Nghe gián tiếp không bằng quan sát trực tiếp cho rõ ràng, Giang Tri dứt
khoác đi đến vị diện của bọn họ, nhìn tận mắt xem rốt cuộc những nguyên
liệu này bị gì, sao lại còn tiềm ẩn độc tố, khiến cư dân trên vị diện
này khó lòng phòng bị.
"Nếu có thể trao đổi mua bán giữa các vị diện, vậy không biết sẽ thành tình huống gì đây." Giang Tri cảm thán với Thời Nghiêu.
Vị diện không có nguyên liệu nấu ăn có thể mua từ các vị diện khác, như
vậy cũng không cần hao tổn thời gian tâm huyết đi nghiên cứu gieo trồng
nữa. Nhưng đồng thời cũng xuất hiện nguy cơ vị diện công nghệ cao sẽ
tiến hành xâm lược hoá, đồng hoá một số vị diện cấp thấp.
"...... Sau này sẽ từ từ phát triển con đường tơ lụa này, nhưng em đừng lo quá, bọn Fiboga sẽ khống chế tốt thôi." Thời Nghiêu nói. Đã rất lâu Cục quản lý vị diện không có kế hoạch nào lớn, nhưng bọn hắn đã sớm trù bị vấn
đề giao thương toàn vị diện này từ lâu rồi.
"Dạ, vậy sau này
những lúa thóc ngũ cốc sinh trưởng trên tiểu tinh có thể được chu du
toàn vị diện rồi!" Đây là cách kiếm tiền hơi bị tiềm năng đấy, đất trên
tiểu tinh cầu rất rộng, bởi vì trăm ngàn năm nay vẫn chú trọng nông
nghiệp nên rất có kinh nghiệm trong việc gieo trồng lương thực. Kinh
nghiệm tích góp từ ông cha cùng các nghiên cứu khoa học kỹ thuật, nên
sản lượng các loại cây lương thực đang không ngừng gia tăng.
Trong lúc hai người nói chuyện, rất nhanh đã đến được vị diện trong lời ngôi
sao nhỏ kia; vốn cậu ấy đã gửi hình ảnh cho Giang Tri nhưng anh vẫn muốn âm thầm tự đến xem. Mật độ cây cối ở đây hơi thấp hơn trên tiểu tinh
cầu nhưng kích cỡ lại vừa cao vừa lớn, có thể so ngang cơ với cây cối
trên vị diện Biến Dị chỗ Khâu Ngọc. Lại còn có sông lớn cuồn cuộn, suối
nhỏ róc rách, bên ngoài dãy núi là chi chít những toà kiến trúc cao lớn, hoặc ánh kim loại sáng bóng, hoặc bằng pha lê xuyên thấu.
Giang
Tri vừa đáp xuống đất liền thả thần thức nhanh chóng bay đi dò xét toàn
bộ vị diện, vị diện này có mấy tinh cầu, liên kết với nhau khác chặt
chẽ, hoàn cảnh cũng không khác nhau lắm. Nơi này có vẻ cũng là vị diện
công nghệ cao tương đối phát triển. Vị trí hai người đang đứng là ngoại
thành, vừa lúc tiện cho bọn họ tìm kiếm kiểm tra những nguyên liệu nấu
ăn bình bình dị dị lại khiến người e sợ không thôi đó. Cây cối nơi đây
chằng chịt, Giang Tri nghĩ thầm giờ mà cứ đi tới cũng chưa chắc thu
hoạch được gì, liền tiếp tục phân tán thần thức đi tìm kiếm các loại
thực vật trái cây giữa muôn trùng cây cối.
Anh bỗng nhiên nghĩ
tới cái gì đó, chợt nở nụ cười, nói với Thời Nghiêu bên cạnh: "Lúc trước ở vị diện Tu Tiên, có phải anh cũng dùng thần thức rút ngắn quãng đường không? Còn có nhưng Linh Tham tự nhiên xuất hiện đó nữa, kỳ thật là anh do đặt sẵn ở đó đúng không?!" Giang Tri còn nhớ rất nhỏ ký ức về đám
Linh Tham tự đào hố nhảy lên này.
