Sau trận đấu thử nghiệm, Trương Giác thu dọn giày dép trở chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi thì nghe thấy có người gọi cậu.
"Trương Giác, tụi tớ đi liên hoan nè, cậu có muốn đi chung không?"
Trương Giác ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng Oanh đứng ở cửa vẫy tay với cậu, đứng
phía sau là Quan Lâm, Kim Tử Tuyên, Thạch Mạc Sinh, Phàn Chiếu Anh, Mễ
Viên Viên và Lục Hiểu Dung.
Thạch Mạc Sinh là người khởi xướng cuộc tụ hợp này, hắn giải thích: "Mễ Viên
Viên và Lục Hiểu Dung đều thăng tổ từ năm ngoái, còn chúng ta cũng mới
lên tổ thành niên năm nay, huấn luyện viên nói rằng ít nhất trong chu kỳ Sochi, trượt băng nghệ thuật phụ thuộc vào chúng ta, sau này mọi người
sẽ gặp nhau trên sàn thi đấu thương xuyên hơn cho nên cùng nhau ăn một
bữa cơm ấy mà."
Trương Giác à một tiếng, chào hỏi Thẩm Lưu một tiếng rồi xách túi cùng mọi người rời đi.
Lúc trên đường đi cậu phát hiện Phàn Chiếu Anh và Lục Hiểu Dung còn rất tự
niên tay năm tay, con mắt Trương Giác hơi chuyển động đến chỗ Hoàng Oanh ở bên cạnh, ngón tay út không nhịn được chọt chọt.
"Oanh Oanh, hai người bọn họ là?"
Hoàng Oanh làm mặt quỷ: "Hai người bọn họ đều đầy 18 rồi, không phải là yêu sớm đâu."
Trương Giác: "Tớ không có nói là bọn họ yêu sớm, nhưng họ quen nau khi nào thế? Tớ nhớ bọn họ không ở chung một tỉnh."
Phàn Chiếu Anh là tỉnh J, Lục Hiểu Dung là tỉnh L, chuyện gì với hai người này chứ?
Quan Lâm khẽ mỉm cười, cúi người chia sẻ bát quát với Trương Giác.
"Vào thời điểm thi đấu giải vô địch quốc gia, Phàn Chiếu Anh đã tiếp tục
huấn luyện lại rồi, lần đó anh ấy cũng đi xem thi đấu, sau đó thì mấy
người tụi tớ đi liên hoan với nhau, lúc mà liên hoan á, Phàn Chiếu Anh
đã thực hiện một trò đùa không thích hợp với giới tính nam nữ, lúc đó
sắc mặt của Lục Hiểu Dung thay đổi, lập tức biểu đạt không vui..."
Trương Giác không rõ: "Tớ hỏi chính là làm sao họ đến được với nhau chứ không phải là họ đã cãi nhau như thế nào trước đây."
Quan Lâm phất tay: "Đừng vội đừng vội, Phàn Chiếu Anh vừa nghe, cũng phát
hiện bản thân mình không đúng thì ngay lập tức nói xin lỗi, tất cả tụi
tớ đều ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của anh ấy, sau đó Phàn Chiếu Anh
còn giải thích rằng rất nhiều nam sinh trong trường của anh ấy có làm
trò cười thế này, Lục Hiểu Dung sau khi phát hỏa thì mới biết mình không thích hợp, còn nói là sau khi làm sai mà biết xin lỗi ngay thì không có gì đáng xấu hổ, sau đó hai người bọn họ cạn ly rượu với nhau."
Hoàng Oanh nói tiếp: "Không phải là rượu nha, bọn họ là uống nước trái cây,
sau một ly nước trái cây này xong thì khúc sau cuộc tụ hội bọn họ đã nói chuyện với nhau, còn trao đổi số điện thoại."
Mới nói chuyện một chút, hai người này liền, áu, mọi người ai cũng hiểu.
