Gần trăm phủ binh Trình
gia chia làm hai nửa, một nửa vây quanh xe ngựa của nhóm Thiếu Thương và Tang thị, một nửa khác cầm đao giơ về phía trước, chuẩn bị nghênh
chiến. Ngay trong giây lát, hai bên đã đánh giáp lá cà. Trông thấy diện
mạo dữ tợn cùng vẻ mặt khát máu của đám người này, trong lòng Thiếu
Thương sinh ra sợ hãi. Tặc phỉ quan sát thấy bên này có nhiều quân nhu
lương thực, nhóm tỳ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, bọn chúng càng lộ vẻ tà ác
tham lam, Tang thị che hai mắt Trình Vỉ lại, lui về trong xe. Nhóm tỳ nữ đều vô cùng hoảng sợ, những người nhát gan đã co rúc lại một chỗ, thấp
giọng nức nở.
Sau khi cảm giác kinh hãi ghê tởm qua đi, rốt cục Thiếu Thương cũng run rẩy thúc ngựa ra từ sau xe, nàng rút thanh đoản kiếm Trình Tụng tặng cho
đặt trước ngực. Yên lặng bỏ qua chênh lệch nhân số giữa địch và ta, nàng cảm thấy điểm anh dũng này của mình chỉ nên dừng lại ở mức tạo dáng là
được rồi.
Ai ngờ đám cướp này rất là hung hãn, dù thấy số lượng giữa hai bên cách xa,
nhưng bọn chúng vẫn vung đao xông lên, tỏ vẻ chắc chắn binh sĩ nuôi
trong nhà sẽ không quá mạnh. Đáng tiếc lực lượng bọn hắn đang đối mặt
không phải là phủ binh bình thường. Trước khi đi, Trình lão cha đã cố ý
để một nửa đội vệ binh theo mình nhiều năm hộ tống đoàn xe. Đều là những người khí phách gan dạ xông ra từ núi đao biển máu, cho dù đối chiến
với số lượng ngang nhau, đám tặc phỉ chết tiệt cũng chỉ như những con
thiêu thân lao vào biển lửa mà thôi.
Hai bên đánh nhau kịch liệt, phủ binh Trình gia đã tiêu diệt hết toàn bộ,
nhưng đạo tặc nằm trên mặt đất vẫn giãy dụa kêu gào trước khi chết "Các
ngươi chờ đấy, phía sau sắp đuổi tới giết hết đám người các ngươi rồi"
vân vân.
"Bọn
chúng chỉ là tặc phỉ trinh sát, cưỡi ngựa thăm dò bốn phía xem có mục
tiêu để cướp giết hay không thôi, phía sau vẫn còn đại đội nhân mã." Lý
thái công nhìn đống thi thể đầy đất, tuy trời lạnh nhưng sau lưng ông
vẫn rịn ra một tầng mồ hôi. Chiến tranh loạn lạc nhiều năm như vậy, đối
với phong cách làm việc của bọn giặc này, ông rất có kinh nghiệm.
Gặp phải chuyện này, đoàn người không tiếp tục trì hoãn nữa, vội vàng tiến
về phía thôn trang của Lý thái công. Nào ngờ họa vô đơn chí, bởi vì đánh xe quá nhanh, xe của Tang thị đụng phải một hố đá không có ụ đất bên
trong, bánh xe gãy trục, xe ngựa bị lật nghiêng, nhóm phụ nữ đều mắc kẹt trong xe.
Thời
điểm kéo người từ trong xe ra, phát hiện chân trái Tang thị bị thương
không nhẹ, dù chưa gãy xương nhưng da thịt cũng rách một mảng lớn. Thiếu Thương suýt chút nữa đã cắn nát răng, vội vàng gọi người tới đẩy mấy
rương hành lý lớn ra khỏi xe, đợi Tang thị và nhóm tỳ nữ tiến vào, lại
vứt thêm mấy chục rương hành lý không quan trọng lắm, đội xe tiếp tục
gấp rút lên đường.
Lý thái công thấy nàng tuổi nhỏ nhưng quyết đoán dứt khoát, không khỏi âm thầm tán thưởng.
