Lê Dương nghe vậy mới tỉnh hồn lại, chỉ lắc đầu nói: “Cổ sư tỷ khách khí rồi, đã là đồng đội với nhau thì không cần khách sáo như thế.”
“Lê Dương, ngươi chắc chắn không phải là thiên tài, ngươi là quái vật, Vũ
Khởi ta tâm phục khẩu phục, ngươi hãy vào Sinh Vân cung của ta đi, nếu
ngươi là đệ tử Sinh Vân cung chắc chắn lọt vào top 10 đệ tử xuất sắc
nhất!”
Vũ Khởi thở ra một hơi khó nhọc, cấp tốc lấy ra một viên đan dược nuốt vào trong bụng.
Hắn triển khai bí pháp chiến đấu, tiêu hao rất nhiều, nhất định phải dùng
một loại đan dược đặc thù mới có thể áp chế chân khí bạo động, phòng
ngừa bản nguyên bị hao tổn.
Dư Khánh luôn trầm mặc đang ngồi xếp
bằng dưới đất, chân khí trong cơ thể không ngừng bạo động, trong mắt
hiện lên chi chít mạch máu nhưng dần dịu xuống, cuối cùng khí tức chậm
rãi trở lại bình thường, đứng lên ôm quyền, nói:
“Lê sư đệ, lần
này nếu không phải ngươi ra tay thì chúng ta căn bản không có khả năng
giết chết được Thiết Giáp thú, ngược lại có lẽ cả ba người bọn ta đã bỏ
mạng tại đây rồi, Dư Khánh này nợ ngươi một mạng!”
Lê Dương đang
muốn khách khí hai câu, đột nhiên sắc mặt biến đổi, chậm rãi nắm chặt
Triều Nguyên trong tay, ánh mắt nhìn về phía phương xa.
Cổ Linh
Ngọc ba người nhìn thấy sắc mặt hắn đột ngột thay đổi đều cảm thấy nghi
ngờ không hiểu, nhưng từng người đều vận chân khí lên, đứng dậy đứng
phía sau lưng Lê Dương.
“Đúng là tinh thần lực rất khá, ta ẩn nấp xa các ngươi như vậy, không nghĩ tới vẫn bị phát hiện, ta vốn là còn
cảm thấy những lời đồn bên ngoài đánh giá ngươi quá cao, hôm nay gặp mặt mới biết ngươi… thực sự rất yêu nghiệt, muốn giết ngươi e rằng phải là
Hư Hồn bát trọng mới có một chút khả năng làm được, cũng là một chuyện
phiền phức! Kiếm ảnh a, chậc chậc, tuổi của ngươi đã có thể lĩnh ngộ
kiếm đến cảnh giới đó rồi, ta có chút tiếc nuối khi ngươi chết ở đây
đó!”
“Ta là Tử Sinh, một tán tu mà thôi, nói trước để ngươi có thể chết một cách rõ ràng!”
Tiếng cười nói khẽ vang lên ở phần cuối khe núi đá, hiện ra là một người đàn
ông có vóc dáng nhỏ mang một cặp mắt âm lãnh tiến tới.
Con ngươi
Lê Dương co rút lại ngay khoảnh khắc người đàn ông này xuất hiện, hắn
không cảm nhận được người này đang ở mức độ tu vi nào. Chỉ có hai trường hợp xảy ra, một là đối phương là người thường không phải tu sĩ, còn thứ hai là do cảnh giới chênh lệch nên không thể thấy được tu vi đối
phương.
Vậy chắc chắn tên này và Lê Dương có chênh lệch thực lực
quá lớn, không thể nắm bắt được tu vi đối phương, không có khả năng
người thường đến truy sát hắn!
Địa Linh cảnh cường giả! — QUẢNG CÁO —
Đạt đến cấp độ Địa Linh cảnh, chân khí hùng hậu cô đọng thành thực chất,
hình thành nên cương khí hộ thân, dưới Địa Linh cảnh căn bản phá không
được. Tuy nhiên tu sĩ tu luyện được đến cảnh giới này cần ngộ ra pháp
tắc thiên địa để có thể phi hành không nhìn trọng lực phía dưới, di hình hoán ảnh, cực kì khủng bố!
Mặt khác, tu sĩ chưa bước vào Địa
Linh cảnh chỉ coi như vẫn là người bình thường, tuổi thọ không quá một
trăm, nhưng một khi bước vào Địa Linh cảnh sẽ tăng năm mươi năm tuổi
thọ, có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi! Tu vi càng cao tuổi thọ
càng cao! Truyền thuyết kể đến nếu thành Thần sẽ trường tồn vĩnh hằng
với thời gian!