Hoàng Oanh: "Dung tỷ nói nếu Phàn ca có thể xin lỗi ngay lập tức thì cô ấy
nghĩ đó không phải là điều gì đáng xấu hổ, còn nếu không thì anh ấy
không phải là một nam tử hán, không có nhân phẩm gì, quen biết lâu thì
thấy Phàn ca rất lễ phép, giáo dưỡng rất tốt, dáng dấp của Phàn ca còn
đẹp trai như vậy, rất đáng để phát triển hơn nữa."
Trương Giác gật đầu: "Thì ra là vậy."
Trước đây khi cậu là một idol thực tập sinh, người đại diện đã nói với cậu
những chàng trai có giáo dưỡng tốt thì rất được con gái yêu thích, đặc
biệt là trên internet đầu trâu mặt ngựa chạy khắp nơi, dưới tình huống
có người không ngừng nhấc lên những ngôn luận đối lập thì những ngôn
luận bình thường đều vô cùng quý giá và dễ chịu.
【 người môi giới: Cho nên Trương Giác à, cậu không thể nổi lên tinh thần
trọng nghĩa mà trực tiếp chỉ vào những ngôn luận của đám fan não tàn
chửi má nó, cần phải phản bác thật nhẹ nhàng, hiểu không? 】
Dù sao thì trong đợt tuyển tú của Trương Giác thì có một thực tập sinh mua thủy quân có giáo dưỡng, EQ cao, tính cách thiết lập trăm phần trăm lễ
phép, trong vòng hai ngày có thêm 60 vạn người hâm mộ.
Đáng tiếc là sau đó bị tuôn ra ngôn luận chế giễu phụ nữ là "Mạc nhận*", còn có bản ghi âm làm bằng chứng, 60 vạn fan lập tức ngã ngửa, vậy đó, khi
cô gái bị mắng vì tung đoạn ghi âm này ra thì không thiếu những ngôn
luận trào phúng trên internet "Cô gái này thật là rắp tâm bất lương, đi
ra ngoài ăn cơm mà còn mang theo bút ghi âm".
*Từ đồng âm với "mẹ": thuật ngữ xúc phạm phụ nữ.
Dĩ nhiên, một đứa nhỏ như Trương Giác cùng một người đại diện tam quan
chính trực đến cực điểm đều biết, yêu cầu người bị hại phải hoàn mỹ,
những người tấn công người bị hại không phải là người tốt, giống nhau
đầu óc có vấn đề, nếu không thì không thể giải thích tại sao người này
không cảm thông với nạn nhân mà ngược lại là đi thông cảm cho hung thủ.
Bất quá Phàn Chiếu Anh đây là cũng rất thực tế. Hắn có giáo dưỡng, Lục Hiểu Dung hình như đối với hắn cũng rất tốt... Dù sao cũng tốt hơn Trương
Giác trước khi chết cũng không có được một mối tình đúng không.
Bọn họ tới chợ hải sản Kinh Thâm mua trước hải sản tươi, sau đó đi đến quầy hàng để chế biến.
Sò điệp hấp tỏi của chủ cửa hàng được làm rất ngon, đặc biệt là khi rắc ớt băm nhỏ tự là rồi cắn xuống, hương vị thơm ngon và cay nồng theo đầu
lưỡi tràn ra, thực là quá sá đã.
Đáng tiếc làm vận động viên không thể ăn quá nhiều thức ăn cay, Trương Giác kiềm chế chỉ ăn hai cái, sau đó quay sang ăn ốc.
Mọi người đều là vận động viên của cùng một hạng mục, đề tài nói chuyện
đương nhiên là không thể tách rời khỏi trượt băng nghệ thuật.
Thạch Mạc Sinh nêu lên vấn đề phân trạm.