- Bản edit chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Trứng Ốp La và page Trứng
Ốp La, những web khác là bản copy, hy vọng độc giả hãy tìm đọc trên
trang chính của editor để có thể cập nhật được những chương mới một cách nhanh nhất và không tiếp tay cho bên ăn cắp. Cảm ơn mọi người rất
nhiều.
Ai
ngờ đi chưa được bao lâu, phía sau lại lần nữa truyền đến tiếng gào thét sát phạt, hơn nữa khí thế còn mạnh hơn rất nhiều so với lần trước, sắc
mặt mọi người đều biến đổi. Thiếu Thương thấy nơi này cách thôn trang
của Lý thái công còn xa, hiển nhiên trong chốc lát không thể tới kịp,
nàng lại nhìn sang con đường phía tây, thầm nghĩ thực ra cũng không phải mình không có cách chạy trốn.
Đơn độc cưỡi ngựa chạy xuyên qua rừng, đạo tặc mải lo cướp bóc đội xe, tất
nhiên không rảnh để ý đến nàng. Nàng nhớ rõ đường xá, chỉ cần chạy trốn
tới Trần Lưu quận là lập tức an toàn, đến lúc đó giả vờ đội xe bị đánh
tan, bản thân mình bị đuổi chạy đến đây là được.
Thế nhưng —— trước mắt Thiếu Thương hiện lên hình ảnh Tang thị tái nhợt vì
mất máu, còn có Vỉ Vỉ cùng hai đệ đệ song sinh, nàng lắc đầu.
Lại nhìn núi rừng hai bên đường có chút quen mắt, nàng nhanh chóng bắt kịp
Lý thái công, hỏi: "Ta nhớ lúc đi trên đường, thái công nói nơi này có
rất nhiều nhà săn bỏ trống. Xin hỏi thái công, nơi này có nhà săn nào
lưng tựa sơn lĩnh, gần với thượng du nước chảy hay không?"
Nàng chưa từng đọc qua lý luận quân sự, nhưng tốt xấu gì cũng biết đến thành ngữ "Hai mặt thụ địch". Nếu như nhân số địch nhiều hơn hộ vệ nhà mình,
nữ quyến trong đội xe lại không ít, nếu cứ tiếp tục chiến đấu như ban
nãy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị công phá, khi đó chắc chắn chỉ còn một
con đường chết. Còn không bằng dựa vào địa thế để kéo dài, dù sao cũng
mang theo đầy đủ lương thực, lại có nguồn nước, chịu đựng mấy ngày không thành vấn đề, nói không chừng còn có thể đẩy lui đám tặc phỉ tùy tiện ra ngoài gây án này.
Vả lại nhanh thì hai ba ngày, chậm thì năm sáu ngày, dù là Hoạt huyện hay
là Trần Lưu, tất sẽ có viện quân. Nhưng nếu không có nhà săn như thế thì sao đây? Vậy chỉ còn cách tử chiến đến cùng, nghe theo mệnh trời.
Lý thái công hiểu rõ quê hương mình như lòng bàn tay, dẫn đội xe đi vào
trong núi sâu, trái chuyển phải rẽ quay tới quay lui, quả nhiên tìm được một nơi ẩn náu tuyệt diệu —— toà nhà săn này được xây dựa lưng vào núi, phía sau là vách đá dựng đứng hơi lõm vào, bên trên phủ đầy rêu xanh,
mỏm núi đá cạnh nhà có một mạch suối nước chảy xuống từ núi cao. Chủ
nhân căn nhà đã bỏ đi từ rất nhiều năm trước, Lý thái công cảm thấy nơi
đây địa thế hiểm trở hiếm thấy, vậy nên đã sửa chữa lại năm sáu gian
phòng lớn, chuẩn bị sau này dùng cho việc du săn.
Mấy vị gia tướng khảo sát địa hình một lượt, đều nói nơi này rất tốt, vừa
nói vừa thuần thục chặt rất nhiều đại thụ to cỡ miệng bát từ trong rừng
về, dựng thành hàng rào ngăn trước cửa, bao quanh vùng đất bằng phẳng
trước nhà, bận rộn gần một canh giờ, đại đội tặc phỉ rốt cuộc cũng
xuyên qua rừng rậm tìm tới.
