Trần Minh Quân quan sát bốn phương, cố gắng xác định vị trí hiện tại của mình. Đập vào mắt là rừng cây rậm rạp. Xa xa thì vẫn có thể trông thấy
được mặt đất dưới chân núi. Dựa theo quang cảnh mặt đất thì hắn đoán là
mình ở giữa lưng chừng núi, mặt bên hướng không xa lắm về phía cổng vào
dưới chân núi.
Nhìn một hồi lâu, hắn lắc đầu ngao ngán. Sau đó
truyền mệnh lệnh cho Hư Linh mang hắn tin vào không gian châu. Bởi vì
chỗ hắn đứng có địa hình thực sự quá khó đi.Bản thân của hắn sẽ không
thể đi khỏi chỗ này được bằng cách đi bộ được.
Sau khi vào lại bên trong, hắn suy nghĩ lại mà không khỏi thầm mắng bản thân ngu ngốc.
“Mình thật là hoảng quá mà hóa ngu si mà, lại có thể quên chuyện không gian châu có thể di chuyển được”.
Rõ ràng hắn đã có rất nhiều ký ức của Hư tôn giả, nhưng nhất thời nữa khắc vẫn chưa thích nghi lắm. Hắn cố gắng dò tìm gì đó trong trí nhớ. Qua
một lúc lâu thì cũng lắc đầu. Hắn nhìn Hư Linh mà hỏi :
“Hư Linh, hiện tại ta không có thần thức, từ bên trong này có thể có cách nào quan sát được tình huống bên ngoài không ?”
Hư Linh không nhanh không chậm đáp:
“Thưa chủ nhân, ta có thể hỗ trợ ngài mô phỏng ra một cái buồng lái. Buồng
lái này sẽ giống như một cái viên cầu thủy tinh. Phía ngoài viên cầu là
hình ảnh trực tiếp xung quanh không gian châu. Ngoài ra âm thanh cũng sẽ được truyền vào bên trong. Để điều khiển không gian châu di chuyển,
ngài chỉ cần động ý niệm ra lệnh là được.”
“Tốt quá, lập tức tạo ra mô phỏng buồng lái”
Ngay tập tức xung quanh Trần Minh Quân hành thành một lớp màn mỏng nhìn như
mặt gương. Lớp màn mỏng này bao trọn tất cả các phương vị. Sau đó hình
thành một khối cầu đường kính khoảng 2 mét. Xuyên qua mặt gương là khung cảnh bên ngoài không gian châu. Hình ảnh không giống như xem qua màn
hình mà là thực sự giống như nhìn xuyên qua một tấm gương để thấy bên
ngoài.
Sau khi thử nghiệm và thích nghi một chút với buồng lái. Trần Minh Quân lập thầm nghĩ:
“Trước tiên phải về nhà, chỉ sợ cha mẹ đang phải rất đau khổ”
Trần Minh Quân động ý niệm. Không gian châu từ từ di chuyển xuống núi, hướng về nhà của mình. Tốc độ không nhanh không chậm. — QUẢNG CÁO —
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp rừng rậm. Sau đó là các vách núi hiểm trở. Cuối
cùng là len lỏi qua từng con đường quen thuộc. Cuối cùng Trần Minh Quân
đã nhìn thấy được “phòng khám tư nhân & nhà thuốc đông y Trần
Nguyễn”. Chính là nhà của hắn. Chỉ có điều đang tập trung rất nhiều
người. Khi đến gần hơn, hắn phát hiện là đang tổ chức tang lễ. Hắn không cần phải đoán cũng biết là tang lễ cho hắn.
Không gian châu đi
vào trong. Hắn nhìn thấy cha, mẹ, anh chị đang mặc đồ tang. Cha hắn thì
đang đứng hầu bàn cầu nguyện, tiếp nhận mọi người đến thắp nhang chia
buồn. Đôi mắt của ông đã đỏ hoe vì khóc thương con trai.
