Thiệu Nặc ngồi chồm hổm dưới đất bẹo má mềm mềm của Chính Chính trêu
ghẹo, cô nhìn một hồi, đột nhiên quay sang không chút suy nghĩ gì lơ
đãng nói với Lý Trình Tú: "Dung mạo Chính Chính giống Lý Trình Tú ghê!"
Thiệu Quần và Lý Trình Tú giật mình, sau đó Thiệu Nặc tiếp tục nói: "Thiệu
Quần anh nên dành nhiều thời gian với con đi, anh nhìn xem mắt mũi miệng của Chính Chính ngày càng như Trình Tú, chứng tỏ hầu như ở nhà đều do
Trình Tú chăm sóc con rồi, hầy, lại cho cô ôm nào."
Căn bản là cô muốn mọi người biết được sự trả giá của Lý Trình Tú với nhà này, thế
nhưng không nghĩ đến lại đâm trúng vào tim đen của Thiệu Quần và Lý
Trình Tú.
Thiệu Chính ôm cổ tướng quân cười ngọt xớt với cô.
Lòng bàn tay Lý Trình Tú tuôn ra mồ hôi lạnh, suýt chút nữa đã khụyu xuống,
về phía Thiệu Quần vẫn giữ được bình tĩnh, hắn dùng bàn tay mạnh mẽ to
lớn của mình đỡ eo đối phương rồi hững hờ đáp trả:"Không phải mũi vừa
cao vừa thẳng giống em sao."
"Hiện tại bao lớn mà nhìn ra mũi cao thẳng hả."
"Chị cũng nói bao lớn, sao chị nhìn ra mặt mũi? Hơn nữa, bình thường em cũng bận túi bụi, sao có thời gian chăm con."
Thiệu Quần nói với chị ba xong liền kéo Lý Trình Tú đang trắng bệch vào phòng bếp, sau đó đóng cửa lại ra sức ôm chặt vào trong lồng ngực. Lý Trình
Tú dựa vào Thiệu Quần, tim đập bình bịch hệt như mới chơi trò cảm giác
mạnh vậy.
Thiệu tướng quân và ba người chị của hắn càng thương yêu Chính Chính, anh càng cảm thấy sợ hãi.
Thiệu Quần thấy dáng vẻ hoang mang của Lý Trình Tú không đành lòng liền cúi
đầu hôn anh: "Anh đừng sợ được không, có em ở đây, dù cho bị phát hiện
cũng sẽ không có ai dám làm gì anh hết."
Lý Trình Tú cũng không
phải sợ người nhà họ Thiệu không thừa nhận mình,anh chỉ sợ bọn họ tổn
thương Chính Chính. Hiện tại tất cả người nhà họ Thiệu yêu thương cưng
chiều đứa cháu này vì cho rằng Chính Chính là con trai của Thiệu Quần,
một khi chân tướng bại lộ, thái độ đột nhiên chuyển sang lạnh nhạt xa
cách sẽ để lại bóng ma trong lòng bé con.
Gút mắc của người lớn vốn không liên quan đến đứa nhỏ.
Chỉ vì câu nói bất chợt thốt lên của Thiệu Nặc, mấy hôm sau, trong lòng Lý
Trình Tú bắt đầu đứng ngồi không yên, anh cứ ôm Chính Chính so sánh với
Thiệu Quần, càng nhìn càng thấy không giống, sau đó vì chuyện này mà
nóng ruột như kiến bò trong chảo nóng, ban ngày hết chiên trứng sống cho con trai, kế đó làm bánh còn bất cẩn làm phỏng tay.
Thiệu Quần
tựa ở cạnh cửa nhìn đôi mày nhíu mãi không chịu dãn của Lý Trình Tú, cho nên chờ con trai đi ngủ liền cắp eo thả Lý Trình Tú về phòng. Lý Trình
Tú bị hành động của đối phương làm cho sợ hết hồn, lại sợ đánh thức con, cho nên cố nhịn không kêu thành tiếng, chờ đến khi ra khỏi phòng con
mới đánh lên tay hắn nhỏ giọng mắng: "Em làm cái gì vậy!"
Bàn tay to lớn của Thiệu Quần kẹp dưới nách anh, mặt đối mặt xách người lên. Lý Trình Tú sợ ngã xuống, liền cuống quít dùng hả chân kẹp lấy eo, tay
cũng ôm chặt vai Thiệu Quần. Thiệu Quần đánh một cái lên mông: "Em mới
là người hỏi anh làm gì ấy, mấy hôm nay anh có để ý tới em sao? Cả ngày
cứ nhìn chằm chằm con trai!"
Lý Trình Tú nhìn phòng ngủ của con trước mặt mình, gương mặt hơi đỏ lên: "Trở về phòng nói."