"Chỉ có mười hai người dẫn đầu giải vô địch thế giới mùa trước mới có thể
đảm bảo có suất tham gia vào hai phân trạm phụ, ba người đứng đầu của
giải vô địch thiếu niên thế giới mùa trước và chung kết Grand Prix thiếu niên có thể đảm bảo ít nhất một phân trạm phụ, những người như chúng ta không nổi bật ở tổ thiếu niên chỉ có thể tích lũy nhiều điểm hơn trong
vài giải đấu hạng B, tăng cười thứ hạng trên bảng xếp hạng thế giới mới
có thể tăng tỷ lệ xin vào phân trạm thành công."
"Trương Giác, cậu có đi thi đấu giải hạng B không?"
Trương Giác gật đầu: "Tớ sẽ đến Canada tham gia Cup mùa thu."
Hoàng Oanh cười hì hì : "Tớ và Lâm ca cũng đi, huấn luyện viên nói để tụi tớ
tìm cảm giác đấu trường tổ thành niên ở giải đấu hạng B."
Kim Tử Tuyên bẻ ngón tay: "Trung Quốc đứng ba tấm thẻ ngoài, chỉ cần chúng
ta tự mình đăng ký được một phân trạm, sau đó dùng thẻ ngoài tham gia
vào phân trạm Trung Quốc là có thể tham gia vào hai phân trạm thi đấu
rồi."
Chỉ có tham gia hai phân trạm thi đấu thì mới có hy vọng tích lũy đủ điểm tham gia trận chung kết.
Trương Giác hút hết nước trái cây, dứt khoát nói: "Tớ đã nộp đơn vào phân trạm ở Mỹ và Nga, không cần thẻ ngoài."
Hàm ý là ba tấm thẻ ngoài đó, Kim Tử Tuyên, Thạch Mạc Sinh, Phàn Chiếu Anh
và Đổng Tiểu Long có thể cùng nhau cạnh tranh, Trương Giác không tham
dự.
Thạch Mạc Sinh nhìn cậu cười toe toét: "Vậy thì cảm ơn cậu nhiều."
Trương Giác bật ngón cái: "Không cần khách khí."
Thẩm Lưu trước đây cũng là như vậy, chỉ cần cảm giác được tự mìn xin hai
trạm phụ thì cũng tránh né cạnh tranh thẻ ngoài, như vậy sẽ chừa được
chỗ cho người trong nhà, lần này cũng là hắn nhắc nhở Trương Giác làm
như vậy.
Cái gọi là trách nhiệm của nhất ca sao.
Sau bữa tối, Phàn Chiếu Anh nói muốn dẫn bọn họ đi hát karaoke, Trương Giác là vua ca sĩ, mới vừa bước vào phòng đã bị đẩy lên trước micro, cậu
cũng không khách khí, bắt đầu hát một bài rock and roll, sau đó Phàn
Chiếu Anh cùng Lục Hiểu Dung cùng nhau hát những bài tình ca, vô cùng
hợp sức tung thức ăn cho chó với mọi người, khung cảnh vô cùng nhiệt
liệt sôi động.
Bởi vì các huấn luyện viên không cho bọn nhỏ đi chơi về quá muộn nên bọn họ chơi
tới chín giờ rồi thôi, Phàn Chiếu Anh không ngừng gọi điện thoại đến cho các huấn luyện viên, cam kết là sẽ đưa mấy đứa nhỏ vị thành niên về nhà an toàn, Trương Giác dựa vào ở một bên hút hết nước ô mai.
Chính là mùa hè mà có một ly nước ô mai chua chua bỏ thêm viên đá thì phải
nói uống rất sảng khoái, Trương Giác ho khan vài tiếng, Hoàng Oanh lấy
chiếc cốc đi.
"Trương Giác, đừng uống nữa, lỡ đâu cổ họng bị nhiễm trùng thì uống thuốc sẽ rất bất tiện."
Trương Giác ôm cuống họng, gật gật đầu.
Thực ra cậu cũng không cảm thấy cổ họng mình không thoải mái, nhưng mà sang
ngày hôm sau, Trương Giác phát hiện giọng nói của mình quả thực khan một chút.