Mẹ hắn
đang ngồi bên cạnh các di vật của hắn mà khóc. Hắn cũng nhìn thấy Như Ý ở bên cạnh mẹ hắn, đôi mắt cô đã sưng to nhưng vẫn không ngừng an ủi mẹ
hắn. Ngoài ra còn có hai bác trai và một người chú của hắn cùng với cha
mẹ của Như Ý. Tất cả mọi người đang giúp đỡ gia đình hắn tiếp đón và
chiêu đãi khách.
Giữa nhà đặt một cái quan tài. Phía trước quan
tài có di ảnh của hắn. Bên trong quan tài chỉ có quần áo và một số đồ
dùng của hắn.
Nhìn cha mẹ và mọi người thương tâm, hắn chỉ muốn
lập tức xuất hiện để cho họ kết thúc cái nỗi đau buồn đó. Nhưng hắn phải tỉnh táo lại.
Bộ đồ hắn đang mặc vẫn là bộ đồ lúc hắn mất tích.
Đã rách rưới tả tơi không ra hình dáng. Còn nữa là, nếu hắn đột nhiên
xuất hiện, nói không chừng lại hù chết một số người sợ ma. Túm lại là
quá kinh thế hãi tục. Chuyện như vậy sẽ khiến hắn không biết giải thích
thế nào. Nếu mà nói thật thì có khi lại bị gửi vào bệnh viện tâm thần.
Sau đó chắc chắn sẽ gây chú ý tới một số người. Hắn đã biết thế giới có
người tu đạo. Như vậy chắc chắn trên Địa Cầu cũng có. Hắn cũng không
muốn chưa gì mà đã bị tím cổ.
Trần Minh Quân nén đau lòng, cho
không gian châu đi ra bên ngoài. Vừa ra tới cửa, hắn nhìn thấy Trương
Xuân. Trương Xuân vừa chạy xe máy đi đón một người về tới. Nhìn bộ dáng
có vẻ Trương Xuân đã ở đây giúp đỡ gia đình hắn cả ngày rồi. Phía sau xe chính là Lý Thanh Ngọc. Có lẽ Lý Thanh Ngọc mới vừa đi xe khách đến đây nên Trương Xuân ra đón cô.
Trần Minh Quân nhìn thấy tất cả mọi
người đều bình an, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn điều
khiển không gian châu đi ra chợ. Hắn không ngừng di chuyển tìm kiếm bên
trong chợ. Mục tiêu là một cái cửa hàng thời gian vắng khách.
Tìm tới phần rìa của chợ thì cũng có mục tiêu đạt yêu cầu. Không gian châu
đi vào bên trong cửa hàng này. Sau đó nhanh chóng rẻ vào một gốc vắng
vẻ. Quan sát kỹ bốn phương rồi lệnh cho Hư Linh thu vào một bộ quần áo.
Một cái đầm dài sexy của nữ hiện ra trước mặt hắn. Trần Minh Quân không khỏi trợn trắng mắt lên.
— QUẢNG CÁO —
“What the hợi…. ! Hư Linh, người thu cái bộ này làm gì?”
“Thưa chủ nhân, thì ngài lệnh cho thu vào một bộ trang phục cho ngài.”
“Đây là trang phục dành cho nữ. Thu một bộ đồ nam có hiểu không?”
“Xin lỗi chủ nhân, ta không hiểu rõ lắm trang phục ở chỗ này của ngài. Ở Tử
Tinh thì nam nhân cũng hay mặc trang phục dài thế này cho nên ta hiểu
lầm.”
Văn hóa trên Ngũ Sắc Tinh Hệ đúng là rất phức tạp. Trang
phục đủ kiểu dáng. Nhiều loại trang phục thậm chí còn khó phân biệt dành cho nam hay nữ.
“Thôi được rồi, để ta chọn. Ta sẽ để không gian châu chạm vào bộ đồ mà ta muốn người thu. Hiểu chưa?”
