Sao anh lại ở nhà vào giờ này? Anh ngồi thẳng lưng ở đó, tựa như đang
chờ cô, hơn nữa ánh mắt lại như tảng băng ngàn năm khiến cô không khỏi
rùng mình.
“Cô đi đâu?” Giọng nói của Quan Triều Viễn lạnh lẽo vô cùng.
“Về nhà mẹ.” Tô Lam nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó xoay người ngồi trên một chiếc ghế sô pha khác.
Cô biết sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt với anh, nhưng không phải là
anh muốn mau chóng ly hôn với cô để ở bên Phương Ngọc Hoan à? Tại sao
bây giờ lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô? Trong lòng Tô Lam có hơi
phiền muộn.
“Đến bây giờ mà cô vẫn còn nói dối?” Quan Triều Viễn tức giận, vung tay đập cái gạt tàn xuống sàn nhà.
Sau một tiếng vang thật lớn, chiếc gạt tàn vỡ vụn trên sàn, những mảnh vỡ thủy tinh vương vãi khắp nơi dưới chân Tô Lam.
Tô Lam đang mang thai không tránh được bị dọa sợ, cô đưa tay ôm bụng theo bản năng, lồng ngực cũng giật thót lên.
“Tôi không có nói dối” Tô Lam hạ thấp giọng, cô sợ sẽ hù dọa đứa bé trong bụng.
Thấy Tô Lam vẫn còn mạnh miệng, Quan Triều Viễn chợt đứng lên, đi tới trước mặt Tô Lam.
Tô Lam cảm thấy đầu óc choáng váng một hồi, ngay sau đó cổ tay như bị cái gì kìm kẹp!
“Cô còn dám tranh cãi với tôi? Rõ ràng cô đã đến đại học Phương Nam!” Quan Triều Viễn nhíu chặt mày.
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi ngạc nhiên.
“Là anh theo dõi hay là cho người theo dõi tôi?” Cô tức giận chất vấn.
“Có gì khác nhau sao?” Quan Triều Viễn nhướng mày lạnh lùng hỏi.
“Tôi đến đại học Phương Nam thì thế nào? Chẳng lẽ tôi không có quyền tự do
cá nhân ư?” Tô Lam muốn hất tay anh ra, nhưng tay anh như một chiếc gọng kìm bằng sắt, cô có dùng hết sức cũng không thể thoát khỏi nó.
“Cô làm gì ở đại học Phương Nam? Có phải cô đến tìm Trịnh Hạo không? Phải
hay không hả?” Gân xanh trên trán Quan Triều Viễn nổi lên, giọng nói dò
hỏi ngày càng lớn hơn.
Không phải trong lòng anh đã có lựa chọn
rồi sao? Chẳng qua cô chỉ là thế thân của người anh yêu, anh còn quan
tâm cô có đi tìm người đàn ông khác không để làm gì?
Đây có lẽ
là bản chất thấp kém của những người đàn ông giàu có như họ, dù cho bọn
họ không thích thì cũng không cho phép đồ vật của mình bị người khác vấy bẩn.
“Chẳng lẽ tôi không thể có một người bạn là đàn
ông được sao? Ít nhất tôi và Trịnh Hạo hoàn toàn trong sạch, chứ không
giống như anh và Phương Ngọc Hoan che che giấu giấu!” Tô Thanh bực tức
nói.
Sao anh lại ở nhà vào giờ này? Anh ngồi thẳng lưng ở đó, tựa như đang chờ cô, hơn nữa ánh mắt lại như tảng băng ngàn năm khiến cô
không khỏi rùng mình.
“Cô đi đâu?” Giọng nói của Quan Triều Viễn lạnh lẽo vô cùng.
“Về nhà mẹ.” Tô Lam nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó xoay người ngồi trên một chiếc ghế sô pha khác.
Cô biết sớm muộn gì mình cũng phải đối mặt với anh, nhưng không phải là
anh muốn mau chóng ly hôn với cô để ở bên Phương Ngọc Hoan à? Tại sao
bây giờ lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô? Trong lòng Tô Lam có hơi
phiền muộn.
“Đến bây giờ mà cô vẫn còn nói dối?” Quan Triều Viễn tức giận, vung tay đập cái gạt tàn xuống sàn nhà.
Sau một tiếng vang thật lớn, chiếc gạt tàn vỡ vụn trên sàn, những mảnh vỡ thủy tinh vương vãi khắp nơi dưới chân Tô Lam.
Tô Lam đang mang thai không tránh được bị dọa sợ, cô đưa tay ôm bụng theo bản năng, lồng ngực cũng giật thót lên.
“Tôi không có nói dối” Tô Lam hạ thấp giọng, cô sợ sẽ hù dọa đứa bé trong bụng.
Thấy Tô Lam vẫn còn mạnh miệng, Quan Triều Viễn chợt đứng lên, đi tới trước mặt Tô Lam.
Tô Lam cảm thấy đầu óc choáng váng một hồi, ngay sau đó cổ tay như bị cái gì kìm kẹp!
“Cô còn dám tranh cãi với tôi? Rõ ràng cô đã đến đại học Phương Nam!” Quan Triều Viễn nhíu chặt mày.
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi ngạc nhiên.
“Là anh theo dõi hay là cho người theo dõi tôi?” Cô tức giận chất vấn.
“Có gì khác nhau sao?” Quan Triều Viễn nhướng mày lạnh lùng hỏi.
“Tôi đến đại học Phương Nam thì thế nào? Chẳng lẽ tôi không có quyền tự do
cá nhân ư?” Tô Lam muốn hất tay anh ra, nhưng tay anh như một chiếc gọng kìm bằng sắt, cô có dùng hết sức cũng không thể thoát khỏi nó.
“Cô làm gì ở đại học Phương Nam? Có phải cô đến tìm Trịnh Hạo không? Phải
hay không hả?” Gân xanh trên trán Quan Triều Viễn nổi lên, giọng nói dò
hỏi ngày càng lớn hơn.
Không phải trong lòng anh đã có lựa chọn
rồi sao? Chẳng qua cô chỉ là thế thân của người anh yêu, anh còn quan
tâm cô có đi tìm người đàn ông khác không để làm gì?
Đây có lẽ
là bản chất thấp kém của những người đàn ông giàu có như họ, dù cho bọn
họ không thích thì cũng không cho phép đồ vật của mình bị người khác vấy bẩn.
“Chẳng lẽ tôi không thể có một người bạn là đàn
ông được sao? Ít nhất tôi và Trịnh Hạo hoàn toàn trong sạch, chứ không
giống như anh và Phương Ngọc Hoan che che giấu giấu!” Tô Thanh bực tức
nói.