"Ừ. Đường khi đó đi không dễ, em sẽ mệt lắm." Thời Nghiêu thẳng thắn thừa nhận.
Giang Tri vui vẻ cười, bỗng nhiên nhận được tin tức thần thức gửi về, thấy có trái cây màu tím quen mắt ẩn mình giữa đám lá cây xanh rậm, từng chùm
từng chùm treo tòng teng trên mặt đất. Những quả này khi còn non thoạt
nhìn giống như những trái nho xanh ngọt ngọt giòn giòn, thoạt nhìn mọng
nước mê người, kỳ thật trái lại bản chất khá tương tự trái cau quả thốt
nốt, quả cứng vỏ giòn. Nguyên thân cây cao tận 4m chỉ có mấy phiến lá
trên ngọn, từ những cành khô trở xuống, một hàng đều là từng bụi từng
chùm hàng ngàn hàng vạn trái cây màu xanh mát mắt, như thác nước xanh
ngắt đang đổ xuống mặt đất.
Giang Tri dắt Thời Nghiêu, nháy mắt
đến được nơi thần thức đang dò xét, đi tới trước một cây họ cọ cao lớn.
Bởi vì trái cây quá nhiều, những tán cây bị trĩu xuống suýt đứt, trái
cây rơi trên mặt đất còn mang theo một mùi hương kỳ dị.
Anh ngửa đầu quan sát, nói: "...... Đây hình như là quá ngứa mà ngôi sao nhỏ từng nhắc đến?"
"Quả này không thể ăn." Thời Nghiêu cũng nhìn ra, trên vỏ trái cây xinh đẹp
này có những tinh thể calcium oxalate kích cỡ rất nhỏ. Đây vốn là chất
giải độc nhưng bởi vì cấu trúc thay đổi nên khi tiếp xúc trực tiếp với
da người sẽ khiến da bị sưng phù đỏ tấy, gây cảm giác ngứa châm chích
râm ran. Nếu không có dụng cụ bảo vệ mà trực tiếp hái xuống, đã thế một
lần hái cả chùm, nhất định triệu chứng sẽ càng nghiêm trọng, thậm chí
gây ảo giác nguyên tầng da bị ăn mòn.
Viện nghiên cứu mang trái
cây này về kiểm tra đo lường, kết quả cho ra kết quả khẳng định là không có độc, nhưng mọi người đều sợ ăn xong sẽ bị bỏng đi nguyên bộ sậu thực quản và dạ dày mất, nên chỉ có thể lấy vật chất bên trong trái cây chế
tạo thành dịch dinh dưỡng.
"Quả thật không thể ăn, bởi vì loại
trái cây này cơ bản không ăn được." Giang Tri đỡ trán, nói ra suy đoán
của mình, "Trên tiểu tinh cầu cũng có loại thực vật tương tự, nhưng phần ăn ngon là thân cây cơ."
"Thân? Ăn ngon á......" Thời Nghiêu khó hiểu, thậm chí nhớ tới thời viễn cổ, mọi người chỉ có thể ăn đất ăn vỏ cây qua ngày.
"Ha ha, anh đừng sợ, không phải trực tiếp ăn thân cây đâu! Sau khi cây này
lớn lên, nhân lúc nó chưa nở hoa kết quả thì chặt đi, phần lõi bên trong thân cây chứa rất nhiều tinh bột, giã nát nghiền mịn thành bột, là có
thể làm được nhiều món ngon lắm." Giang Tri giải thích cho hắn, "Lúc
trước ở nhà ăn thạch, cháo bột đều có thể dùng loại tinh bột này để làm á anh."
