"Không đúng, kẻ mắt là phải nhẹ nhàng vài tỉ mỉ, anh kẻ quá đậm rồi."
Trương Giác ngồi tại chỗ, tùy ý để Frans Miller và ông cậu mình dùng cậu làm vật thí nghiệm để thực hành kẻ mắt.
Thẩm Lưu nhìn đồng hồ đeo tay: "Các người nhanh lên đi, cuộc so tài thử
nghiệm sắp bắt đầu ròi, các người quyết định sớm một chút thì Tiểu Ngọc
mới có thể đi khởi động."
Trương Tuấn Bảo nghiêm túc trả lời: "Chờ một lát, tôi hình như đã tìm thấy bí quyết rồi, chút nữa là xong thôi!"
Trương Giác: "..."
Bởi vì Frans không thể lần nào cũng có thể trang điểm cho cậu cho nên ông
cậu rất tự giác bắt đầu học trang điểm, không nói đến trình độ trang
điểm của chính mình, ít nhất là có thể viết ra và sao chép cách trang
điểm do Frans thiết kế.
Dù sao thì trong hoàn cảnh của Trương Giác thực sự không có nhiều người có tể trang điểm, các huấn luyện viên của đội nữa đều trang điểm khá tốt,
những mà đơn nữ của tỉnh H lại không phát đạt, người đơn nữ duy nhất là
Từ Xước đã tiến vào đội tuyển quốc gia, các huấn luyện viên đơn nữ đều
không có cách nào cùng ra thi đấu với họ.
Nữ sĩ Trương Thanh Yến bởi vì sắc đẹp quá cao, từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ đụng qua mỹ phẩm, trong nhà cũng chỉ có mỹ phẩm dưỡng da cho nên là
pass, mà nữ sĩ Mia thì tuổi cũng đã cao, cho nên cũng không thể cùng
Trương Giác đi khắp thế giới để trang điểm cho cậu.
Cho nên Trương Tuấn Bảo hiện tại bắt đầu học trang điểm như một skill, thực sự là bị hiện thực bức bách, hắn không học cũng không được, bởi vì lãnh đạo nói tấm áp phích《 sông lớn chi vũ 》có Trương Giác trang điểm là bán chạy nhất, hy vọng Trương Giác sẽ không bỏ qua lợi thế ngoại hình của
mình, sáng tạo ra nhiều lợi ích và hiệu quả kinh tế hơn nữa.
Tấm áp phích quảng cáo này sau khi được bán thì các người chia phần không phải sao?
Mà Frans năm nay ở lại Trung Quốc trong một khoảng thời gian dài cho nên
dứt khoát xung phong nhận làm giáo viên tạm thời cho Trương Tuấn Bảo,
đồng thời cũng là giáo viên được đội tuyển quốc gia mời về huấn luyện
biểu diễn cho mọi người trong đợt huấn luyện.
Là một tuyển thủ đơn nam có kỹ năng kém trong thời gian hoạt động, độ khó
cao nhất của Frans là 3A, thành tích thi đấu tốt nhất của hắn là vị trí
thứ năm trong trận chung kết Grand Prix.
Giống như nhiều tuyển thủ Âu Mỹ có quốc tịch, dưới tình huống thiên phú nhảy
của hắn không tốt nhưng điểm biểu diễn cũng không hề thấp, nhưng không
giống như những con sứa nghệ thuật vốn không có tính biểu cảm cao và
toàn dựa vào trọng tài, năng lực biểu cảm của Frans là rất được, nội
dung tiết mục phong phú có đủ nội hàm, trượt cũng không tồi, lấy điểm
biểu diễn cao là hoàn toàn xứng đáng.
Ngoài ra hắn có khiếu thẩm mỹ và hội họa tốt cho nên luôn có thể tự tay thiết kế những tạo hình rất đẹp, cho nên tại thời điểm giải nghệ hắn cũng đã
tích lũy cho mình một lượng lớn người hâm mộ.
Đây chính là nguyên nhân quan trọng khiến hắn rõ ràng thể hiện không tốt
trong lúc còn hoạt động, nhưng vài năm sau khi giải nghệ hắn vẫn được
mới biểu diễn trong nhiều buổi biểu diễn thương mại.
Mà lần này những nhà lãnh đạo cũng khó có được một lần hào phóng, đãi ngộ
dành cho Frans không chỉ bao gồm thù lao hậu hĩnh mà còn bao ăn bao ở,
chi trả tiền vé máy bay khứ hồi.
Frans sướng một cách điên lên.