Thiệu Quần hôn lên đôi mày đang nhíu của anh: "Còn trai tụi mình ngủ như heo ấy, anh sợ cái gì?"
Vậy cũng không tiện!
Những lúc anh cùng Thiệu Quần có hành động thân mật nhau phàm là những nơi
công khai đều sẽ khiến anh nóng mặt, anh rất sợ sẽ có ai đó bật chợt
đến, thế nhưng Thiệu Quần thích cảm giác này, đối phương luôn thích trêu chọc đùa giỡn anh ở những nơi không thích hợp, thậm chí ngay cả nơi như bãi cát Thiệu Quần cũng dứt khoát cởi quần áo anh, sau chuyện đó khiến
anh cả một thời gian dài khi nhìn thấy mấy hình ảnh đồng cỏ chim chóc
đều không nhịn được đỏ mặt, mùi vị gió biển và cỏ xanh nương theo sức
mạnh Thiệu Quần khắc vào thân thể anh, trong đầu đầy rẫy cảm giác hỗn
tạp, ví như giây trước thích thú bay lên mấy tầng mây, qua giây sau lại
xấu hổ muốn xuống địa ngục.
Thiệu Quần không những khó nuôi, mà còn... Phiền quá đi!
"Trở về phòng đi!" Lý Trình Tú lắc lắc chân, một chiếc dép bất chợt tuột ra rồi rơi xuống dưới đất.
Thiệu Quần nâng mông Lý Trình Tú: "Ôm chặt em."
Thiệu Quần khom lưng nhặt dép, cả người Lý Trình Tú trũng xuống, đôi chân
thon trắng kia vội vàng vòng qua ôm lấy eo Thiệu Quần, nửa người dưới
dính sát vào đối phương. Mới đầu nửa người trên của anh có một khe hở,
thế nhưng Lý Trình Tú sợ té xuống nên ôm chặt cổ Thiệu Quần. Thiệu Quần
cầm lấy dép lê dưới đất bật cười xỏ vào chân cho anh, rốt cuộc lúc sau
không chịu đứng dậy, để Lý Trình Tú cứ treo lơ lửng như thế trên người
mình.
"Em lấy xong chưa?"
"Xong rồi."
"Vậy sao em vẫn chưa chịu đứng dậy!"
"Anh gọi em là gì?"
Lý Trình Tú trừng hắn: "Thiệu Quần."
Thiệu Quần không hài lòng với danh xưng này, bắt lấy dép kê dùng một lực vừa phải không nhẹ không nặng đánh mông anh: "Sai rồi!"
Lý Trình Tú cảm giác mình sắp rớt xuống đất đành không còn cách nào mà lí
nhí nhỏ như giọng muỗi kêu gọi đối phương tiếng "ông xã".
Thiệu
Quần hài lòng thẳng eo, bộ dáng trông có vẻ đắc ý như mèo nhìn thấy cá.
Lý Trình Tú đánh lên bả vai Thiệu Quần: "Em thả anh xuống, anh tự đi."
"Thả anh xuống làm gì? Cho anh cả ngày hôm nay cứ vậy luôn."
Không biết Lý Trình Tú nghĩ đến cái gì, từ cần cổ đến lỗ tai đỏ hết cả lên,
trong miệng còn thầm thì mắng người này không biết xấu hổ.
Đoạn
đường từ phòng con sang phòng mình, Lý Trình Tú bị hắn đùa giỡn đến mức
quên luôn mấy chuyện của con, đến khi bị ném lên giường nhớ tới đến, Lý
Trình Tú đẩy lồng ngực trắng chắn của hắn ra: " Thiệu Quần, em sinh thêm một đứa nữa đi, của chính em ấy."
Thiệu Quần quen thuộc ấn đè lên chỗ non mềm kia:"Chi bằng anh sinh cho em một đứa đi."
Lý Trình Tú tức giận lên tiếng: "Anh đang nói chuyện nghiêm túc mà!"
"Em đâu có nói đùa." Thiệu Quần cúi đầu cắn xương quai xanh của anh để lại một đống dấu hồng đỏ: "Làm ống nghiệm như thế nào?"
"Như thế nào là sao?" Lý Trình Tú bị hắn hỏi mà ngơ người ra.
"Không phải anh bảo em đến bệnh viện thụ tinh con của mình sao? Em không có kinh nghiệm, anh dạy em đi."
Lý Trình Tú nhìn ánh mắt đùa cợt của Thiệu Quần mà hiểu được ý trêu cợt
của đối phương, đồng thời của nhớ tới lúc đó anh bị Thiệu Quần lừa gạt
nói là kiểm tra sức khỏe, sau đó làm ra chuyện kia trong nhà vệ sinh.
Nhớ tới chuyện xưa, Lý Trình Tú vừa tức vừa hận, Thiệu Quần còn dám lấy chuyện này đùa giỡn anh nữa chứ!