Ánh mắt Tử Sinh âm trầm khoá chặt bốn người họ,
lướt mắt qua Lê Dương ngưng tụ tại trên ba người Cổ Linh Ngọc, chính xác là chú ý đến lệnh bài treo bên hông của họ, ánh mắt hơi nheo lại. Ba
người này đều là người của tông môn lớn!
Thần sắc Tử Sinh lạnh
lẽo, nhìn thẳng ba người Cổ Linh Ngọc lạnh giọng nói:”Trong vòng mười
hơi thở, nhanh chóng cút đi, tha cho các ngươi khỏi chết!”
Tuy
nói giết bốn tên này không tiêu hao bao nhiêu sức lực, nhưng ba trong
bốn tên lại đều là người của tông môn lớn trong Đế đô, nơi này tuy là
rừng rậm vách đá có giết người cũng không ai biết, nhưng nếu để dù chỉ
một tên trốn được hắn cũng sẽ gặp rắc rối khó giải quyết!
Sinh
Vân cung, Huyền Đạo môn và Minh Linh cung là ba thế lực khổng lồ hạng
nhất ở Đế đô, trắng trợn chém giết đệ tử của chúng, hơn nữa còn là lấy
lớn ăn hiếp nhỏ tất nhiên sẽ nhận sự truy sát cùng trời cuối đất của ba
môn phái này. Tử Sinh biết rõ tên Lê Dương này chỉ đi một mình, chắc
chắn là mới gặp ba đứa này không lâu, không có giao tình gì sâu sắc nên
mới đuổi chúng đi!
“Tiền bối, ta tuy không biết xích mích giữa
tiền bối và Lê Dương sư đệ đây ra sao, nhưng mong tiền bối nể mặt ba môn phái bọn ta mà bỏ qua cho hắn lần này, sau này về tông môn nhất định
bẩm báo sư phụ ta trả ơn tiền bối!”
Vũ Khởi bước lên một bước về
phía trước ôm quyền cúi đầu nói, đối phương hơn một đại cảnh giới lớn
không thể địch, hơn nữa cả bốn người đều mang thương thế trong người,
khó mà trốn thoát. Lời này của hắn nói ra nhìn như là thương lượng cùng
biết ơn nhưng thực chất lại là uy hiếp. Nếu ngươi hôm nay bỏ qua chuyện
này thì việc gì cũng dễ nói, nếu không để sư phụ ta biết được thì ngươi
xác định đi!
Tử Sinh tất nhiên có thể nghe ra được ý uy hiếp trong lời nói của Vũ Khởi, hắn nheo mắt lại:
“Ồ, ngươi dám uy hiếp ta sao?!”
“Không dám, nhưng mong tiền bối hãy suy xét!”
Vũ Khởi vẫn kiên cường không khuất phục dù đối phương đang toả ra sát khí
mãnh liệt nhắm vào hắn, chỉ là sát khí thôi mà đã khiến hắn cảm thấy khó thở không chịu nổi, trán lấm tấm mồ hôi không ngừng chảy xuống.
Ba người Lê Dương cũng không thể làm gì, dường như có một lực lượng vô
hình đang giam cầm họ tại chỗ, đè ép bản thân không thể nhúc nhích dù
chỉ là một ngón tay. So sánh cường giả Địa Linh cảnh và Thiết Giáp thú
Hư Hồn đỉnh phong đúng là con hổ so với con chuột, căn bản là cách xa
nhau một trời một vực! — QUẢNG CÁO —
“Cho ba người các ngươi cơ hội cuối cùng, trong ba hơi thở còn lại, cút, hay không cút!”
Con mắt Tử Sinh chuyển thành màu xám trắng, thân hình lơ lửng giữa không
trung, từ người toả ra sát khí mãnh liệt, sát khí như ngưng tụ thành
thực chất nhuộm đỏ cả một vùng không gian. Đây là cảnh cáo cuối cùng hắn dành cho ba tên kia, nếu như còn ngoan cố thì hắn cũng không ngại giết
hết một lượt, dù sao giết người nơi này thần không biết quỷ không hay!
“Các ngươi hãy đi đi, đừng chần chờ nữa, ý tốt của các ngươi ta xin nhận,
nhưng chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi! Không cần thiết mất
mạng vô ích!”
Lê Dương bình thản nói, hắn không chết được vì còn
Vô Hạn giới tồn tại, chỉ cần hắn đi vào trong đó thì thần quỷ đều không
thể tìm được. Bình thường hắn sẽ không phụ thuộc vào nó, nguy hiểm sẽ
tôi luyện tinh thần và kỹ năng chiến đấu, chưa đến lúc nguy hiểm nhất
hắn quyết sẽ không dùng đến.