Chờ khi cuối cùng cũng trang điểm xong, Trương Giác cầm gương nhìn nhìn:
"Sao mà ngoại trừ đôi mắt thì những thứ khác đều không thay đổi."
Frans thu dọn đồ trang điểm: "Vốn là chỉ cường điệu đôi mắt thôi, trẻ nhỏ
không thích hợp trang điểm đậm, cậu cứ như vậy là rất tốt rồi."
Trương Giác chớp chớp mắt, qua một bên di chuyển các khớp.
Thẩm Lưu nhắc nhở cậu: "Khi vận động thì nhất định phải chú ý đến đầu gối,
anh nhắc em rồi, trong cuộc thi năm nay thì em nên sử dụng phương pháp
băng đầu gối lại để ít ngã hơn."
Trương Giác vô tội nhìn lại: "Nhưng nếu như em bị ngã thì chắc chắn sẽ bị lật xe nha."
Thẩm Lưu nhìn xung quanh, đến bên cạnh Trương Giác nhỏ giọng vào tai nói:
"Năm đầu tiên của tổ thành niên đó, nói lật xe là lật à, em xem Hayato
Terakami năm ngoái ngay cả trận chung kết cũng không vào được, nhưng
cũng không ai vì điều này mà mắn cậu ấy, tương lai của em còn quan trọng hơn, cũng không phải là trượt một năm nay thôi rồi sau đó sẽ không
trượt nữa."
Trương Giác
nhếch miệng nở nụ cười, gật đầu: "Đáng tiếc là Bất Hoa không tới tham
gia trận đấu thử nghiệm, nếu không thì em sẽ nhờ Frans trang điểm cho em ấy, không phải chú ấy luôn nói kỹ năng trang điểm của mình có thể làm
cho mọi khuôn mặt không phân biệt màu da và tuổi tác có thể tăng thêm
20% sắc đẹp sao."
Khóe
miệng Thẩm Lưu giật một cái: "Ách, thực ra Bất Hoa chính là hơi đen một
chút chứ ngũ quan vẫn rất ổn, lời này em đừng nói trước mặt đứa nhỏ, đứa bé đó vẫn cảm thấy bản thân mình không đẹp trai nên do đó có chút tự
ti."
Trương Giác khiếp
sợ: "Ôi chao? Cậu nhóc tự ti? Tự ti về cái gì chứ? Rõ ràng em ấy đẹp
trai hơn ít nhất 80% đàn ông, còn đẹp đến vô cùng nam tính, em đây ghen
tị với em ấy biết bao."
Bản thân Trương Giác là vẻ đẹp tựa tiên nữ, còn Sát Hãn Bất Hoa là kiểu đẹp trai tỏa nắng thẳng thắn vô cùng suất khí nam tính, là một người đàn
ông, Trương Giác vẫn luôn rất ngưỡng mộ ngoại hình của sư đệ mình.
Nhưng ngay cả khi trận đấu thử nghiệm năm nay bắt đầu với tổ thành niên, tay của Trương Giác vẫn cứ là thúi như mọi khi.
Lần này hình thức bốc thăm của mọi người là đưa tay vô trong hộp lấy ra một quả bóng, trước khi Trương Giác lên sân khấu, Tống Thành cố ý đeo một
chuỗi hạt châu vào cổ cậu, mà bàn tay Trương Giác lục lục lọi lọi, quả
bóng số 1 được lấy ra, một đám người xung quanh đều cười rộ lên.
Tôn Thiên không ngừng lắc đầu: "Trương Giác ơi Trương Giác, cái vận may này của con thật là hết thuốc chữa rồi."
Tống Thành ở dưới sân khấu thở dài: "Ngay cả hạt châu còn cứu không nổi, vận may này của nó đúng là không ai sánh bằng mà."
Mà nói thì nói như thế, dù vận may kém đến đâu nhưng Trương Giác vẫn có thể thắng đẹp trên sàn thi đấu.
Bài thi ngắn của cậu năm nay là《 Adiós Nonino 》do Frans sáng tác, đó là một điệu tango.
Trương Giác trước đây chưa bao giờ nhảy qua điệu tango, mà phong cách của《
Adiós Nonino 》thiên về trưởng thành, đó là một khúc bi thương của
Piazzolla dành cho cha mình, nghe nói đó là lời tạm biệt, nhưng thực ra
nó là một bài hát chia tay mang theo sự đau thương, về lý thuyết mà nói
thì nó không phù hợp với một cậu bé có hình thể tiểu học như Trương Giác để diễn dịch.
Thằng nhóc mới được thăng lên tổ, cũng gần giống như mặt trời vừa ló dạng, vậy thì tạm biệt cái gì chứ!