Cơn sóng tặc phỉ lần này có ba bốn trăm tên, tiếng hô hào rầm trời, đánh
nhau lại càng hung hãn ác liệt, khiến người nghe mà kinh hãi, nhưng
dường như bọn hắn chỉ vừa tụ lại với nhau, phối hợp cũng không ăn ý,
hiệu lệnh không thống nhất, vũ khí chuẩn bị không đủ. Sau trận mưa tên
dày đặc đầu tiên, cũng chỉ còn thưa thớt lác đác vài mũi tên bắn lén.
Ngoài ra, do mảnh đất bằng phẳng trước nhà chật hẹp, nhóm tặc phỉ không
cách nào xông tới toàn bộ, chúng chỉ có thể chia ra từng lớp nhân mã lần lượt tiến lên. Sau khi tên cầm đầu hô lên theo lệ cũ "Các huynh đệ xông lên cho ta, phụ nữ tiền tài tùy các ngươi lấy", hai bên lập tức lao vào binh binh bang bang cho tới giờ này. Trời tối rồi lại sáng, không công
phá được hàng rào, cũng không cưỡng chế được tặc phỉ rời đi.
Lúc nhàn hạ nhất, hai bên đánh mãi cũng vừa mệt vừa đói, vừa ăn vừa hung
hăng trừng mắt nhìn nhau, trong lòng tính toán làm thế nào để đột phá/
chống cự đối phương.
Lúc nguy hiểm nhất, mấy chục tên cướp hung ác ỷ vào vóc ngựa cao lớn, thừa
dịp ban đêm vượt qua hàng rào vọt tới trước nhà săn, muốn một chiêu đánh tan phòng tuyến. Cũng may đội hộ vệ kinh nghiệm phong phú đã bố trí sẵn mấy sợi dây thừng gạt ngựa trước nhà, ngựa vừa lên đã bị kéo ngã, sau
đó nhóm người cùng nhau xông lên giết chết đám tặc phỉ ngã ngựa. Dù là
như thế, vẫn có mười mấy tên kỹ thuật tốt nhảy được qua dây thừng, nhanh chóng xông về phía trước bắt lấy bảy tám tỳ nữ đang hốt hoảng chạy
trốn, sau đó giữ trên lưng ngựa mang đi.
Thiếu Thương vốn tưởng rằng kế tiếp đối phương sẽ lấy những tỳ nữ này làm con tin, áp chế bọn họ buông vũ khí đầu hàng, ai ngờ giao chiến cả nửa
ngày, những tên tặc phỉ kia lại chẳng có động tĩnh gì. Nàng lập tức
hiểu ra: ở thời đại này, nào có chủ gia vì bảy tám nô tỳ "không quan
trọng" mà đứng ra xin hàng. Ngay cả tặc phỉ cũng hiểu được loại "Giá
trị phổ quát" này, vậy nên chúng căn bản không đề cập đến yêu cầu "ngu
xuẩn" như vậy.
Đứng sau bức tường người do đội hộ vệ tạo thành, trong lòng Thiếu Thương
chua chát, cũng không biết có nên vui mừng vì kỹ thuật đầu thai của
mình hay không.
Trong nhóm tỳ nữ bị bắt đi có một cô bé có lúm đồng tiền trên má trái, còn
chưa tới mười lăm tuổi, lanh lợi đáng yêu, ngày thường rất được Tang thị yêu thích, cô bé thường hay tới nghe nàng thổi sáo.
Lúc ấy có một tên cướp xông về phía này muốn bắt nàng đi, có điều hai võ tỳ bên cạnh nàng đều là cao thủ, bọn họ lập tức đứng ra phía trước bảo vệ. Một người xoẹt xoẹt vài kiếm, chặt đứt tận gốc hai cánh tay đang vươn
ra của tên cướp, một người khác lăn trên mặt đất, hai đao liên tiếp chém gãy chân ngựa. Ngựa bị đau, hất tên tặc nhân kia xuống, ngay tức khắc
hắn bị chúng hộ vệ băm thành thịt vụn.