Vừa bắt đầu cậu
không có cảm giác gì, nhưng sau khi kết thúc chạy bộ buổi sáng, trên
đường trở về tiện đường mua chuối, Trương Giác há miệng nói câu "Dì ơi,
lấy cho con quả chuối" thì mới nhận ra là không đúng.
Cậu ho khan vài tiếng, cố hắng giọng nhưng âm thanh của mình vẫn khàn khàn.
Lúc này có một người bên cạnh nhắc nhở cậu: "Đứa nhỏ, đừng ho nữa, con đây
là khàn giọng, à không, là vỡ giọng, uống nhiều nước vô rồi ngậm kẹo cho nhuận cổ họng đi."
Trương Giác quay đầu lại thì thấy một gia gia xách theo chiếc túi, vai hẹp eo
nhỏ, lông mày mảnh mắt dài, rõ ràng nhìn chừng năm mươi tuổi nhưng tóc
mai xám trắng, có một đôi mắt có thể hình dung là trong sáng và trìu
mến, hơn nữa Trương Giác luôn cảm thấy khuôn mặt của người này luôn quen mắt một cách không giải thích được.
Nhưng mà ông ấy nói không sai, Trương Giác được ông ấy nhắc nhở mới nhớ ra mình quả thực đến cái tuổi này rồi.
Vị gia gia kia đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Trương Giác, tấm tắt tán
thưởng: "Dáng người này thật tốt, ca hát cũng dễ nghe, giọng nói cũng
tốt, sau khi vỡ giọng xong sẽ rất hay."
Bà chủ sạp hoa quả thả lên cân vài quả lê: "Chú Hứa, chú quen đứa nhỏ kia sao?"
Chú Hứa trả lời: "Là đứa nhỏ trong nhà, cha của nó kêu tôi là chú hai,
nhưng mà lần trước khi gặp nó thì nó vẫn còn trong lồng ngực của mẹ mình bú sữa."
Bà chủ sạp trêu chọc: "Con thấy đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp, được dạy dỗ tốt sẽ trở thành diễn viên ưu tú đó*."
*Nguyên văn (角儿): Giác nhi: Cách gọi người diễn trong giới kinh kịch
Hứa thúc nói: "Nó đã thành diễn viên ưu tú rồi, chỉ là không phải diễn viên của giới chúng ta thôi."
Trương Giác đương nhiên không biết người ông mà cậu gặp có liên quan gì, việc
vỡ giọng cũng không phải là dáng người sẽ cao lên, đầu gối cậu không đau cho thấy sự phát triển mạnh nhất kia còn chưa đến, cho nên phải dứt
khoát dành thời gian luyện nhảy bốn vòng.
Độ khó của bất kỳ môn thể thao cạnh tranh nào cũng liên tục tiến lên phía
trước, Trương Giác hiểu rõ điều này, cậu biết rằng nếu như muốn tăng cao trình độ thi đấu lên nữa thì không thể chỉ có một kiểu nhảy bốn vòng.
Một kiểu nhảy bốn vòng chỉ có thể sử dụng hai lần trong tiết mục, nếu như
có thể luyện được kiểu nhảy bốn vòng mới thì cậu có thể sắp xếp nhảy lần thứ ba thứ tư trong trượt tự do.
Hiện tại 4S+3T của cậu đã thành công, thậm chí ngay cả bước nhảy kẹp
4S+1lo+3S cũng có thể làm, ban huấn luyện cho rằng 4S của cậu đã thành
thục, hỗ trợ cậu đưa việc tập luyện 4T vào trong đúng lịch trình.
Tuy nhiên vào lúc này, tất cả mọi người đều phát hiện một vấn đề.