Từ Tôn Thiên đến Tống Thành đều hy vọng Trương Giác có thể tiếp tục biểu
diễn《 ngày thu 》 cùng 《 sông lớn chi vũ 》 có sức cuốn hút và sinh cơ
bừng bừng đã được công nhận và khen ngợi rất nhiều từ người hâm mộ trượt băng.
Kết quả là Trương
Giác đã tiết lộ rằng cậu sẽ trượt một tiết mục mới trong một mùa giải
mới hồi giải vô địch thiếu niên thế giới, hoàn toàn không có một chỗ
trống nào để nhóm lãnh đạo thuyết phục, vì việc này, Trương Giác lần thứ hai viết kiểm điểm, còn bị ông cậu lấy《 tâm sự với mèo 》cuộn thành một
cuộn rồi đánh mông .
Một quất và một giảy nảy.
Song khi thiếu niên hoàn thành 4S với nhấc hai tay lên, Tôn Thiên vẫn là thở phào nhẹ nhõm.
"Kỹ thuật không có vấn đề gì, loại từ biệt ưu thương và điệu tango cũng đã
dần lộ ra, đứa nhỏ này đã làm bài tập nhiều rồi phải không?"
Tống Thành: "Cũng không, thằng nhóc này đi đăng ký một lớp học tango, Trương Tuấn Bảo cũng đi theo để học, cả hai người đều ghi chép lại hơn chục
trang giấy, đoạn nào cần diễn đạt hay đoạn nào diễn đạt chưa tốt đều
viết ra vô cùng rõ ràng, những chi tiết nhỏ được phân tích rất tốt, ngay cả Frans cũng sắp bị bọn họ làm cho đổ gục."
Cày cấy bao nhiêu thì sẽ thu hoạch bấy nhiêu, biểu hiện của Trương Giác khiến Tôn Thiên rất hài lòng.
Ông nghĩ, ít nhất là trên phương diễn biểu diễn thì Trương Giác đúng thật
là chưa bao giờ khiến ông thất vọng, nhảy cũng rất vững vàng, không hổ
là vị vua khiến ông xem trọng...
Tôn Thiên còn chưa kịp vui mừng xong thì át chủ bài đơn nam của thôn bọn họ đã biến cú nhảy liên tục 3lz+3lo thành 3lz+2lo.
Tống Thành ho khan một tiếng, mặt lộ vẻ lúng túng: "Vào đầu mùa giải, Trương Giác trình diễn còn chưa đủ thành thạo, trạng thái vẫn còn chưa sung
mãn được, chờ đến lúc trở về rồi chúng tôi sẽ huấn luyện thêm cho đứa
nhỏ."
Tôn Thiên: "Cũng không nên tạo áp lực quá lớn cho đứa nhỏ."
Mà ngay cả khi cậu mắc sai lầm thì nền tảng của Trương Giác đã được thiết
lập, cú nhảy bốn vòng cho phép cậu nới rộng khoảng cách giữa cậu với
những người khác, cuối cùng giành được vị trí đứng đầu trong bài thi
ngắn với 84 điểm.
Tôn
Thiên còn cố ý vỗ vai Trương Giác, thân thiết hòa ái nói: "Tiểu Ngọc,
lần này con trong trại huấn luyện có phải cao lên không? Được đó, không
chỉ biểu cảm càng ngày càng thành thục mà còn cao lớn hơn rồi."
1 mét 58 Trương Giác nhếch môi: "Cảm ơn huấn luyện viên, thực ra con không hy vọng mình sẽ cao hơn."
Tôn Thiên trở nên nghiêm túc trong một giây: "Cao thì vẫn phải cao, con trai không được quá thấp."
Đơn nam 1 mét 58 vẫn là quá lùn, với tình huống hiện tại của Trương Giác
thì Tôn Thiên cảm thấy cần phải cao hơn khoảng 10 cm, tỷ lệ của Trương
Giác rất tốt, khung xương nhỏ nhắn, 1 mét 68 thoạt nhìn sẽ đẹp hơn, hơn
nữa chỉ cần không vượt quá 1 mét 75 thì tính là không cao, không thấy
Ilya cao 1 mét 77 và Hayato Terakami cao 1 ét 76 đều nhảy rất mạnh sao.
Trương Giác cười gượng hai tiếng.
"Từ đầu mùa giải này, những gì con tham gia đều là tranh tài tổ thành niên, Trương Giác, phải cố gắng lên đó."
Nghe vậy, Trương Giác đứng thẳng người nghiêm túc nói: "Dạ, giám đốc Tôn, con sẽ toàn lực ứng phó trên sàn thi đấu."