Mắt Lý Trình Tú ươn ướt: "Em biết mà còn hỏi!"
"Em sao biết rõ chứ, em đâu có kinh nghiệm từng làm ống nghiệm, anh không thể dạy cho em sao?"
Thiệu Quần vô tội nhìn Lý Trình Tú từ trên xuống dưới: "Làm sao anh, anh dạy đi em nghe."
Lý Trình Tú nhịn đến người đỏ bừng, chỉ biết hậm hực mắng hắn.
Thiệu Quần sờ soạng bắp đùi mềm mại của anh: "Anh có dạy em không? Nếu anh không dạy chúng ta không bàn tới chuyện này nữa."
Lý Trình Tú mấy năm qua sống như vua chúa, thành ra đầu ngón chân vừa
trắng vừa mềm, anh khẽ nhắm đôi lông mi đang run lấy tay lần đến vị trí
dạy học, Thiệu Quần vẫn tiếp tục trêu: "Thầy ơi, thầy dạy em làm thế nào tiếp đi? Thầy không định giảng cho em hiểu sao?"
Anh giận đến mắng to cái người này quả là mặt dày mà, căn bản anh không phải đối thủ của hắn.
Lý Trình Tú vừa buông lỏng tay phải ra, lại bị Thiệu Quần ép trở lại, buộc Lý Trình Tú dạy học cho mình.
Thiệu Quần cắn lỗ tai dụ ngọt: "Lúc đó khi làm anh nghĩ tới gì vậy?"
Lý Trình Tú trừng mắt nhìn Thiệu Quần cắn môi không nói lời nào. Thiệu
Quần cố ý dùng hai ngón tay xoa nắn chỗ mẫn cảm kia, cả người Lý Trình
Tú run lên, anh bấu lấy ga giường lùi về phía sau.
Thiệu Quần
cười xấu xa ép hỏi đến cùng: "Nói em nghe đi, anh nghĩ gì?" Đầu óc của
anh bắt đầu tại hiện lại những thứ Thiệu Quần khơi gợi.
Chất
giọng trầm ấp gợi cảm, dáng dấp động tình nôn nóng, những nụ hôn nóng
bỏng nhiệt liệt mạnh mẽ ập vào tâm trí anh. Ký ức quá khứ cùng hiện tại
xen kẽ nhau, có cảnh biển gợn sóng trên cánh đồng cỏ, có cảnh đêm ban
công, có hơi nóng từ buồng tắm, và nhiều nhất chính là... Trên giường
lớn trong phòng ngủ này, Thiệu Quần lần lượt khiến anh mặt đỏ tim đập
lên đỉnh cao, sau đó nhấn chìm vào hang động không sao hít thở nổi.
Viền mắt Lý Trình Tú bị hắn bắt nạt đến đỏ hồng cả lên, anh run rẩy nắm chặt thứ đang cương cứng ngẩng đầu kia, đối diện với ánh nhìn ám muội đùa
cợt của Thiệu Quần, qua một lúc sau không nhịn được ôm chặt lấy cổ đối
phương, sau đó còn ra sức hôn lấy hôn để không cho hắn nói mấy câu hạ
lưu không biết xấu hổ kia nữa.
Thiệu Quần còn định đùa giỡn anh,
thế nhưng Lý Trình Tú chủ động quả thực muốn lấy mạng người, khoang
miệng mềm ngọt kia nhẹ nhàng cố gắng luồn vào răng lưỡi hắn, tuy rằng
động tác ngây ngô non nớt thậm chí không bằng một học sinh trung học, rõ ràng đã cùng nhau bốn năm, nhưng phương diện này không có chút tiến bộ nào, xưa nay hầu như đều chỉ phối hợp theo hắn. Thiệu Quần bảo anh mở
miệng anh liền mở miệng, bảo anh giang rộng chân anh cũng giang rộng
chân, còn nếu để đối phương chủ động thì quá lắm chỉ là một cái hôn
phớt.
Xưa nay chỉ ăn được món khai vị, nay người tắm xong bưng
đến trước mặt, nếu như hắn không nhai ngấu nghiêm như hùm như sói một
phen đúng là thẹn với lòng.
Thiệu Quần nửa chống phía trên Lý
Trình Tú, hắn dùng ngón tay đâm vào mở rộng lỗ nhỏ mềm mại kia, còn Lý
Trình Tú đang dỗ dành lấy thứ cương cứng của mình, cảnh tượng trên dưới
đều được thỏa mãn như này khiến cho anh càng động tình khó nhịn. Anh sợ
Thiệu Quần vừa buông miệng ra muốn đùa giỡn mình, liền liều mạng ôm lấy
cổ Thiệu Quần ra sức hôn. Đường nét trên cổ anh giờ đây ngửa thành đường vòng cung duyên dáng, tiếp nhận nụ hôn nhiệt liệt như lửa cháy lan ra
đồng cỏ của Thiệu Quần.
