Lý Trình Tú đọc sách hồi lâu liền tựa trên cửa sổ chợp mắt, Thiệu Quần
nghiêng đầu nhìn anh, nhanh chóng tắt nhạc đi, sau đó xoay đầu phía sau
ra hiệu ba ba đã ngủ, bảo Chính Chính nhỏ giọng một chút.
Chính
Chính ngoan ngoãn yên lặng ôm Trà Bôi băt đầu gật gù, bé con chỉ qua hai đèn đỏ cũng ngủ thiếp đi, Trà Bôi quỳ ở trên đùi Chính Chính, Lý Trình
Tú chống tay cửa sổ xe, Thiệu Quần lái xe chầm chậm, chậm đến mực khi
đến nhà Thiệu Văn đứng trước cửa quát tháo: "Xe hết xăng hay gì? Em đi
cùng lúc với chị, hai mươi phút sau mới tới!"
Tô Kế Chương xoa đầu: "Em tưởng ai cũng như ai lái xe như phóng máy bay sao?"
"Ai bảo thắt dây không chắc còn trách tôi?" Thiệu Văn khinh thường nói.
Thiệu Quần đồng tình nhìn anh rể, vỗ vỗ bả vai hắn: "Đi ăn cơm."
Tô Kế Chương kéo Thiệu Quần ra một bên hút thuốc: "Sao Lý Trình Tú có thể nghe lời cậu vậy?"
Thiệu Quần hít một ngụm trầm giọng nói: "Anh nhìn ra chỗ nào là cậu ấy nghe lời tôi vậy?"
Tô Kế Chương thở dài: "Dù không thì ít ra cũng không cứng đầu như chị cậu."
Thiệu Quần quay đầu lại nhìn trong phòng, tất cả đều xoay quanh Chính Chính
và Trà Bôi, lúc này mới yên lòng quay đầu lại: "Cuộc sống hằng ngày của
tôi cũng không dễ chịu đâu, toàn phải nghe lời anh ấy thôi."
"Thật sao?"
"Bảo quỳ không dám đứng." Thiệu Quần tỉnh bơ nhả ra một vòng khói.
"Bịa chuyện phải không, cậu ta sao có thể bắt cậu quỳ chứ?"
Thiệu Quần đúng là đang nói bậy, ngoại trừ lần cầu hôn ra anh chưa từng quỳ
trước mặt Lý Trình Tú, mà anh cũng sẽ không để cho hắn quỳ, thế nhưng
không nói vậy sao chị gái chịu về với anh rể chứ, người khác quỳ với chị mình cũng chả phải vấn đề gì.
"Tự tôi quỳ thôi, anh đừng có nói
cho người khác biết! Tôi ở nhà đều nghe lời anh ấy, không phải bên ngoài anh ấy luôn giữ thể diện cho tôi sao, chị tôi cũng mạnh miệng nhẹ dạ,
anh thử xem, nói không chừng anh quỳ mấy lần chị tôi sẽ trở nên dịu dàng thì sao."
Tô Kế Chương hút thuốc, nghiêm túc suy nghĩ chuyện này? Có nên hay không? Quỳ kiểu gì không mất mặt?
Thiệu Quần không nhịn được cảm thấy buồn cười, xoay người nhìn ánh tà dương,
nhớ tới đợt Lý Trình Tú hay bắt hắn cai thuốc, khóe miệng chợt cong lên
định vứt nhưng không cam lòng, đành đưa tới miệng hút một hơi rồi vứt
nửa điếu đi.
Phía sau lưng vang lên thanh âm giày cao gót, Tô Kế
Chương vội vã quăng điếu thuốc đi, Thiệu Nặc đứng phía sau nói:"Vào nhà
đi, ở ngoài không thấy nóng à."
Tòn bộ sự căng thẳng uy nghiêm của Tô Kế Chương ném di sạch sành sanh: "Làm anh sợ muốn chết, anh còn tưởng là chị em."
Thiệu Quần hỏi: "Chị em đáng sợ như vậy sao?"
Thiệu Nặc trả lời: "Vậy chứ còn gì."
Ba người đi vào nhà, bên trong đại sảnh Chính Chính đang ngồi trên đùi
Thiệu tướng quân hí hửng: "Ông ơi con được nghỉ hè rồi! Ông đưa con đi
cưỡi ngựa bắt trùng được không ông!"
"Chỉ cần con ở với ông, ông sẽ dẫn con đi cưỡi ngựa đào trùng."
"Vậy ngày nào con cũng muốn ở với ông!"
Thiệu Quần ngồi ở trên tay vịn ghế sô pha: "Muốn ở với ông nội, hết muốn ở cùng bố và ba ba rồi à?"
"Nếu bố và ba ba nhớ con thì tới nhà ông thăm con đi, ông nói trẻ em không
thể nào ngày nào cũng bắt đọc sách làm bài tập mắt sẽ kém đó, phải cưỡi
ngựa đao trùng mới khỏe mạnh được!"
"Con chẳng phải không muốn
làm bài tập thì có, bố còn chẳng hiểu con." Thiệu Quần chỉ trỏ vào đầu
con trai, cả phòng đều bật cười.
Thiệu tướng quân sờ cánh tay
lạnh ngắt của cháu mình cau mày trách mắng hắn: "Có phải bật máy lạnh
trong xe quá thấp không, sao tay Chính Chính lại lạnh như vậy?"