“Vâng thưa chủ nhân”
“À mà trước tiên hãy trả cái này ra ngoài đi”
Sau một hồi công phu shopping lựa chọn. Trần Minh Quân cũng đã có một bộ đồ khác để thay.
Mặc dù rất cẩn thận nhưng hắn vẫn vô tình để camera an ninh quay lại được
cảnh cái đầm tự động bị bao phủ ánh sáng xanh lục rồi biến mất. Không
lâu sau thì cái đấm đó xuất hiện lại và rơi xuống sàn. Kế tiếp lại một
bộ trang phục nam bị biến mất, nhưng lần này không còn xuất hiện lại.
Phải một thời gian sau, lúc trên mạng tràn lan đoạn video trên thì hắn mới
biết tới chuyện này. Hiện tại hắn đang nhanh chóng thay quần áo. Trong
lòng không khỏi âm thầm nghĩ :
“Xin lỗi ông chủ cửa hàng, hiện
tại đang cấp bách nên phải ăn trộm bộ đồ này. Xem như đây là một ân
tình, sau này nhất định tôi sẽ báo đáp.” — QUẢNG CÁO —
Ngay sau đó, hắn điều khiển không gian châu quay lại nhà mình. Tại một cải
hẻm vắng gần nhà, hắn cho không gian châu đi vào đó. Quan sát xung quanh một lúc không có ai qua lại, hắn ra lệnh cho Hư Linh đưa hắn ra ngoài.
Lúc này đã là cuối buổi chiều, hoàng hôn đã tới cực hạn. Bầu trời đỏ rực
đang chuyển dần sang màu tối. Trần Minh Quân đi ra đường lớn rồi thẳng
tiến về nhà mình.
Hắn không khỏi thầm nghĩ
“Kiểu gì cũng sẽ không tránh khỏi dọa sợ một đám người”
Vừa đến ngoài cửa, lúc này khách viếng đám tang của hắn đang là lúc đông
nhất. Người ra, người vào liên tục. Không ai sẽ để ý tới hắn. Ai cũng
cho rằng hắn là một vị khách tới chia buồn cùng gia đình này mà thôi.
Tại lúc hắn định bước chân đi vào thì đằng sau có người vỗ vai hắn rồi
nói:
“Này anh gì ơi, vào viếng thì đi lối bên kia, chỗ này là hướng cho khách đi ra”
Trần Minh Quân quay lại, hắn liền nhận ra người nọ. Đó là một người thanh
niên hàng xóm của hắn, cùng tuổi với hắn, tên là Đặng Hữu Tiến. Trần
Minh Quân nhe răng nở một nụ cười âm hiểm rồi hỏi
“Mày khỏe không ?”
Với hiệu ứng ngược ánh sáng do đèn trong nhà chiếu ra. Kết hợp với bầu trời đỏ rực mà tâm tối. Trần Minh Quân chân diện mục hiện ra vô cùng âm u.
Mặc dù hắn cười nhưng trong mắt của người đối diện thì vô cùng khủng bố. Nhất là bởi vì người nọ có thể nhận ra được Trần Minh Quân. Người nọ mở trừng đôi mắt ra, tay đặt trên vai Trần Minh Quân bỗng dưng rung như
cầy sấy. Rồi lại cứ như bị cứng đờ ra, không rút lại được. Chỉ thấy
miệng người đó cứ lắp bắp .. “Minh.. minh... minh....minh...”
Ngay sau đó, đôi chân anh ta như bị thoát lực rồi ngồi phịch xuống đất. Trần Minh Quân định khom người xuống đỡ anh ta. Ngay lập tức anh ta giật bắn người lên, miệng thì la to “Á Ú Ớ”, người thì quay đầu bỏ chạy như
điên. Chỉ một thoáng đã chạy mất dạng, tốc độ không thua gì vận động
viên điền kinh quốc gia.