Thiệu Quần được Trình Tú chủ động thân
mật đến mụ mị đầu óc, mãi cho đến khi Lý Trình Tú co rút bắn lên cơ bụng mới phản ứng được chính mình để cho Lý Trình Tú nắm thóp rồi.
Thiệu Quần có chút ảo não, lúc hai đôi môi tách ra, trong lúc đang định tiếp
tục đùa giỡn, thì Lý Trình Tú nhanh chóng ôm lấy cổ Thiệu Quần mềm mại
dán vào gò má, lần đầu tiên không bị hắn ép buộc mà chủ động gọi hắn là
ông xã: "Ông xã, em đi vào đi."
Rõ ràng là một câu nói hết sức
mềm mại nhỏ nhẹ, thế nhưng khi qua tai Thiệu Quần tựa như tiếng trống
vang trời, vang đến mức khiến toàn bộ tâm trí của hắn mất sạch, hắn như
hoàn toàn quên mất chuyện ngày hôm nay muốn làm gì, hiện tại chỉ như thú hoang thoát khỏi lao tù, nhấc chân Lý Trình Tú trực tiếp đâm côn th*t
của mình vào lỗ nhỏ căng mịn ngọt ngào kia mạnh đến mức vùng thịt ma sát ra thành tiếng.
Ngón chân Lý Trình Tú cuộn tròn, hơi thở như
muốn ngưng lại, cái kia của Thiệu Quần thực sự quá lớn, tuy rằng mỗi lần đều làm công cuộc chuẩn bị mở rộng, nhưng anh vẫn sợ lúc Thiệu Quần bất ngờ đâm vào, những lúc đó khiến anh có cảm giác như cả người bị đâm
xuyên.
Thiệu Quần ép dáng dấp quyến rũ của anh đến mức hoàn toàn
mất hết để lý trí, anh đè ép cả người Trình Tú xuống đâm như một cái máy đóng cọc, đến khi đâm hơn trăm lần bắt đầu khiến đối phương khóc nức
nở. Lý Trình Tú bám vào ráp trải giường liên tục van xin không được.
Không muốn.
Không muốn cũng không được!
Thiệu Quần giữ cằm Lý Trình Tú dụ ngọt anh gọi hắn là ông xã lần nữa, Lý
Trình Tú quyết không làm theo, bởi nếu anh mà gọi nữa thì chắc chắn ngày mai anh sẽ không xuống được giường!
Lý Trình Tú nhanh chóng bị
Thiệu Quần ch*ch tới bắn, lỗ nhỏ phía sau giờ đây vừa tê vừa căng, Thiệu Quần lật anh lại để anh tư thế quỳ tiếp tục cắm vào, đống chất lỏng bôi trơn bị sự ma sát kia biến thành một mớ bọt biển trắng xóa nhơm nhớp
chảy xuống đùi trắng nõn của Lý Trình Tú. Đợi đến khi Lý Trình Tú gọi
đến khàn cả cổ thì Thiệu Quần mới miễn cưỡng bắn vào trong người anh,
khoảnh khắc tinh dịch rót vào, cả người Lý Trình Tú run rẩy như chiếc lá trước gió, chỉ biết ôm lấy Thiệu Quần chôn mặt vào cổ khó chịu nói:
"A... Thiệu Quần anh không chịu nổi."
Thiệu Quần sờ lên thân thể
mềm như bún của anh, sau đó lại nâng lên giữ chặt, lại lần nữa tiến vào. Lý Trình Tú chảy nước mặt, cả người nện dưới sàn nhà khó chịu cực kỳ,
anh khóc đến mức cả người cũng khoác lên lớp hồng phấn. Thiệu Quần nhìn
anh, thật sự chỉ muốn bắt nạt người này hung bạo một chút, muốn anh khóc nhiều hơn nữa.
Trên thực tế cũng đúng là như vậy, sau nửa đêm
khi xong việc Lý Trình Tú cắn vai hắn mắng hắn đáng ghét, trên vai Thiệu Quần có mấy vết cào, ở chỗ vai cũng có mấy vết dấu răng.
Anh có
rất nhiều lo lắng cũng như sợ hãi tương lai, mấy ngày nay quả thực bị
những suy nghĩ lộn xộn kia khiến cho ăn không ngon ngủ không yên, giờ
đây khi nằm dưới thân Thiệu Quần chịu sự xóc nảy tựa như con thuyền giữa làn sóng, anh đã không còn hơi sức đâu nghĩ tới những chuyện khác, chỉ
mơ mơ màng màng bị đối phương làm đến hôn mê.