"Tặc phỉ chỉ làm nhục các nàng ấy thôi, sẽ không đến mức giết người đâu
phải không?" Thiếu Thương cố gắng đứng thẳng người. Lúc này quan niệm
trinh tiết cũng không quá mức mãnh liệt, các cô gái chỉ cần sống sót là
được rồi.
Hai võ tỳ kia nhìn nhau một cái, một người trong đó nói: "Tiểu thư đừng nghĩ nữa. Chỉ có sống sót, mới có thể báo thù."
Đây là hai võ tỳ lợi hại mà Tiêu phu nhân sắp xếp bên người nàng —— cho
nên, Tiêu chủ nhiệm đã từng gặp loại nguy hiểm đẫm máu như thế này sao,
đã từng ra sức giãy dụa trốn thoát như mình sao, cũng trơ mắt nhìn
người bên cạnh chết đi?
"Niệu Niệu, mau qua đây! Con đứng gần như vậy làm gì, cẩn thận bị tên bắn lén đả thương!" Tang thị được a Trữ dìu đỡ, khó khăn đứng trước cửa phòng
lo lắng hô to.
Thiếu Thương bước nhanh qua, phát hiện bắp chân trái Tang thị lại rướm máu,
nàng cau mày nói: "Thúc mẫu mau vào nằm đi." Nói xong lập tức cùng a Trữ dìu Tang thị đi vào.
Chính giữa căn phòng đang đốt một đống lửa, Lý thái công ngồi gần đó để tỳ nữ xử lý vết thương trên cánh tay, Trình Vỉ cùng đôi song bào thai đã được đưa đến căn phòng khác. Thiếu Thương đỡ Tang thị nằm thẳng trên chiếc
giường đơn sơ, phân phó tỳ nữ băng bó lại vết thương, a Trữ múc một bát
canh táo ngọt từ chiếc nồi đồng treo trên bếp lửa, chậm rãi đút cho Tang thị uống.
Thiếu Thương quay đầu, khom người thi lễ nói: "Liên lụy thái công rồi, vốn
đang êm đẹp ở nhà ngậm kẹo đùa cháu, bây giờ lại phải ở đây chịu tội."
Lý thái công vẫn cười như Phật Di Lặc: "Năm đó binh lính cường đạo cùng
một giuộc làm loạn trong thôn, đó mới gọi là thảm kịch nhân gian! Tiểu
thư không cần lo lắng, hôm qua ta đã phái gia đinh hồi hương từ đường
núi đi lấy cứu binh, chắn chắn còn nhanh hơn Hoạt huyện và Trần Lưu. Đến lúc đó hai mặt giáp công, chúng ta sẽ bảo vệ phu nhân và tiểu thư đi
trước."
Thiếu
Thương đã không còn là kẻ không rành thế sự như lúc vừa mới xuyên đến
đây, trong thôn Lý thái công nhiều lắm là có thể lấy ra chừng trăm vị
dũng sĩ, chiến lực còn khó nói.
Lý thái công dường như đoán ra suy nghĩ của nàng, cười nói: "Tiểu thư chớ
cảm thấy lão hủ chỉ đang nói lời trấn an, bảy tám năm qua trong thôn yên bình, không nhặt của rơi trên đường*. Lão hủ cũng không biết lúc này
rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, nhưng trên có châu mục, dưới có quận
thái thú, trước kia họ cũng đều là những người chinh phạt thiện chiến,
nhất định sẽ không ngồi nhìn đám tặc nhân này làm xằng làm bậy trong
lãnh thổ. Chúng ta cố gắng sống qua mấy ngày này là sẽ ổn thôi."
*Ý nói lề thói xã hội rất tốt.
Thiếu Thương cười cười, không nói gì —— nhưng nếu vấn đề nằm ở châu mục hoặc
quận thái thú thì sao. Tỉ như chủ nhân ban đầu của dinh thự Vạn gia –
tộc Bố thị, không phải xin hàng mà là làm phản thì sẽ thế nào.