Trương Giác am hiểu nhảy lưỡi dao, khi nhảy điểm băng thì không có cách nào
duy trì tốc độ xoay giống như nhảy lưỡi dao được, mà khi khiêu chiến 4T
là một cú nhảy điểm băng thì trình độ sức mạnh của cậu không đủ để cậu
chống đỡ nhảy đến mức 4T.
Cho nên nếu như Trương Giác liều mạng nhảy cao, cũng nỗ lực xoay người thì
có thể nhảy ra 4T đủ số vòng, như vậy cậu không có cách nào tiếp băng,
nếu như muốn tiếp băng thì độ cao cũng không đủ, cậu sẽ phải tiếp băng
trước khi hoàn thành đủ bốn vòng xoay, sau đó té lăn loạn trên đất.
Mà muốn thay đổi những khuyết điểm này, Trương Giác phải bắt đầu tập luyện tăng cân một lần nữa, nhưng mùa giải sắp bắt đầu rồi, hiện tại nếu như
tăng cân thì việc Trương Giác có thể duy trì được tốc độ của mình hay
không sẽ là vấn đề được đặt ra, mà nếu như không tăng cân thì cậu không
thể nhảy 4T.
Trương Tuấn Bảo cắn ngón tay: "Quả thực là bế tắc mà."
Thẩm Lưu kéo tay hắn sang một bên: "Đừng gặm nữa, móng tay anh sắp cụt lủn
rồi, vấn đề này của Tiểu Ngọc không phải là chuyện có thể nghĩ được biện pháp trong thời gian ngắn, anh xem những người nắm giữ được hai kiểu
nhảy xoay bốn vòng không vượt qua ba người, Trương Giác còn nhỏ, chúng
ta tạm thời không cần phải gấp."
Trương Tuấn Bảo hạ thấp giọng, âm thanh gấp gáp phản bác: "Tôi sao có khả năng không vội cho được, cậu không biết lần này lúc chúng ta đến Bắc Kinh
tập huấn, giám đốc Tôn nói với chúng ta, cấp trên biết đơn nam muốn quật khởi thì Tiểu Ngọc cần phải cố gắng phấn đấu, tranh thủ tại giải vô
địch thế giới mang về ít nhất ba vị trí! Còn có trở thành một trong
những quân bài chiến thắng của chúng ta ở Sochi, huấn luyện viên trưởng
Tống cũng biết điều này, nếu không thì sao chúng ta có thể phủ đầu chống đỡ Tiểu Ngọc luyện 4T, câu cho rằng tôi không biết vấn đề đứa nhỏ thiếu sức mạnh sao?"
Giải vô
địch thế giới năm nay, nếu như Trương Giác có thể lọt vào top 2 thì đơn
nam Trung Quốc sẽ có ba suất tham dự Thế vận hội mùa đông Sochi vào năm
sau, nếu như cậu lọt vào top 10 thì chỉ có thể mang về hai suất.
Nếu như Trương Giác lọt vào top bốn và các đồng đội cùng quốc gia với cậu
lọt vào top tám thì tổng thứ hạng của họ sẽ thấp hơn 13 và vẫn có thể
mang về ba suất cho đất nước mình.
Những nhà lãnh đạo không hy vọng Trương Giác mới năm đầu tiên được thăng lên
tổ là có thể bước lên bục giải vô địch thế giới, nhưng hy vọng cậu có
thể phối hợp với các đồng đội của mình để giành được phương pháp thứ
hai.
Nhưng vấn đề là nằm ở chỗ này, hiện tại ngoại trừ Trương Giác, đừng nói đến trong nước ở nội
dung đơn nam có thể lọt vào top tám giải vô địch thế giới, ngay cả lọt
vào top mười hai cũng không có, một số tuyển thủ trẻ mới được thăng tổ
chắc chắn sẽ thi đấu tốt trên sân nhà, nhưng trên đấu trường quốc tế,
bọn họ không chỉ không có cái lợi thế cấp bậc kỹ thuật như Thẩm Lưu năm
đó mà ngay cả điểm biểu diễn của họ cũng chỉ ở mức tầm thường, có thể hỗ trợ với Trương Giác hay không, hoàn toàn khó mà nói được.
