học cách
thành thục ổn trọng.
Thiếu Thương lập tức xốc lại tinh thần, tiếp nhận chức trách của chủ nhà ——
Đầu tiên, nàng phái mấy quản phụ lão luyện tới nơi giam tặc nhân để hỏi
tung tích của những tỳ nữ đã bị bắt đi. Sau đó lệnh cho gia tướng xuôi
theo con đường lúc đến, tìm về mấy chục rương hành lý bị vứt dọc đường,
tặc phỉ vội vàng truy kích, có lẽ còn chưa kịp chia phần.
Người không bị thương dựng lều ngoài nhà nghỉ ngơi, người bị thương thì
chuyển vào trong nhà, chặt cây đốt than cung cấp cho các nơi sưởi ấm. Vú già chia làm hai nhóm, một nhóm bắc nồi nấu cơm, một nhóm đun nước
sôi rửa sạch vết thương, đồng thời đốt tro rơm rạ để cầm máu.
Lại lấy ra hơn phân nửa rương tiền tiêu vặt của Trình lão cha đưa cho vị
thầy thuốc kia, bảo hắn phái người về thôn mang thuốc đến sắc. Trời đông giá rét, ngoại thương mất máu, bất luận có bị thương hay không, mỗi
người đều phải uống vài bát thuốc để xua lạnh, cầm máu và tiêu viêm.
Tiếp đó chính là an ủi tinh thần.
Thiếu Thương phải đi qua từng nơi một, thăm hỏi người bị thương, ngợi khen
người có công. Đối mặt với gần trăm gia tướng phủ binh đã chiến đấu ngày đêm, nàng thực sự rất muốn diễn thuyết thao thao bất tuyệt khuấy động lòng người như một vị lãnh đạo tài ba, nói cho các chiến sĩ lệ nóng
doanh tròng, nhiệt huyết sôi trào trăm chết không từ.
Đáng tiếc, nàng không thể, toàn bộ kỹ năng miệng lưỡi của nàng chỉ được thắp sáng trên phương diện chế giễu châm chọc mà thôi. Vậy nên nàng chỉ có
thể nhiều lần hứa hẹn "An dưỡng cho vợ con những người hi sinh và tàn
tật, người bị thương chắc chắn sẽ được trợ cấp" vân vân.
Thế nhưng nàng cũng có ưu điểm, đó chính là tâm địa cứng rắn. Gia tướng
thị vệ rất nhiều việc, phải dựng lều nhặt xác, còn phải ra ngoài thăm
dò tin tức, nhóm vú già thì lo việc bếp núc, cho nên xử lí vết thương đa phần đều là tỳ nữ. Có mấy tỳ nữ nhỏ tuổi vừa trông thấy vết thương máu
thịt be bét, lập tức sợ phát khóc, cho dù y sĩ có lớn giọng chỉ huy thế
nào, các nàng cũng không hạ thủ được. Thiếu Thương đi ngang qua thấy
vậy, kêu võ tỳ buộc lại tay áo cho nàng, không nói hai lời lập tức bắt
tay vào làm.
Dựa theo hướng dẫn của thầy thuốc, bảo rút tiễn thì rút tiễn, mặc cho máu
loãng văng khắp nơi; bảo hơ mỏ hàn thì hơ mỏ hàn, mặc cho da thịt cháy
sém, tiếng kêu thảm thiết vang trời. Nhóm tỳ nữ thấy tiểu thư nhà mình
như vậy, dần dần cũng không sợ hãi rụt rè nữa.
Bận rộn nửa ngày, mãi cho đến khi Lý thái công ngoài phòng hô lên "Lăng đại nhân tới rồi, mời tiểu thư ra gặp", Thiếu Thương mới vội vội vàng vàng
từ trong nhà chạy ra. Váy dài dính máu tươi không nói, dáng vẻ hai cánh
tay đẫm máu giống như mới từ hiện trường giết người xông ra vậy.