Nhưng giờ xuất hiện một kẻ địch
không thể chống lại, thậm chí cơ thể còn không thể cử động dưới sát khí
của đối phương toả ra thì còn đánh cái gì?! Trốn! Vấn đề duy nhất còn
lại là phải để ba người này rời đi, khi chỉ còn lại một mình hắn mới dễ
xử lí được!
Vũ Khởi nhăn lông mày lại, cầm thật chặt đại đao
trong tay, một mùi máu tanh nồng nặc từ trong người hắn truyền ra, máu
tươi đang sôi trào mãnh liệt trong cơ thể hắn! Đó chính là câu trả lời
rõ ràng nhất.
Tại thời khắc này Vũ Khởi trực tiếp thôi động bí pháp đến cực hạn, một cỗ khí kinh khủng có phần thảm liệt đột nhiên bộc phát.
Dư Khánh nhìn qua Lê Dương, cười nói:
“Lúc trước ta nợ ngươi một cái mạng, không ngờ nhanh như vậy đã phải trả cho ngươi rồi.”
“Xem ra cuối cùng ta cũng phải chôn xương ở nơi rừng núi hoang vắng này rồi.”
Cổ Linh Ngọc khóe miệng giương nhẹ lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt nàng sinh tử vào giờ phút này nhẹ tựa lông hồng.
Cả ba người không nói thẳng ra, nhưng rõ ràng qua những khoảnh khắc chiến
đấu sinh tử vừa rồi họ đã coi Lê Dương là đồng đội thực sự của mình.
Quyết chiến đến chết chứ nhất định không bỏ rơi ai!
“Hừ! Thật đúng là không biết sợ chết là gì, ta sẽ giết tên Lê Dương rồi xử lý nốt ba tên nhãi các ngươi!” — QUẢNG CÁO —
Tử Sinh hai mắt loé sáng, sắc mặt cực kì âm trầm, sát ý lạnh thấu xương tuôn ra trong nháy mắt bộc phát.
Lê Dương rất bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp, cười nói:
“Thật không nghĩ lần này lại có thể gặp được ba người, có thể đồng hành cùng nhau, quả là vận mệnh kỳ diệu.”
Hắn quyết định sẽ không đi vào Vô Hạn giới để mặc bạn bè ngoài này chịu
chết, xoẹt một tiếng, Huyết Sinh kiếm cầm trong tay. Lê Dương quyết định sẽ cho tự bạo thanh kiếm này, bí pháp này vạn lần hắn không muốn dùng
đến, vì đây là thanh kiếm đầu tiên hắn nhận được, là thanh kiếm hắn có
tình cảm rất sâu. Tuy không biết Huyết Sinh có cấp bậc là gì nhưng chắc
chắn không thấp, tự bạo ít nhất có thể chặn lại Tử Sinh một chút, tranh
thủ cho ba người họ chạy đi!
“Hô!!”
Lê Dương thở ra một
hơi, ngắm nhìn Huyết Sinh lần cuối rồi ánh mắt trở nên kiên định. Đặt
Huyết Sinh trước người, nhỏ một giọt tinh huyết lên thân kiếm, vận đấu
khí truyền vào Huyết Sinh. Huyết Sinh bùng cháy, rung động trên thân
kiếm truyền ra cực kì cuồng bạo, hào quang đỏ chói bắn ra bốn phía làm
vùng không gian xung quanh gợn sóng liên tục.
“Mọi người, ta
chuẩn bị tự bạo kiếm của ta, hãy tranh thủ một chút thời gian này chạy
về các phía khác nhau, nhất định phải sống sót!”
Nhìn vào ánh mắt đầy kiên quyết của hắn, ba người Cổ Linh Ngọc rùng mình. Ngay lập tức
gật đầu đồng ý, mối thù này…họ nhất định sẽ báo!
“Muốn tự bạo vũ khí sao, thật ngây thơ. Hahahaha”
Tử Sinh điên cuồng cười lớn, quanh thân hắn hiện ra một quầng sáng bao bọc hắn vào trong, chính là hộ thân cương khí của cường giả Địa Linh cảnh.
Hắn cười lớn nghiêng người phóng cực nhanh về bọn Lê Dương giống hệt một con báo săn mồi.
Tuy nhiên mới đi được nửa đường cả người hắn khựng lại giữa không trung, cả người co lại như có một bàn tay vô hình bóp lấy, hắn không ngừng giãy
dụa nhưng đáng tiếc tất cả đều vô ích. Ánh mắt Tử Sinh cực kì hoảng sợ
nhìn về phía hư không gần đó.