Khoảng không gian trước mặt Tử Sinh xuất hiện tầng tầng gợn sóng, chỉ
thấy một lão giả tóc bạc, khuôn mặt đã xuất hiện dấu vết đồi mồi với
những nếp nhăn bước ra từ đó. Lão giả đứng giữa không trung quay đầu
nhìn về phía bốn người bọn Lê Dương cười hiền lành, ánh mắt vô cùng sáng như chứa cả bầu trời.
“Nhóc con, làm tốt lắm! Phải có tinh thần như vậy chứ, đó mới là người của Sinh Vân cung ta!”
Lão giả vuốt vuốt chỏm râu, nở một nụ cười hiền lành nói ra. Ông ta chính
là sư phụ được Vũ Khởi nhắc đến trước đó, thì ra sư phụ hắn đã để lại
một thuật pháp trên người hắn, khi gặp nguy hiểm đến tính mạng thì sư
phụ hắn sẽ biết được và đến ngay lập tức.
“Tham kiến sư phụ!” Vũ Khởi thở phào nhẹ nhõm, hoá ra sư phụ vẫn luôn quan tâm bảo vệ hắn như vậy.
“Nguyên… Nguyên Chân cảnh!”
Tử Sinh mở to mắt nhìn về phía lão giả tỏ vẻ không thể tin được, mồ hôi
lạnh đã chảy ướt đẫm người, cả cơ thể không tự chủ được run rẩy lên. Hắn đang bị giam cầm bởi thuật pháp không gian, điều này chỉ có cường giả
Nguyên Chân cảnh mới có thể làm được!
Lão giả nhìn về phía Lê
Dương, huyết sinh kiếm trong lúc này đang mất khống chế vì bí pháp tự
bạo phát ra những tiếng ong ong, nó không còn nghe theo sự khống chế của hắn nữa, vẫn cuồng bạo phát ra kiếm khí tàn phá xung quanh bừa bãi.
Lão giả vẫy bàn tay cách không đưa Huyết Sinh tới, nhìn trận văn và đường
vân trên kiếm mà vô cùng ngạc nhiên. Lão đưa tay khẽ vuốt dọc thân kiếm, hai luồng sóng dao động không gian va chạm triệt tiêu lẫn nhau khiến
Huyết Sinh không còn cuồng bạo, dần trở về trạng thái bình thường.
“Kiếm tốt! Đáng tiếc ta không phải trận đạo sư, không thể hiểu được trận văn trên đó!”
Lão giả khẽ lắc đầu tung Huyết Sinh trả lại cho Lê Dương, lão cũng không
phải kiếm tu, dù thanh kiếm này có quý báu hơn nữa lão cũng không thể
cướp kiếm từ trong tay một tiểu bối được.
“Bái kiến tiền bối!” Cả ba người Lê Dương đều cúi đầu thi lễ, đây là một cường giả Nguyên Chân cảnh, không thể bất kính được!
“Miễn lễ, miễn lễ! Haha, không ngờ hai người các ngươi cũng ở đây! Cho ta gửi lời hỏi thăm đến hai lão già sắp chết kia nhé!” Lão cười ha hả rồi nói
với hai người Cổ Linh Ngọc và Dư Khánh.
“Còn ngươi chắc là Lê
Dương gần đây gây náo loạn Đế đô nhỉ?! Quả nhiên là một tên yêu nghiệt,
tu kiếm đã đạt đến cảnh giới kiếm ảnh rồi! Phúc của học viện Hoa Lư a!”
Lão thở dài một hơi, cũng thấy đáng tiếc vì một thiên tài như vậy lại bị nẫng đi trước mất. — QUẢNG CÁO —
“Cái gì! Kiếm ảnh?!” Ba người Cổ Linh Ngọc cũng bị doạ cho hết hồn, trợn to
mắt nhìn Lê Dương, thảo nào tên này mới Hư Hồn tam trọng mà lại mạnh như vậy! Quái vật.
Lê Dương nhún nhún vai, các ngươi ngạc nhiên cái
quái gì?! Chẳng phải lúc giết Thiết Giáp thú ta có thi triển ra rồi sao, không nhận ra hả?