Dưới ánh mặt trời trong trẻo, làn da Lăng Bất Nghi trắng như tuyết, thân
hình cao lớn tựa như tùng bách ngày đông, trên thân khoác một chiếc áo
choàng lông màu đen, cùng với sáu thị vệ đeo bội kiếm vây quanh, hắn cứ
lẳng lặng đứng trên khoảng đất trống trước phòng như vậy, hệt như tuyết
trắng trong rừng, có một loại cảm giác mỹ lệ cổ xưa. Thiếu Thương lúng
túng đứng trước mặt hắn, cảm thấy mình không khác gì cô nương mổ heo mặt mũi dữ tợn, đang gấp rút đuổi kịp tiến độ công việc là bao.
Động vật tính nữ đang chữa thương trong phòng đều sống lại, các cô gái ngừng công việc trong tay, bò tới cửa sổ lén nhìn, tiếng kinh hô thì thầm sau lưng truyền vào tai Thiếu Thương vô cùng rõ ràng —— "Đẹp trai quá",
"Đây là vị tướng quân nào thế", "Như tiên tử trong tranh ấy". . .
Thiếu Thương mạnh mẽ đè cơn xấu hổ xuống, giả bộ như không nghe thấy gì, tiến lên khom người nhấc tay vái chào, cung kính nói: "Không biết đại nhân
truy kích giặc đã xong, tiểu nữ tử bái kiến chậm trễ." Thi lễ xong, nàng ngẩng đầu tiếp tục nói, "Nếu không phải Lăng đại nhân trượng nghĩa cứu
giúp, còn không biết chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh như thế nào nữa. Đại
ân không lời nào cảm tạ hết được, sau này Lăng đại nhân có gì phân phó,
Trình gia không dám không theo!" Trước hết cứ nói mấy lời xã giao, nhưng phải tận lực làm nhẹ đi tình tiết, không được để lại sơ hở trong lời
nói.
Thiếu Thương đã quyết tâm làm một người trưởng thành chín chắn, không thể
tranh luận giống như một đứa trẻ được, huống chi lúc này còn có rất
nhiều việc muốn cầu muốn hỏi, vậy nên nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngữ khí càng thêm kính trọng: "Năng lực tiểu nữ ít ỏi, những cái
khác không thể giúp sức, nhưng ta thấy dưới trướng Lăng đại nhân cũng có người bị thương. Khó tránh khỏi lỡ việc hành quân của đại nhân, nếu đại nhân không ngại, có thể để tướng sĩ bị thương ở lại đây, Trình gia nhất định dốc lòng chăm sóc. Ta vừa chuẩn bị hai gian phòng trống lớn nhất,
bên trong đã bố trí đầy đủ chậu than nước nóng thuốc trị thương và nhân
thủ, có thể cung cấp cho các tướng sĩ sử dụng." Nói đoạn, nàng nghiêng
người sang trái, nhấc tay chỉ vào hai gian phòng phía sau. Đây là phương thức báo ân có lòng nhất mà trước mắt nàng có thể nghĩ tới.
Lý thái công liên tục gật đầu: "Đề nghị này của tiểu thư rất tốt, Lăng đại nhân ngài xem. . ."
Lăng Bất Nghi còn chưa mở miệng, một thị vệ cằm vuông trẻ tuổi đứng bên cạnh đã nói chen vào: "Thiếu chủ công, thương thế không thể tiếp tục trì
hoãn, hay là cứ vào nhà chữa thương trước. . ." Lời còn chưa dứt, một
thị vệ khác lớn tuổi hơn cũng mở miệng: "Thiếu chủ công, tuy Lương Khâu
Phi nói năng lỗ mãng, nhưng lời này cũng không sai, thương thế không
thể kéo dài thêm nữa."
Lúc này Thiếu Thương mới phát hiện, trên cánh tay trái của thị vệ lớn tuổi
kia có cắm một mũi tên, có vẻ như là sâu đến tận xương, nhất thời không
nhổ ra được. Nàng vội vàng sốt ruột nói: "Thương thế của vị thị vệ này
không nhẹ đâu, mau vào nhà chữa thương đi thôi."
Thị vệ lớn tuổi kia vốn đang lo lắng, nghe xong lời này lập tức kinh ngạc
nhìn Thiếu Thương. Lăng Bất Nghi suy ngẫm chốc lát, rốt cục cũng gật
đầu, cất bước đi tới căn phòng trống kia.