Nghĩ tới đây, Thiếu Thương chợt hỏi: "Thái công, châu mục Duyện châu và thái thú Đông quận đã đi theo bệ hạ từ trước, hay là sau này mới đầu nhập?"
Lý thái công sững sờ, bắt đầu sờ sờ chòm râu: "Cái này. . . Châu mục đại
nhân... lão hủ cũng không rõ lắm, còn quận thái thú thì lão hủ từng bái
kiến mấy lần, trong yến tiệc thường thích nói mấy chuyện như năm đó tòng long gian khổ thế nào, bệ hạ uy vũ ra sao, có lẽ là đã theo bệ hạ từ
trước."
Thiếu
Thương nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tang thị ngồi bên kia nghe được, buông
chén canh xuống, cười nói: "Những người tới xin đầu nhập vốn đều là hào
kiệt các phương, bệ hạ chưa từng khinh mạn, phần lớn đều giữ chức quan
trong chiều."
Lời này rất nội hàm, Thiếu Thương gật gật đầu. Song chỉ cần biết là thái thú Đông quận trung trinh một lòng là được rồi.
Không biết Tang thị nghĩ tới điều gì, bi thương nói: "Nơi này của chúng ta đã vậy rồi, không biết giờ này thúc phụ con thế nào? Sớm biết như vậy,
đáng lẽ ra chúng ta nên đi nhanh hơn, hiện giờ có lẽ đã tới được Hoạt
huyện rồi." Vợ chồng ân ái hơn mười năm, nghĩ đến trượng phu có khả năng gặp phải bất trắc, trái tim nàng như bị khoét đi một miếng thịt.
"Con cảm thấy bên thúc phụ không có việc gì, trái lại Hoạt huyện mới không ổn." Thiếu Thương nói rất nhỏ.
Tang thị không biết là đang vui hay đang sợ: "Làm sao con biết?"
Thiếu Thương thở dài: "Thời điểm chúng ta rời khỏi Trần Lưu ba ngày trước,
khi ấy còn không gió không mưa, trong thôn Lý thái công cũng là một mảnh yên bình, tuy nhiên Thanh huyện lại trông có vẻ không ổn. Cho nên có
thể thấy rằng, nếu có sự cố xảy ra, vậy nhất định là bắt nguồn từ phía
đông." Nàng nhặt một cành cây trên mặt đất lên vẽ, quan sát bản đồ, Ti
Lệ, Duyện châu, Thanh châu, theo thứ tự từ tây sang đông xếp thành một
hàng.
"Bệ hạ
tuyên chỉ muốn đi đông tuần mấy châu, tính từ ngày khởi giá đến nay, cho dù có chậm hơn nữa thì cũng phải tới Thanh châu rồi, nhưng hôm nay
chúng ta đã đến Duyện châu, ngự giá vẫn ở lại lãnh thổ Đông quận Duyện
châu như cũ, chuyện này chứng tỏ điều gì? Thanh huyện quỷ dị, bên trong
Trần Lưu quận lại không chút tiếng gió, đây lại chứng tỏ điều gì?"
Lý thái công bị thu hút, vô thức hỏi ra tiếng: "Chuyện này chứng tỏ điều gì?"
Thiếu Thương nói: "Chuyện này chứng tỏ, có người mưu đồ làm loạn, đầu tiên là kéo dài hành trình ngự giá, sau đó đột nhiên gây rối loạn, khiến cho
mọi người xung quanh nhất thời không phát hiện ra được. Thái công nói
mấy ngày trước bệ hạ vừa tới Thanh huyện, ta đoán chuyện xảy ra mới chỉ
trong mấy ngày này thôi, vậy nên không có người nào ở phía tây Thanh
huyện biết được nguyên do trong đó. Hơn nữa. . ."