Đồng thời Lê Dương cũng yên tâm thở phào, không cần phải liều mạng nữa rồi!
“Tiền bối tha mạng! Gia sư …”
Bốp!
Ầm!
Một cái tát vang dội cả vách núi, Tử Sinh như một viên đạn bay ngược xuống phía dưới khiến vách đá nổ tung, bụi đá bay mịt mù.
Hắn ở dưới đang liên tục phun máu, khuôn mặt trắng bệch, cả cơ thể như đang bị siết chặt lại, tay trái của hắn đã bị phế hẳn đi, ánh mắt sợ hãi
nhìn về phía lão giả trên bầu trời. Giờ hắn bị không gian trói buộc
giống y như lúc hắn khoá chặt bọn Lê Dương bằng sát khí vậy, không thể
nhúc nhích.
Lão giả hướng ánh mắt về phía Tử Sinh, đôi mắt loé
ánh sáng trắng, lập tức một nguồn trọng lực khổng lồ đè ép xuống khiến
cả cơ thể hắn lún mạnh xuống nền đất, xương cốt của hắn kêu lên những
tiếng nứt vỡ lách cách, mặt mũi tràn đầy đau đớn.
Sau một lúc dày vò tên Tử Sinh, lão giả thu hồi khí thế hừ nhẹ đáp xuống bên cạnh đám người Lê Dương.
“Cút!” Lão giả hét lớn một tiếng, một luồng chân khí khổng lồ bộc phát ra đánh thẳng vào người khiến hắn điên cuồng phun máu bay ngược ra xa, bước đi
khập khiễng không dám nói thêm gì chạy ngay lập tức.
“Sư phụ, tên đó có ý định giết tất cả bọn con dù…” — QUẢNG CÁO —
“Con không cần nói nữa, chuyện này ta sẽ nhớ kỹ nhưng giờ không phải lúc
giết hắn! Tên Tử Sinh này có một người sư phụ điên, rất khó động tới,
phải tìm cơ hội mới ra tay được!”
Lão giả cắt ngang lời của Vũ Khởi, ánh mắt đầy tinh quang nhìn về nơi xa thở dài một hơi.
Lê Dương như có điều suy nghĩ, im lặng gật gật đầu, ngay lúc này một luồng linh khí kinh khủng tạo thành một vòng xoáy bao bọc người hắn vào
trong.
Đám người Cổ Linh Ngọc kinh ngạc lui về sau vài bước nhìn cảnh tượng này, đột phá, vậy mà tên này trong lúc này đột phá!
“Kiếm ý thật sắc bén, đúng là kỳ tài mà!” Lão giả mỉm cười vuốt vuốt chòm râu nhìn cảnh tượng trước mặt. Nhưng ngay sau đó nụ cười của lão biến mất
hoàn toàn, quay sang nhìn về phía Vũ Khởi, khuôn mặt lập tức ngưng đi.
“Nhóc con, nhìn người ta chiến đấu xong có cảm ngộ đột phá, kiếm pháp ra sao
đi, ngươi suốt ngày không lo luyện tập toàn đi đánh nhau, đúng là làm
mất mặt sư phụ ta đây! Không biết…”
Lão giả gõ một cái vào đầu Vũ Khởi sau đó là một tràng mắng té tát xối xả, nước bọt văng tung toé
khắp nơi. Vũ Khởi nghe đến phát ngán rồi bịt tai lại không nghe không
thấy không biết.
Một lúc sau luồng linh khí dần tản đi, Lê Dương
trở lại trạng thái bình thường, thở ra một hơi nhẹ nhõm đồng thời cảm
nhận một chút đấu khí trong cơ thể mình, hắn đã bước lên Hư Hồn tứ
trọng, Hư Hồn trong thức hải cũng lớn hơn một chút nhưng trông vẫn rất
yếu ớt, chưa có chân.
Tăng tu vi lên Hư Hồn tứ trọng hắn mới cảm nhận được biến hóa rất nhỏ của hư hồn trong thức hải, vốn dĩ hư hồn màu đỏ nhạt nhưng giờ đã có thêm một tia vàng vô cùng nhạt lưu chuyển xung
quanh nó, hắn không biết đó là cái gì, trong truyền thừa của Thiên Tôn
cũng không nói đến sẽ có biến hóa thế này!