Kỳ thật cái này cũng có chút giống với làm bột báng, ví dụ mọi người thích ăn bột báng sữa dừa. Bột báng ở đây cũng không phải là
một loại ngũ cốc tự nhiên, mà lấy lõi của một cây họ cọ làm thành tinh
bột rồi mới nặn thành bột báng, cũng không biết lõi của loại cây này làm thành bột thì sẽ có vị gì.
Gừa: Fun fact:
Bột
báng được lấy từ thân cây báng, một số nơi làm từ củ mì, củ sắn. Cây
báng còn có những tên gọi khác như: cây đác, co pảng, bụng báng, quang
lang, búng báng, báng búng, cây rượu trời, cây tà vạt, cây dừa núi. Đây
là một loại cây thuộc họ cau sống ở khu vực nhiệt nới châu Á. Ở Việt
Nam, cây báng mọc nhiều ở các chân núi ẩm thuộc vùng Cao Bằng, Lạng Sơn. Lõi của cây báng được sử dụng để chế biến làm bột báng. Thời xưa, người dân vùng Quảng Bình còn dùng bột báng làm lương thực chính. Ở Trung
Quốc họ cũng sử dụng bột báng để làm các đồ uống có tính mát, bổ và có
lợi cho sức khỏe. Lõi của quả trên cây báng được gọi là hạt đác. Ở Việt
Nam hạt đác là đặc sản của vùng Nam Trung Bộ như các tỉnh Khánh Hòa, Phú Yên. Một số nơi còn trồng bột báng để làm cảnh vì loại cây này có dáng
khá đẹp. Trong đông y bột báng có vị ngọt, tính bình, có tác dụng bồi bổ cơ thể và tăng cường sức khỏe, bổ sung khí huyết hư tổn. Nguồn:
https://thucthan.com/bot-bang
Thời Nghiêu nghe xong, lúc này mới gật đầu: "Em muốn thân cây không? Anh xử lý giúp em."
"Đổi cây khác đi anh, mấy cây này đều nở hoa kết quả cả rồi." Giang Tri lắc
đầu, phần lõi tinh bột vốn chính là nguồn cung chất dinh dưỡng cho cây
nở hoa kết quả; nếu đã kết quả thì tinh bột bên trong nhất định đã tiêu
hao hết phần lớn rồi.
Sinh vật trong thiên nhiên đều tự trang bị
cho mình tuyệt kỹ sinh tồn, trái cây bao bọc lấy hạt giống, phần "độc
tố" bên ngoài là để phòng ngừa động vật ăn trái cây ăn luôn hạt của
chúng, ảnh hưởng đến việc sinh sôi nảy nở.
Giang Tri và Thời
Nghiêu tiếp tục đi sâu vào trong một lúc lâu, đa số cây đều đã trưởng
thành ra hoa kết quả, dù không nở hoa thì cũng đã mọc mầm. Cũng may cây ở đây đủ nhiều, Giang Tri nhìn một chặp, rất nhanh đã chọn được một cây
thích hợp, ngón tay của Thời Nghiêu động một cái chặt ngang thân cây
xuống.
"Em cất vào không gian trước, quay về rồi mình mài bột
sau." Giang Tri bỏ thân cây đang ứa ra chất sữa trắng nhầy vào túi giới
tử, tiếp tục tiến lên.
Môi trường sống ở đây rất tốt, vốn Giang
Tri còn một lòng chăm chăm tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn mới lạ, sau lại
dứt khoát giao nhiệm vụ đó lại cho thần thức, còn bản thân thì nhàn nhàn nhã nhã chậm rì rì vừa đi vừa ngắm cảnh với Thời Nghiêu, gặp quang cảnh đẹp còn dừng lại một lát để thưởng thức.
Đương nhiên nơi này
không phải rừng rậm nguyên thuỷ, động tĩnh hai người mới vừa chặt cây
hẳn sẽ khiến người khác chú ý. Dù người đi bộ vận động trong rừng cũng
không ít, nhưng hai người Giang Tri dùng thuật ẩn thân nên bọn họ không
thấy được, dù mơ mơ hồ hồ gặp thoáng qua hai người bọn họ cũng không hề
hay biết gì.