Thiếu Thương sững sờ, chẳng lẽ hắn không tin tưởng giao tướng sĩ bị thương
cho Trình gia chăm sóc? Còn muốn đích thân đi thị sát? Nàng xoay người
lại, cười cười nói: "Đại nhân yên tâm, Trình gia nhất định sẽ chăm sóc
cẩn thận cho chư vị tướng sĩ!"
Thiếu niên tên Lương Khâu Phi kia nóng nảy: "Ngươi. . . !"
Lăng Bất Nghi không nói một lời, nâng cánh tay trái xốc một bên áo choàng
lông thú lên, chỉ thấy dưới lớp giáp vai đen nhánh chế tạo thành hình
răng hổ đầu sư tử, trên tầng vải gấm dệt kim màu đen lộ ra một mũi tên
gãy cán, vết máu đã đông lại.
Thiếu Thương nghẹn một hơi.
Lý ngũ lang đứng một bên rất hợp tình hình kêu lên: "Ôi trời, Lăng đại
nhân bị thương ư, đã qua bao lâu rồi chứ, nhanh nhanh, nhanh đi mời vị
Thành y sĩ vừa mới tới qua đây, hắn là người am hiểu nhất về chữa thương do đao kiếm trong thôn chúng ta!"
Thiếu Thương lặng lẽ dịch người sang một bên, đưa tay làm động tác mời —— Được rồi, ngươi cũng coi như là thương binh.
Bước chân Lăng Bất Nghi hơi ngừng lại, đưa mắt nhìn sang, tay áo nữ hài được buộc lại gọn gàng, trong lúc đưa lên lộ ra cánh tay trắng như tuyết, cổ tay cùng lắm chỉ khoảng chừng hai tấc, da thịt mềm mại trơn nhẵn, cực
kỳ đáng yêu.
Suy nghĩ vừa chuyển, hắn lại cất bước tiến vào phòng.
Cho đến khi Lăng Bất Nghi và cha con Lý gia đều đã vào trong, Thiếu Thương
vẫn ở bên ngoài chần chừ không bước, nghĩ tới việc mình còn phải nghe
ngóng tung tích của thúc phụ móng heo Trình Chỉ, lúc này nàng mới lấy
dũng khí đi vào phòng.
Hai võ tỳ bên cạnh rốt cục không nhịn được nữa, một người nói: "Tiểu thư,
người vẫn nên rửa tay sạch sẽ trước khi vào thì hơn." Người còn lại
nhanh chóng bưng nước nóng cùng xà phòng tới.
Thiếu Thương âm thầm thở dài, nàng bận bịu đến nỗi không nghĩ thêm được gì
nữa rồi, cười khổ rửa tay xong, nàng vội vã tiến vào phòng, hai võ tỳ
cũng nhanh chóng theo sau.
Trong phòng ấm áp khô ráo, đám người lần lượt cởi áo choàng lông, một thị vệ
có vết sẹo trên mặt dẫn mấy binh sĩ vào nhà tuần tra một vòng, cũng bày
thêm vào đó bốn cái ghế. Lăng Bất Nghi ngồi ở chỗ cao nhất, cha con Lý
gia ngồi hai ghế bên trái, còn bên phải kia hiển nhiên là để lại cho
Thiếu Thương đang tạm thời thay thế gia chủ.
Lúc Thiếu Thương tiến vào, trông thấy Thành y sĩ và thị vệ có vết sẹo kia
đang đứng phía sau Lăng Bất Nghi, thận trọng cởi áo choàng và giáp vai
của hắn xuống, sau đó là giáp ngực cùng ngoại bào, bên trong chính là
trung y và nội y, lộ ra bả vai trắng nõn. . .
Thiếu Thương hơi lúng túng, rất muốn quay đầu bước đi, ai dè từ võ tỳ bên
người cho đến phụ tử Lý gia đều không cảm thấy có gì không ổn —— cũng
đúng, khi nãy ở trong phòng chữa thương, số tay trần chân trần nàng nhìn thấy không đến hai mươi thì cũng phải mười tám.
Mọi người đều đã không ngại, vậy nàng còn để ý làm gì, dù sao cũng chẳng phải lần đầu trông thấy.