Nàng đưa nhánh cây chỉ vào phía đông Thanh huyện, vẽ một vòng tròn nhỏ, "Ta
nghi ngờ nơi xảy ra chuyện không phải Hoạt huyện, mà là nơi tiếp giáp
với Hoạt huyện! Vậy nên sau khi nghe được tin tức, Công Tôn huyện lệnh
mới vội vã dẫn người đi ứng cứu, khiến cho huyện thành lúc này không có
người phòng thủ. Ban đầu khi chúng ta gặp phải tặc phỉ trinh sát, ta
nhớ là bọn chúng đang đi từ phía đông nam sang phía bắc, nếu không phải
nhìn thấy chúng ta trước, có lẽ chúng sẽ lập tức tới đánh phá Thanh
huyện."
Tang thị vui mừng khó tả, run giọng nói: "Nếu đúng như lời con nói, vậy hiện giờ thúc phụ con có phải đang bình an vô sự?"
"Thà để bọn chúng đi tấn công Thanh huyện còn hơn! Tường lũy huyện thành kia kiên cố thế cơ mà." Thiếu Thương tức giận lầm bầm, "Thúc mẫu lo lắng
cho chúng ta trước đi, hiện giờ bên ngoài còn có một đám đạo tặc đang
vui vẻ chờ bắt chúng ta mở tiệc mừng đấy!"
Nàng không nhịn được mà thầm mắng, tam thúc phụ quả là một cái hố to động trời!
Lúc ở Trần Lưu cứ vội vàng muốn lên đường, ở thêm hai ngày nữa cho nàng xem mặt thì chết à; lúc ở Thanh huyện lại oai phong lẫm liệt, nhất định
phải bỏ lại vợ con tự mình vào thành, cái đầu lớn vậy để trang trí hả?
Không thể bày mưu trước rồi mới hành động sao! Không thì các nàng theo
vào huyện thành cũng tốt hơn là bị đuổi giết ở cái nơi núi rừng hẻo lánh này. Còn lo lắng cho đại móng heo Trình Chỉ kia? Lo lắng cái mông ấy!
Trở về Tang thị không phải thủ tiết, nhưng Trình Chỉ thì thành kẻ goá vợ rồi, không có hạt đậu nành Tang thị này thì còn có hàng đống cây đu đủ
ngoài kia kìa, xem hắn có hầm thêm một nồi canh nữa hay không?!
Lý thái công ở bên vuốt râu, ha ha cười nói: "Suy cho cùng vẫn là tướng
môn hổ nữ, gia học uyên thâm, kiến giải của tiểu thư rất hay!"
Thiếu Thương bất đắc dĩ cười một tiếng. Lúc này nàng da diết hoài niệm Trình
lão cha và Tiêu chủ nhiệm, nếu là đôi vợ chồng kia, một kẻ đại trí giả
ngu, một người đầy bụng mưu kế, sao có thể để mình ra đến nông nỗi này!
Tang thị đang muốn mở miệng, chợt nghe thị vệ bên ngoài cao giọng hô to: "—— Viện binh đến rồi! Viện binh đến rồi!" Ngữ khí tràn đầy vẻ vui mừng.
Đám người trong phòng vừa mừng vừa sợ, Thiếu Thương và Lý thái công cùng
nhau đứng dậy, Tang thị vốn cũng muốn đứng lên, nhưng bởi vì chân mất
máu nhiều nên sớm đã vô cùng suy yếu, vừa dùng sức một chút đã ngất đi.
Thiếu Thương dặn dò a Trữ chú ý chăm sóc Tang thị, sau đó cùng Lý thái
công đi ra khỏi phòng.
Tính theo thời gian trở về, đoàn viện quân này hẳn là tới từ thôn của Lý
thái công, Thiếu Thương vốn đang hoài nghi về chiến lực của dũng sĩ
hương thôn, nào ngờ vừa bước ra cửa, phát hiện thanh âm chém giết bên
ngoài đã như trời rung đất chuyển.
Nơi núi rừng này căn bản giống như một hồ nước sâu, vô luận có bao nhiêu
tiếng động cũng chỉ như ném đá xuống đầm, không thấy gợn sóng, nhưng sát khi bừng bừng lúc này gần như khiến cho toàn bộ núi rừng chấn động.
Thiếu Thương giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một làn sóng tướng sĩ hắc giáp lông trắng vọt tới như thủy triều, móng ngựa tựa