Trần Minh Quân không khỏi thở dài một hơi rồi nói :
“Haizzz ...,
mặc dù ngươi muốn đoạt xá ta, đã kết thù sinh tử là không thể nghi ngờ.
Nhưng ngươi lại tình nguyện hóa thành linh thức của không gian châu để
thành toàn cho ta. Ở trong ký ức của ngươi, ta thấy ngươi sống thật
không hổ thẹn với lương tâm. Đứng trước mối thù bị phản bội bởi chính
những người luôn huynh gọi đệ với mình, thì cũng khó trách được ngươi sẽ hành động như vậy. Hôm nay ta khám phá ra cái thế giới to lớn này cũng
không thể phủ nhận là nhờ có ngươi. Thôi thì ta có thể hứa với ngươi,
nếu ta có đủ thực lực thì nhất định sẽ giúp người báo mối thù này.”
Tại sau khi Trần Minh Quân nói ra những lời này, từ sâu xa trong tâm thần
không khỏi cảm thấy một cảm giác giải thoát và mãn nguyện. Có lẽ đó là ý chí chấp niệm cuối cùng của Hư tôn giả còn lại, giờ đã an lòng mà tiêu
tan.
Trần Minh Quân tâm niệm chuyển động, truyền đạt tới không gian châu một câu :
“Trước đây ngươi là Hư tôn giả, vậy từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Hư Linh. Hãy cho ta biết hiện tại ta đang ở đâu ?”
Ngay lập tức, một đoàn ánh sáng sinh ra và hội tụ vào nhau, tạo thành hình
dáng của một trung niên nhân. Gương mặt và ngoại hình người này có nét
không xa lạ lắm với nhân loại trên Địa Cầu, đâu đó ở giữa tây và đông
chứ không nghiêng về bên nào. Thân cao 2 mét, đôi mắt có con ngươi màu
tím yêu dị, râu tóc để dài và đều có màu tím. Trên người lại mặc một bộ
trang phục màu tím vô cùng cao quý, vừa cổ trang vừa hiện đại. Toàn thân phảng phất như sứ giả của màu tím, là màu của Tử tinh.
Người này ngay lập tức cung kính hướng Trần Minh Quân đáp :
“Thưa chủ nhân, cảm tạ chủ nhận đã đặt tên. Hiện tại ngài đang ở trong trung tâm của không gian châu”.
“Ý của ta là hiện tại không gian châu đang ở đâu? Vẫn còn trên Địa Cầu hay đã đi đâu?”
— QUẢNG CÁO —
“Thưa chủ nhân, vẫn ở trên hành tinh của chủ nhân. Trong lúc chủ nhân bất
tỉnh, ta vừa lúc hóa thành linh thức. Sau khi đã bổ sung linh hồn lực
kha khá, ta dựa theo trí nhớ của ngài mà di chuyển không gian châu đến
một ngọn núi tên là Thiên Cấm Sơn”
Trần Minh Quân thở phào nhẹ
nhõm. Nếu mà hắn rời khỏi Địa Cầu đi tới một nơi xa xôi nào đó như mấy
nhân vật trong tiểu thuyết thì hắn không ưa thích chút nào. Ở nơi này
hắn còn rất nhiều mối quan tâm, không có dễ gì mà buông xuống được. Hắn
nhìn nhìn Hư Linh rồi hỏi :
“Hiện tại ngươi đã là linh thức của không gian châu, vậy bây giờ ngươi có thể làm được những gì ?”
“Hồi bẩm chủ nhân. Tuy đã hóa thành linh thức, nhưng bản chất ta vẫn là
nguyên thần của một vị tôn giả. Không gian châu bây giờ chính là thân
thể của ta. Nguyên thần của ta đang được khôi phục dần. Hiện tại ta chỉ
có thể có được chiến lực của một lục tinh linh sĩ. Điểm hạn chế là ta
không thể thi triển các pháp thuật phức tạp được. Chỉ có thể vận dụng
khống linh thuật và khống thần thuật đơn giản. Phạm vi cũng hạn chế ở
xung quanh không gian châu không quá 500 mét. Có điều, ta có thể phóng
thích uy áp linh hồn của cảnh giới tôn giả trong phạm vi tối đa cũng là
500 mét”
Trần Minh Quân gật gật đầu tỏa vẽ thỏa mãn, xem như hắn có một cái siêu cấp cận vệ.
“Ước tính mất bao lâu để người có thể khôi phục chiến lực đỉnh phong lúc trước ?”
“Hồi bẩm chủ nhân, theo thời gian tại thế giới của ngày, ta ước chừng mất
khoảng 500 năm để khôi phục đỉnh phong lúc trước. Nếu có thiên tài địa
bảo ôn dưỡng thần hồn thì có thể rút ngắn lại.”
Trần Minh Quân
nghe xong xem như bỏ. Với một người mới có 18 tuổi như hắn thì vài ba
năm đã là con số dài đăng đẳng rồi, nói gì tới mấy chục, mấy trăm năm.