Cha con Lý gia đã rời khỏi chỗ ngồi, tiến đến bên cạnh Lăng Bất Nghi xem
vết thương trúng tên, Thiếu Thương cũng không khách khí mà theo sau Lý
thái công, nghển cổ nhìn quanh. Đợi khi y sĩ tháo bỏ dây vải phủ trên
miệng vết thương đi, đám người đồng loạt hít vào một hơi ——
Phía sau bả vai trái, một mũi tên to lớn dữ tợn đã rỉ sét lộ ra ngoài khoảng hai tấc, quanh vùng bị trúng tên đã ngưng tụ thành một vòng màu đen đỏ
thẫm, cho thấy là đã ở đó được một thời gian.
Người kể chuyện sinh động nhất - Lý ngũ lang hoảng sợ nói: "Chao ôi, thương
thế này của Lăng đại nhân bị bao lâu rồi?! Tại sao không lập tức chữa
trị! Vết thương này càng kéo dài càng nặng đó!"
Thị vệ trẻ tuổi tên Lương Khâu Phi kia vừa đắc ý vừa giận dữ nói: "Vì để
tiêu diệt đám phỉ tặc kia, chúng ta đã hai ngày hai đêm không nghỉ ngơi, nào có thời gian trị thương?! Vốn là hôm nay có được chút ít thời gian
rảnh tay, nào ngờ nửa đường gặp ngươi, khóc sướt mướt năn nỉ thiếu chủ
công chúng ta đi cứu nhữ phụ, thế nên không phải là đánh tới bây giờ
sao?!"
Thị vệ có vết sẹo kia trầm giọng nói: "A Phi, không được vô lễ."
Nghe hiểu ý trong lời đó, lỗ tai Thiếu Thương run lên một cái, chậm rãi
nhích vào sau lưng Lý thái công thêm mấy tấc. Ai dè Lý thái công nghe
xong, kích động vượt lên trước mấy bước, hoàn toàn để lộ ra thiếu nữ
phía sau.
Vẻ mặt lão nhân kích động, ôm quyền cao giọng nói: "Lăng đại nhân cao thượng!
Tại đây lão hủ xin được cảm tạ! Sau này phàm là đại nhân có gì sai
khiến, thôn chúng ta nhất định không từ!"
Lời này cùng với lời Thiếu Thương vừa nói về cơ bản là giống nhau, nhưng Lý thái công là gia chủ, là tộc trưởng, còn là tam lão trong thôn, lời nói ra mạnh mẽ khí phách, rõ ràng là đáng tin hơn nhiều so với Thiếu
Thương.
Thế là, Thiếu Thương lại cúi đầu xuống thấp hơn, hi vọng mọi người đừng có chú ý đến nàng.
Lăng Bất Nghi âm thầm liếc nữ hài một cái không dễ phát hiện, mỉm cười nói:
"Lão trượng chớ có như vậy. Nếu nói cao thượng, lão trượng mới là người
có tấm lòng cao cả, vì một câu giao phó mà thực sự bảo vệ phụ nữ trẻ em
Trình thị trong tình hình nguy hiểm như thế này."
Thiếu Thương thoạt đầu không vui, sau đó lại cảm thấy lời này hình như, hình
như, hình như. . . không có sai. Lý thái công có thể phái người đi
đường vòng cầu cứu, đương nhiên cũng có thể tự mình chạy trốn, nhưng lão nhân gia một mực kiên trì không đi.
Nàng cảm kích ân nghĩa của Lý thái công đối với Trình gia, nhưng lại không
muốn ăn nói thẽ thọt tự nhận liên lụy, thế là ấp a ấp úng: "Cái đó. . .
Thúc phụ từng nói, Lý thái công là người trong nhà, ân tình thúc phụ sẽ
từ từ hoàn trả, hai nhà năm rộng tháng dài . . ."
Lời nói này hết sức thỏa đáng, Lý thái công lớn giọng cười to: "Tiểu thư
nói hay lắm! Hai nhà thân thiết, có gì mà ân tình với không ân tình!"
Thiếu Thương cúi đầu, âm thầm tự khen vì sự cơ trí của mình.
Lăng Bất Nghi lườm nàng một cái, thản nhiên nói: "Rút tên đi."