Nhưng trên đấu trường quốc tế, các tuyển thủ Châu Á thỉnh thoảng vẫn bị áp
điểm, Trương Giác nếu như không tạo dựng được lợi thế về kỹ thuật thì ở
tổ thành niên ở giải vô địch thế giới, việc cạnh tranh thương hiệu là
chuyện không thể nào.
Khi Trương Giác nghe các chỉ tiêu mà lãnh đạo đưa ra thì một chút biểu tình cũng không có, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nhưng người nghe Trương Tuấn
Bảo lại mang áp lực rất lớn.
Thực lực nước mình ở các giải mùa đông là có hạn, nhưng cấp trên luôn đưa ra các chỉ tiêu, chẳng hạn như mang về bao nhiêu huy chương vàng, huy
chương bạc gì đó, đôi khi không phải là cấp trên muốn tạo áp lực lớn cho vận động viên nhưng phía trên cấp trên còn có các nhà lãnh đạo yêu cầu
bọn họ đưa ra thành tích rồi sau đó mới duyệt kinh phí.
Sau khi Kim Mộng và Diêu Lam giải nghệ vào nửa đầu năm nay thì Trương Giác
trở thành vận động viên chủ lực của Cục thể thao trong các môn thể thao
mùa đông, những người hâm mộ băng chú ý đến môn trượt băng nghệ thuật có thể cảm nhận rõ ràng là cậu luôn được xếp ở vị trí bắt mắt nhất trong
các buổi biểu diễn trên băng, tài nguyên được cung cấp về mọi mặt cũng
là xa hoa nhất trong các sự kiện mùa đông.
Mà khi đội những thứ này trên đầu, chính là muốn Trương Giác lập thành tích!
"Áp lực của huấn luyện viên trưởng Tống và giám đốc Tôn đều rất lớn, Trương Giác nói nó không thành vấn đề, nhưng bây giờ tôi thấy nó bị vây khốn
trong trình trạng không đủ sức mạnh thì làm có khả năng không vội cho
được, lỡ đâu đứa nhỏ ngoài miệng thì không nói gì, trong lòng cứ luôn đè nặng những chuyện này rồi ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu thì phải làm sao bây giờ?"
Trương
Tuấn Bảo trong lòng nói chuyện này phải được khắc phục, phàm là cấp trên đưa ra chỉ tiêu thì hắn cũng không cần vội như vậy, dù sao chỉ tiêu thì hàng năm đều có, cũng chưa nói là mỗi lần đều phải hoàn thành, cấp trên cũng không làm gì được bọn họ.
Nhưng mà lần này cấp trên đưa cho tài nguyên trước, thậm chí còn tăng cường
mở rộng quảng bá trượt băng nghệ thuật, làm nóng trước cho Thế vận hội
mùa đông, sau đó mới đề ra yêu cầu, thao tác lần này khiến ngay cả giám
đốc Tôn cũng phải áp lực rất lớn .
Ầm, Trương Giác bị té lộn mèo một cái.
Thẩm Lưu nhìn dáng vẻ bình tĩnh đứng lên phủi mông một cái của Trương Giác, rồi ghì chặt vai Trương Tuấn Bảo.
"Sư huynh, tôi biết anh quan tâm Trương Giác, nhưng đứa nhỏ không có yếu ớt như vậy đâu, anh phải tin tưởng nó."
Trương Tuấn Bảo lắc đầu: "Hiện tại tôi đã hiểu rõ cậu năm đó đã phải áp lực bao nhiêu ở vị trí này."
Dòng độc đinh của toàn thôn không dễ làm mà, thân là bảo bối của tất cả mọi
người, cũng mang ý nghĩa gồng gánh hết tất cả các áp lực một mình chống
chọi.