Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 91


trướctiếp

Nghe cô nói như vậy, Quan Triều Viễn không khỏi nheo mắt lại: “Sao cô lại biết Phương Ngọc Hoan? Cô còn biết chuyện gì nữa không?”

Thấy anh có vẻ chột dạ, Tô Lam không khỏi chế nhạo: “Chuyện gì tôi cũng biết hết, thế thì sao? Quan Triều Viễn, nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, anh đừng tưởng ai cũng là đồ ngu!”.

Mặc dù Tô Lam vạch trần anh, nhưng chỉ có cô mới biết trái tim mình đang đau khổ ra sao.

Lúc này, nắm tay siết chặt của Quan Triều Viễn hơi nới lỏng ra, Tô Lam thừa dịp đẩy anh ra, rút cổ tay về.

cúi đầu nhìn cổ tay ứ máu của mình, cô hơi cau mày.

Quan Triều Viễn đưa tay sờ tóc trên trán, đi tới lui qua lại mấy lần, sau đó dịu giọng xuống.

“Tô Lam, tôi thật sự muốn nói chuyện của Phương Ngọc Hoan với cô từ rất lâu rồi.”

Quan Triều Viễn vừa nói một câu, Tô Lam đã lạnh lùng ngắt lời anh: “Anh không cần giải thích, tôi không muốn nghe!”.

Có gì để giải thích nữa chứ? Người anh yêu là Phương Ngọc Hoan, Tô Lam không muốn chính miệng anh nói ra sự thật này, cô sợ mình sẽ không chịu nổi.

Trời ạ! Làm sao cô có thể yêu Quan Triều Viễn được chứ? Đây là câu hỏi mà Tô Lam vẫn luôn tự hỏi mình trong những ngày qua.



Cô đã thấy quá nhiều người phụ nữ yêu người có tiền, vọng tưởng mai kia mình sẽ được hóa thành phượng hoàng, cô coi thường những giấc mơ như vậy, thế mà tại sao bây giờ chính cô cũng bắt đầu ước muốn như thế? Quả báo sắp đến, cô sẽ từ cành cao mà bi thảm rơi xuống đất tan xương nát thịt.

Quan Triều Viễn chăm chú nhìn Tô Lam, sắc mặt từ ôn hòa trở nên cứng ngắc, ánh mắt cũng lạnh lùng, nghiêng đầu hỏi: “Có phải vì cô biết chuyện của Phương Ngọc Hoan nên mới đi tìm Trịnh Hạo để trả thù tôi không? Cô vừa muốn làm tôi khó chịu, vừa muốn đội mũ xanh cho tôi đúng không?”

Tô Lam không ngờ rằng anh lại nghĩ như vậy, mặc dù nhiều người phụ nữ khác khi biết chồng mình lạc lối sẽ dùng cách như vậy để trả đũa, nhưng Tô Lam không phải là những người phụ nữ ngu ngốc đó, hiện tại nhất định là Quan Triều Viễn đang muốn sỉ nhục cô!

Tô Lam vốn định phản bác, nhưng lúc này cô vô cùng tức giận, lời đến miệng cũng không biết nặng nhẹ, cả giận nói: “Tổng giám đốc Quan, tôi thấy anh quá tự tin rồi đó, Tô Lam tôi không thấp hèn đến mức vì muốn trả thù anh mà tự đi chà đạp mình. Tôi đi tìm Trịnh Hạo là vì tôi cảm thấy anh ấy tốt hơn anh!”

Những lời này trực tiếp thổi bùng lửa giận của Quan Triều Viễn, thậm chí nó còn nóng bỏng hơn vừa rồi. Anh tức giận vươn tay nắm lấy bả vai Tô Lam, ánh mắt hung ác hỏi: “Cô nói gì? Cô lặp lại lần nữa xem!”

Nghe cô nói như vậy, Quan Triều Viễn không khỏi nheo mắt lại: “Sao cô lại biết Phương Ngọc Hoan? Cô còn biết chuyện gì nữa không?”

Thấy anh có vẻ chột dạ, Tô Lam không khỏi chế nhạo: “Chuyện gì tôi cũng biết hết, thế thì sao? Quan Triều Viễn, nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm, anh đừng tưởng ai cũng là đồ ngu!”.

Mặc dù Tô Lam vạch trần anh, nhưng chỉ có cô mới biết trái tim mình đang đau khổ ra sao.

Lúc này, nắm tay siết chặt của Quan Triều Viễn hơi nới lỏng ra, Tô Lam thừa dịp đẩy anh ra, rút cổ tay về.

cúi đầu nhìn cổ tay ứ máu của mình, cô hơi cau mày.



Quan Triều Viễn đưa tay sờ tóc trên trán, đi tới lui qua lại mấy lần, sau đó dịu giọng xuống.

“Tô Lam, tôi thật sự muốn nói chuyện của Phương Ngọc Hoan với cô từ rất lâu rồi.”

Quan Triều Viễn vừa nói một câu, Tô Lam đã lạnh lùng ngắt lời anh: “Anh không cần giải thích, tôi không muốn nghe!”.

Có gì để giải thích nữa chứ? Người anh yêu là Phương Ngọc Hoan, Tô Lam không muốn chính miệng anh nói ra sự thật này, cô sợ mình sẽ không chịu nổi.

Trời ạ! Làm sao cô có thể yêu Quan Triều Viễn được chứ? Đây là câu hỏi mà Tô Lam vẫn luôn tự hỏi mình trong những ngày qua.

Cô đã thấy quá nhiều người phụ nữ yêu người có tiền, vọng tưởng mai kia mình sẽ được hóa thành phượng hoàng, cô coi thường những giấc mơ như vậy, thế mà tại sao bây giờ chính cô cũng bắt đầu ước muốn như thế? Quả báo sắp đến, cô sẽ từ cành cao mà bi thảm rơi xuống đất tan xương nát thịt.

Quan Triều Viễn chăm chú nhìn Tô Lam, sắc mặt từ ôn hòa trở nên cứng ngắc, ánh mắt cũng lạnh lùng, nghiêng đầu hỏi: “Có phải vì cô biết chuyện của Phương Ngọc Hoan nên mới đi tìm Trịnh Hạo để trả thù tôi không? Cô vừa muốn làm tôi khó chịu, vừa muốn đội mũ xanh cho tôi đúng không?”

Tô Lam không ngờ rằng anh lại nghĩ như vậy, mặc dù nhiều người phụ nữ khác khi biết chồng mình lạc lối sẽ dùng cách như vậy để trả đũa, nhưng Tô Lam không phải là những người phụ nữ ngu ngốc đó, hiện tại nhất định là Quan Triều Viễn đang muốn sỉ nhục cô!

Tô Lam vốn định phản bác, nhưng lúc này cô vô cùng tức giận, lời đến miệng cũng không biết nặng nhẹ, cả giận nói: “Tổng giám đốc Quan, tôi thấy anh quá tự tin rồi đó, Tô Lam tôi không thấp hèn đến mức vì muốn trả thù anh mà tự đi chà đạp mình. Tôi đi tìm Trịnh Hạo là vì tôi cảm thấy anh ấy tốt hơn anh!”

Những lời này trực tiếp thổi bùng lửa giận của Quan Triều Viễn, thậm chí nó còn nóng bỏng hơn vừa rồi. Anh tức giận vươn tay nắm lấy bả vai Tô Lam, ánh mắt hung ác hỏi: “Cô nói gì? Cô lặp lại lần nữa xem!”

trướctiếp