Đang chìm đắm trong
suy nghĩ thì ba người Cổ Linh Ngọc chạy đến chúc mừng, giữa hai bên cũng không còn khách khí gì nữa, cả đám nói chuyện rất vui vẻ.
“Khụ
khụ, ta quên giới thiệu cho ngươi về sư phụ ta, còn hai tên này đã biết
ông ấy rồi!” Vũ Khởi ho khan một chút rồi ưỡn ngực thẳng lưng nghiêm túc nói ra.
“Sư phụ ta là Đại trưởng lão của Sinh Vân cung, quyền
cao chức trọng, oai phong cái thế… à hèm, ông ấy được mọi người gọi là
Cổ chân nhân.”
— QUẢNG CÁO —
Vũ Khởi đang định lấy lòng sư phụ bằng vài câu nịnh hót nhưng bị sư phụ
hắn trừng mắt doạ nên chỉ đành ho nhẹ vài cái rồi giới thiệu hẳn hoi.
“Bái kiến Cổ chân nhân tiền bối, vãn bối Lê Dương có lễ!” Lê Dương một lần nữa chắp tay cúi đầu chào.
“Haha, vừa nãy đã chào hỏi rồi, là thằng ranh con này lắm chuyện thôi. Không
cần để ý, không cần để ý!” Cổ chân nhân mỉm cười hài lòng nói ra.
“Lê Dương, giờ ta sẽ đưa mấy đứa này đi có một chút chuyện ở thành Túc Cơ, ngươi có muốn đi cùng luôn không?”
Cổ chân nhân lên tiếng đề nghị. Ông ta có ý muốn đưa Lê Dương đi cùng để
tránh truy sát của bọn người kia, dù mới gặp nhưng ông ta có ấn tượng
rất tốt về hắn.
“Cảm ơn ý tốt của tiền bối, vãn bối muốn đi đến đế đô nên không thể đi cùng tiền bối được!” Lê Dương lễ phép trả lời.
“Haha, tốt lắm, vậy ta cũng không miễn cưỡng ngươi, nhớ cẩn thẩn!”
Nói xong Cổ chân nhân vung tay một cái lập tức quấn theo cả đám Cổ Linh
Ngọc lên không trung bay đi, trong khi đó Cổ Linh Ngọc hình như còn muốn nói gì đó, khi Lê Dương nhìn lên trên thấy môi cô ta mấp máy vài từ rồi mỉm cười với hắn. Hắn nhíu mày không hiểu ra sao, đang muốn hỏi rõ thì
Cổ chân nhân đã mang bọn họ bay đi xa rồi!
Lắc lắc đầu quay đi,
chợt nhớ ra xác con Thiết Giáp thú gần đó, nhưng nhìn lại chỉ thấy còn
lại vài mảnh thịt vụn. Có vẻ khi Cổ chân nhân ra tay với tên Tử Sinh kia đã nghiền nát cả con Thiết Giáp thú này rồi. Hắn có chút tiếc nuối, mất bao công sức, đặt cả tính mạng bốn người để giết con yêu thú này mà lại mất công toi hết rồi?!
Chép miệng, Lê Dương quyết định bỏ qua,
nghĩ lại thì không chừng sẽ có nhiều người bị động tĩnh bên này gây ra
hấp dẫn đến ngay. Phải lập tức di chuyển đến nơi khác. Hắn lập tức gấp
rút lên đường, ngay cả Địa Linh cảnh cường giả cũng không chống lại được sự hấp dẫn của phần thưởng ở Huyết Sát bảng! Xem ra mọi chuyện không
còn dễ dàng nữa rồi!
Hắn rời khỏi khe núi, tiếp tục gấp rút lên
đường. Hắn muốn đến Đế đô càng sớm càng sớm càng tốt, mau chóng tìm được cái gọi là Hồn Linh càng sớm càng tốt, bằng không sẽ bị Vô hạn giới hút hết tuổi thọ mà chết.