Đi đến khu rừng bên cạnh, Giang Tri phát hiện, dưới chân núi có từng cụm lớn thực vật tươi tốt, còn treo lủng lẳng trái cây như trái cà chua. Anh đi qua xem thử, quả dại ven đường nhưng không
người hái nhất định là không thể ăn. Nhưng khi Giang Tri ngồi xổm xuống, hái một trái xuống cẩn thận quan sát, thấy trái cây này có một mùi
hương ngòn ngọt nhàn nhạt, hơn nữa còn mềm, có chút giống quả hồng mini. Giang Tri nghi hoặc, dứt khoát khuếch tán thần thức, đi sưu tầm đánh
giá của cư dân địa phương về loại quả này.
Giữa muôn vàn âm thanh và từ ngữ chen chúc, Giang Tri nhanh chóng bắt được thông tin hữu dụng, cuối cùng cũng biết vì sao mọi người không ai muốn ăn loại trái cây
thơm ngọt mỹ vị này! Trên tinh cầu, những ai không nhịn được dụ hoặc,
hoặc đi cắm trại thấy lạ muốn nếm thử loại quả này, tám chín phần mười
đều xuất hiện triệu chứng co rút dạ dày, nghiêm trọng hơn, thậm chí còn
xuất hiện phản ứng choáng váng, nôn khan trầm trọng.
Giang Tri
nhìn quả hồng mini, trầm tư một lúc, anh đun chảy băng ác ma rửa sơ một
lần rồi cho vào miệng nếm. Ngoài dự đoán, hương vị lại rất được, ngọt
thơm mềm mại, độ ngọt cùng độ mọng nước đều rất cao, là một loại trái
cây mỹ vị. Thời Nghiêu ở bên cũng ngồi xổm xuống theo, dù không nói gì
nhưng lại quan tâm nhìn anh, sợ anh ăn cũng gặp phải phản ứng đào thải.
Từ xa xưa đã có người nếm thử đủ loại cây trái, hiện tại thì có Giang Tri
nếm thử nguyên liệu nấu ăn. Người trước là vì tạo phúc cho quần chúng
nhân dân, Giang Tri kỳ thật ít nhiều là vì tâm hồn đam mê ăn uống khó
kiềm chế, muốn tìm tòi đến nơi đến chốn, sao anh có thể để một nguyên
liệu nấu ăn bị lãng phí bỏ quên được?
Quan niệm giá trị của cư
dân mỗi vị diện là bất đồng, có nơi tôn sùng cơ giáp vũ khí, có nơi tôn
sùng tu tiên pháp lực vô biên, mà có nơi chỉ hy vọng có thể vui vẻ vượt
qua mỗi ngày...... Người trên tiểu tinh cầu phần lớn đều phấn đấu vì một ngày mai tốt đẹp hơn, ăn nhậu chơi bời đương nhiên không thể thiếu, cho nên lối suy nghĩ của bọn họ cũng sẽ không giống cư dân những vị diên
khác. Trên tiểu tinh cầu, các loại động vật ngoại lai như tôm hùm đất,
cá chim trắng hay thỏ rừng, v.v cuối cùng rồi cũng được dân bản xứ vinh
danh vào danh sách "Động vật có nguy cơ bị tuyệt chủng" cho xem.
"Em đoán được đại khái rồi... Những người bị phản ứng đó, khả năng cao là
ăn loại quả này khi bụng đói." Giang Tri liếm sạch nước màu đỏ của trái
cây còn dính bên mép.