Hắn lại hỏi tiếp :
— QUẢNG CÁO —
“Ta bất tỉnh đã bao lâu rồi ? Vì sao ta lại cảm thấy rất là hư nhược và thoát lực ?”
“Thưa chủ nhân, dựa theo thời gian trên thế giới này thì đã 26 ngày và 9
tiếng. Trong thời gian này, do chủ nhân bất tỉnh. Cơ thể của chủ nhân
chỉ là phàm thể. Vì để bảo vệ chủ nhân, ta đã liên tục điều động linh
lực đến duy trì sự sống cho thân thể ngài. Thành ra sau khi tỉnh lại,
ngài cảm thấy một chút hư nhược là thường. Sau khi ăn uống đầy đủ thì
cảm giác hư nhược sẽ biến mất”
“Thì ra là vậy, không ngờ đã gần
một tháng trôi qua... Thôi chết, đã lâu như vậy, cha mẹ nhất định cho
rằng ta đã chết, còn có Như Ý và Trương Xuân, không biết họ ra sao rồi.”
Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy lòng nóng như lửa đốt. Trần Minh Quân lập tức truyền đạt mệnh lệnh :
“Cho ta ra bên ngoài không gian châu”
Ngay sau đó, Trần Minh Quân nhìn thấy cơ thể bị bao bọc bởi một màn ánh sáng xanh lá. Kế tiếp là hình ảnh chuyển động chớp nhoáng một cái, hắn đã ở
bên ngoài. Màn ánh sáng bao quanh hắn lập tức mất đi. Một hạt châu to cỡ viên bida từ trong đóng lá vụn bay lên lơ lửng trước mặt Trần Minh
Quân.
Thấy thế, Trần Minh Quân tiếp tục truyền ra mệnh lệnh : “Ẩn vào chiều không gian khác”
Ngay lập tức không gian châu biến mất. Thực tế nó vẫn ở đó, vẫn đang lơ lửng bên cạnh Trần Minh Quân, nhưng ngoài Trần Minh Quân ra thì không ai có
thể nhìn thấy nó. Hiệu quả này chỉ có không gian châu đã có linh thức
mới làm được.
— QUẢNG CÁO —
Thực tế là một loại vận dụng chiều không gian, đưa không gian châu đi vào
một chiều không gian khác, làm nó biến mất về mặt nhận thức. Chỉ có chủ
nhân của không gian châu mới có thể cảm nhận được. Vì vậy mà không gian
châu là vật phẩm rất quý hiếm và số lượng có hạn.
Lý do số lượng
có hạn là vì chỉ có những Đế Giả có hiểu biết nhất định về không gian
pháp tắc mới có thể chế tạo ra được. Mà hiện nay thế gian đã không còn
thấy Đế Giả, hầu hết không gian châu hiện nay đều là truyền thừa mà ra.
Vật liệu chế tạo cũng không phải phổ thông, ngoài Đế Giả ra thì không ai có thể phá hủy được.
Tuy nhiên vẫn có những loại không gian châu cấp thấp được lưu truyền rộng rãi. Số lượng loại này cơ hồ rất là khổng lồ. Bởi vì không gian bên trong của chúng không quá lớn. Mỗi một vị đại đế khi thành đạo điều sẽ tạo ra một số lượng cực lớn loại này. Một là
xem như tạo phúc cho hậu thế, hai là truyền xuống cho thế lực của mình.
Nói là lưu truyền rộng rãi nhưng thực chất là tương đối mà thôi. Người có
tu vi quá thấp rất dễ dàng bị đoạt. Thêm nữa là giá cả của chúng rất là
đắc. Tu sĩ thông thường không thể mua nổi.
Nhưng một tu sĩ chỉ có thể nhận chủ một không gian châu duy nhất. Không gian châu cũng không
thể chứa được không gian châu khác. Vì sẽ làm không gian cả hai sụp đổ.
Nhưng có thể chứa được vật phẩm không gian khác. Do đó mà cũng hạn chế
tình trạng một tu sĩ sở hữu quá nhiều không gian châu.
Đại đa số
tu sĩ đều dùng các loại vật phẩm không gian lưu trữ phổ thông hơn. Ví dụ như túi trữ vật, vòng tay trữ vật, đai lưng trữ vật, ... Những vật phẩm không gian này có không gian bên trong rất nhỏ, chỉ dao động từ vài mét tới vài chục mét khối. Hình dạng không gian bên trong tương ứng với
hình dạng của vật phẩm. Ví dụ vòng trữ vật sẽ có không gian bên trong
giống như một cái bánh còng.
Nguyên lý tạo những không gian trữ
vật này rất đơn giản. Đầu tiên sẽ làm rỗng bên trong. Sau đó khắc lên
trận pháp để biến hóa không gian rỗng đó to ra. Những loại trận pháp
không gian này sử dụng cho không gian lớn thì rất khó để khắc. Nhưng đối với những không gian nhỏ thì tương đối dễ làm. Hiệu quả sẽ phóng đại
không gian bên trong lên từ mấy chục lần tới mấy trăm lần tùy vào chất
lượng trận pháp.