Lời vừa dứt, cha con Lý gia và Thiếu Thương lập tức nín thở tập trung ngửa
cổ lên nhìn. Ai ngờ vị y sĩ kia gấp đến nỗi mồ hôi đầy đầu, vẫn không có cách nào rút được mũi tên gãy ra.
Hóa ra là, Lăng Bất Nghi trúng tên vào lúc tình thế cấp bách, vì không muốn nhiễu loạn quân tâm, thế là tự mình bẻ gãy đuôi tên, chỉ chừa lại phần
cán tên bên ngoài dài chừng bàn tay, sau đó lấy chiến giáp và áo choàng
che lại, định bụng để sau thì rút tiễn chữa thương.
Lại không biết mũi tên xuyên qua vai kia chỉ lộ ra khỏi da thịt chưa đến
nửa tấc, ngay cả cán tên cũng vùi sâu vào trong thịt, lúc rút ra không
có chỗ để dùng lực, lại thêm thời gian trúng tên không ngắn, cán tên và
máu thịt đã có độ liên kết nhất định, vậy nên y sĩ kia có làm thế nào
cũng không nhổ ra được.
"Sao không dùng kìm?" Lý ngũ lang nói.
Y sĩ thở dài giơ lên hai chiếc kìm sắt nhỏ trong tay đã bị gãy. Thầy
thuốc trong thôn như hắn, nhiều lắm là rút mấy cái đinh đâm vào da thịt
cho người bị thương, mũi tên sắt lợi hại như vậy làm sao mà kẹp được.
Tiếp theo đây chỉ có hai lựa chọn.
Hoặc là nhanh chóng quay về quân doanh tìm y sĩ và một chiếc kìm sắt to
chuyên dụng đến; hoặc là lấy độc trị độc, lấy cán của mũi tên khác đẩy
mũi tên gãy kia ra. Nhưng vế trước dù là lập tức trở về quân doanh hay
là thúc ngựa gọi quân y đến, đều quá tốn thời gian; còn vế sau, Lăng Bất Nghi phải chịu đau hai lần.
Lăng Bất Nghi không nghĩ ngợi nhiều, lập tức nói ngay: "A Phi, lấy mũi tên cho huynh trưởng ngươi."
Lương Khâu Phi rút một cây vũ tiễn từ sau lưng ra, run run giao cho thị vệ
mặt sẹo đứng một bên: "Thiếu chủ công, ngài kiên nhẫn chịu đau chút
nhé!"
Lăng Bất
Nghi không để ý tới hắn, bình tĩnh nhìn sang một bên, thiếu nữ thân mang áo gai nhuốm máu ngơ ngác đứng ở nơi đó, tay phải đỡ khuỷu tay trái,
tay trái đang chống lên cái cằm trắng nõn xinh đẹp, ngây thơ nghiêng đầu cắn môi như đứa trẻ, không biết đang suy nghĩ gì.
Thời gian hắn nhìn thiếu nữ có hơi dài, phụ tử Lý gia cùng tất cả thị vệ đều yên tĩnh trở lại. Lúc này Thiếu Thương mới phát hiện mọi người đang
nhìn mình, ngượng ngùng cười một tiếng: "Tiểu nữ tử có một cách, không
biết có khả thi hay không."
Nói xong, nàng gỡ từ trên cổ xuống một chuỗi vỏ sò giấu trong ngực.
Mấy chục cái vỏ sò rủ xuống từ chuỗi vòng, nhẹ nhàng lay động tạo ra sắc
màu rực rỡ, mỗi miếng vỏ sò nho nhỏ đều được mài thành những hình dáng
khác nhau, hình tròn, hình bầu dục, hình đóa hoa, còn có hình cỏ ba lá.
Lúc hơi rung nhẹ sẽ phát ra tiếng leng keng trong trẻo, tỏa ra hào quang bốn phía.
Thiếu Thương lại lấy dao găm cắt đứt dây vòng, cẩn thận đổ vỏ sò vào túi gấm
tùy thân, trong tay chỉ cầm theo sợi vòng cổ kia, đi về phía Lăng Bất
Nghi. Lúc này đám người mới chú ý tới sợi dây hình như được bện lại từ
nhiều sợi nhỏ khác.