Có thể trượt bao lâu thì trượt bấy lâu, có thể giành được mức nào thi
giành tới mức đó, làm một vận động viên, Trương Giác đã có sẵn giác ngộ
như vậy .
"Con cũng không cần áp lực quá lớn, chú ý thân thể, con không phải là người duy nhất
chiến đấu trên sần này, năm nay trừ con ra thì còn ba đứa nhỏ thăng tổ
đó, này, bây giờ mấy đứa đó ra sân rồi kìa."
Trương Giác chớp mắt mấy cái, quay đầu nhìn lại: "Là Thạch Mạc Sinh hay là Kim Tử Tuyên?"
Thạch Mạc Sinh với tư cách là át chủ bài đơn nam của đội Magic City, năm nay
hắn cũng được vào đội tuyển quốc gia, trước là học trò của Trần Trúc,
thêm vào hắn lớn hơn Trương Giác 2 tuổi, đúng thật là độ tuổi mà hầu hết nội dụng đơn nam đều thăng tổ.
Về phần Kim Tử Tuyên, trước khi Trương Giác xuất hiện thì được coi là ứng
cử viên triển vọng nhất cho ngôi vị nhất ca, so với Thạch Mạc Sinh còn
lớn hơn một tuổi, ở mùa giải trước hắn cũng đã đứng trên bục vinh quang ở giải Youth Grand Prix của Canada và giành được huy chương đồng, từ thực lực đến số tuổi đều cần phải thăng lên tổ.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của Trương Giác hay không, trái tim
thủy tinh của Kim hình như tốt hơn một chút so với những gì mà cậu nhớ,
động kinh không mạnh như vậy nữa.
Trương Giác phóng tầm mắt nhìn, Thạch Mạc Sinh và Kim Tử Tuyên đúng là đang
đứng ở khu vực chờ lên sân khấu, nhưng người lên sân khấu là một người
khác.
Phàn Chiếu Anh, cựu đơn nam của đội tuyển tỉnh J, đồng đội của Hoàng Oanh và Quan Lâm, hai
năm trước đây đã giải nghệ vì bị đứt dây chằng, trước khi giải nghệ nghe đâu đã nhảy được 3A, năng lực nhảy liên tục còn tốt hơn cả Kim Tử
Tuyên, tâm lý ổn định hơn, vốn là nhất ca tổ thiếu niên được tất cả mọi
người xem trọng.
Nhưng
vào giờ khắc này, người thiếu niên trẻ tuổi này sau khi giải nghệ thì
biến mất trong biển người hồi đời trước của Trương Giác, mặc một bộ
trang phục thi đấu mới tinh, dùng thân phận đơn nam mới thăng lên tổ
thành niên, lần thứ hai bước lên sân băng.
Mở màn của hắn là nhảy 3A, Trương Giác nhìn Phàn Chiếu Anh nhẹ nhàng nhảy
lên, lúc tiếp băng thì hơi lảo đảo một chút, nhưng cố ổn lại, hoàn toàn
không bị hoảng loạn, tiếp tục biểu diễn sau đó.
Thanh âm lanh lảnh của Hoàng Oanh vang lên: "Anh Phàn đã bắt đầu tiếp tục tập luyện vào nửa cuối năm ngoái, tháng trước mới luyện được 3A trở về, như thế nào, có phải là rất kinh hỉ không?"
Trương Giác quay đầu lại, Hoàng Oanh – người đã cao tới 1 mét 57, cao hơn nửa
cái đầu so với mùa giải trước hai tay đút túi, nhìn cậu nở một nụ cười
xán lạn.
Đồng dạng cao
hơn một chút, Quan Lâm cao khoảng từ 1 mét 65 đến 1 mét 67 xách theo túi thể thao, sau trận thi đấu thử nghiệm đơn nam là đến trượt băng đôi ra
sân.
Mọi người đều là
những người kề vai chiến đấu sát cánh trên đấu trườn quốc tế, giao tình
không tệ, Quan Lâm cụng một quyền với Trương Giác rồi giải thích với
cậu: "Thời điểm Chiếu Anh nói muốn trở lại, tất cả chúng tớ đều cực kỳ
kinh ngạc, gia đình anh ấy cũng vô cùng phản đối nhưng ý chí của anh ấy
rất kiên định, không hề do dự gì mà trở lại."
Trương Giác mỉm cười: "Đây đúng là một bất ngờ rất lớn."
Đơn nam Thôn Thỏ lại có thêm một vị Đại tướng, Trương Giác cảm thấy gánh
nặng được nén ở trong lòng có vẻ như nhẹ hơn một chút rồi.