Thiệu Quần không nhịn được nói: "Con nhớ ba trước đây cũng đâu có như vậy,
không phải ba nói con trai nên thường xuyên rèn luyện sao? Ba quên
chuyện bỏ bọn con ngoài cửa hôm tuyết lớn rồi à."
Thiệu tướng
quân có chút khó xử, ông cũng không biết sao hai năm qua bản thân ông
lại bắt đầu có dấu hiệu cưng chiều đứa cháu này đến hơi quá mực như vậy. Lúc Thiệu Quần Thiệu Văn còn bé rất ít khi làm nũng cùng ông, hai đứa
chỉ thân thiết với mẹ, khi đó ông cũng bận rộn, chờ đến khi công việc
dần thong thả thì mấy đứa con cũng lớn cả rồi, sau đó Thiệu Văn sinh
Nhân Nhân, Nhân Nhân cũng hiếm khi về chơi, mà bé con này tinh ranh hơn
Chính Chính. Chính Chính là một bé con hơi yếu ớt đáng yêu khiến người
ta muốn bảo vệ, còn Nhân Nhân thì ngược lại, ví dụ như khi cô bé bị
vướng trên cây, cô bé chắc chắn sẽ thét lên nhờ quân binh trong sân cứu
mình, còn Chính Chính chỉ tin tưởng mình ông mà ngồi lì ở trên cây khóc
nức nở luôn miệng gọi ông nội.
"Ông ơi, ông có thể ôm lấy con không?"
"Ông ôm được."
"Ông hứa đi ạ."
"Ông hứa, con nhảy xuống đi."
"Huhuhu con không dám ông ơi."
"Con cứ nhảy đi, ông sẽ ôm được con."
"Vậy nếu như con té gãy tay gãy chân ông có thể chữa khỏi cho con không ạ?"
"Ông hứa với con khi con rơi xuống thì sẽ không bị thương gì hết."
"Vậy để con nhảy."
Bé con vững vàng rơi vào trong lòng ông, đầu tiên bé con ngây ra mất mấy
giây, sau đó cứ như sống qua tai nạn khóc ầm lên sụt sịt không ngừng.
Thiệu tướng quân lau nước mũi cho cháu mình, bé con chôn đầu làm ổ vào
cổ ông: "Ông nội ơi, sau này Chính Chính sẽ không nghịch ngợm leo cây
nữa ạ!"
Sáng sớm ngày hôm sau, khi ông hỏi người đâu, bọn họ đều bảo bé con lại ra vườn cây chơi.
Sau khi chơi đã đời ngồi ở trên cây làm nũng: "Ông nội ơi! Chính Chính đói bụng rồi! Ông nội đỡ Chính Chính xuống nha!"
Ông đưa tay ra, Chính Chính hoàn toàn tin tưởng nhảy xuống, sau đó móc lấy
một quả mận trong ngực: "Ông nội ơi ông ăn thử xem có ngọt hay không?"
"Sao con không ăn?"
"Quả đầu tiên phải để dành cho ông nội ạ."
Tuổi tác dần cao, ông khát khao người không chút mưu kế toàn tâm toàn ý ỷ
lại tin tưởng ông, mà bé con này thích ông bằng cả tấm chân tình của
mình, ví như khi sét đánh bé con sẽ chui vào người ông, một tay che lỗ
tai mình một tay nhỏ xíu kia bịt tai cho ông. Ông cảm thấy trước đây
trời cao ban đến một thiên thần nhỏ đến cho ông quả thật là lập dị,
nhưng từ khi Chính Chính mở miệng gọi ông hai tiếng ông nội, đòi ôm bế,
muốn để dành cho ông ăn, muốn ông ôm....
Ông đột nhiên không muốn làm tướng quân nghiêm túc nữa, mà chỉ muốn làm một người ông bình
thương ôm cháu mình, đút cháu ăn con, đưa rước cháu đi học, cử một đội
binh bảo vệ che chở cho cháu, sau đó cháu trai của ông sẽ ngại ngùng vu
vẻ chạy đến ôm chân ông mà nói: "Ông nội ơn, ban nãy con cảm thấy mình
cực kỳ uy phong luôn ạ!"
Cả đời làm tướng quân, có những đồng đội hoặc thứ ông không muốn nhưng lại cần thiết bắt buộc phải hi sinh đã
rèn luyện trái tim ông trở nên cứng như thép, ông cũng thường xuyên mơ
thấy những cơn ác mộng vừa hư ảo vừa chân thật,
Ông cảm thấy
thường ngày tốp binh mình đang quản lý trong tòa viện này quả thực là dư thừa, lãng phí tài lực quốc gia, nhiều lần còn cường điệu rằng tuổi trẻ sức dai nên vào bộ đội quân ngũ vào chiến trường rèn luyện, thế nhưng
ngay từ lúc một đám người chăm chú đứng quanh gốc cây đại thụ quan sát,
ông đột nhiên dâng lên cảm xúc vui vẻ chưa bao giờ có khi làm một vị
tướng quân.
Ông dùng máu tươi đổi lấy công trạng cùng quang vinh, cũng đổi lấy được một câu "Ban nãy nhìn con cực kỳ uy phong luôn." của
Chính Chính.
Ông cảm thấy câu nói khiên kia khiến ông hạnh phúc hơn bao giờ hết.
"Ông nội sẽ cho con cả đời uy phong như vậy con chịu không?"
Người bạn nhỏ kia mon men ngồi lên đùi ông, duỗi ra cánh tay bụ bẫm: "Ngoéo tay ạ!"