Nếu đổi lại là bất kỳ một cư dân nào của
tiểu tinh cầu, bọn họ đều sẽ hiểu ngay nguyên do, bởi vì từ nhỏ đến lớn, người lớn trong nhà đều luôn tụng đi tụng lại: "Quả hồng, sơn tra, v.v. không nên ăn lúc bụng rỗng." Bởi vì bên trong mấy loại trái cây này
chứa tanin và pectin, khi gặp phải môi trường acid sẽ tạo kết tủa, hình
thành "sỏi" trong dạ dày, phản ứng của tanin và acid ở một mức độ nhất
định sẽ kích thích niêm mạc dạ dày. Nếu không chú ý, "sỏi" trong dạ dày
sẽ càng lúc càng lớn, cuối cùng dẫn đến co bóp dạ dày, hoặc thủng dạ
dày. Rất hiển nhiên, mấy trái hồng này tuy nhỏ nhưng hàm lượng hai chất
này bên trong lại không ít, chỉ ăn một trái nhỏ mà phản ứng đã rất lớn,
lúc này mới dẫn tới sự kiện nhiều người xuất hiện triệu chứng doạ người
như vậy. Viện nghiên cứu chỉ cần mang trái cây này đi phân tích thì sẽ
nhìn ra được nó không hề có chút vấn đề gì.
Thời Nghiêu hơi lo
lắng nhìn bụng anh: "Dạ dày em có khó chịu không?" Sao biết rõ không thể ăn lúc bụng rỗng vậy mà còn ăn nguyên một quả một lần vậy nè.
Giang Tri thấy hắn lo lắng, vội vàng nói: "Anh đừng lo, em ăn nhưng không bị gì đâu."
Thời Nghiêu trước sau như một, luôn lo lắng anh sẽ bị thương, trước kia tố
chất cơ thể Giang Tri đã rất tốt, mà hiện tại càng là miễn bàn. Hương vị trái hồng này rất ngon, Giang Tri còn hái thêm mấy quả, rửa sạch rồi bỏ miệng một trái, lại đưa hai trái lên miệng Thời Nghiêu.
"Rất
ngọt." Thời Nghiêu cũng cảm thấy ăn ngon, nhưng ăn xong không bao lâu,
dạ dày lập tức co rút một trận, hắn không chút biểu hiện dùng thần lực
đè ép phản ứng co rút dạ dày lại.
"Được, khi nào quay về em lại đến hái một ít mang về nhà." Ăn cơm tối xong lại ăn thêm chút hồng cũng khá tốt.
Sau khi nhìn một lượt nguyên liệu nấu ăn trong núi, Giang Tri cũng nắm được hòm hòm. Anh nhớ tới ngôi sao nhỏ kia từng nói trong sông có cá răng
nhọn kịch độc, liền định kế tiếp đi ra bờ sông nhìn thử một tí xem thế
nào. Hai người bọn họ dùng thuật che mắt, nhẹ nhàng chậm rãi đi đến bờ
sông ven rừng, đây là một con sông lớn chảy xuyên qua khu rừng, nước
sông sâu không thấy đáy, màu xanh đen u tĩnh, mặt nước phản chiếu hai
hàng đại thụ xanh mướt chạy dọc đôi bên bờ. Đi được một đoạn sẽ gặp thác đổ, rồi rất nhanh lại êm đẹp trở lại.
"Giờ câu cá kiểu gì đây."
Giang Tri không mang cần câu, đang do dự có nên tự lội sông bắt cá
không, liền nghe người bên cạnh nói: "Tri Tri, em muốn con cá nào?"
Giang Tri nghe tiếng Thời Nghiêu, nhìn sang, chỉ thấy con sông vốn không thấy đáy bỗng dần trở nên trong suốt, thượng vàng hạ cám dưới đáy sông dần
dần hiển lộ trước thế nhân. Anh nhìn thấy đây đó có con cá chạch lớn cỡ
cánh tay đang tung tăng bơi lội, có cá chim nước ngọt cùng một đám cá
lòng tòng nhỏ nhỏ, còn có một ít loài cá Giang Tri chưa từng thấy qua.
"Răng nanh răng nhọn... đó chẳng phải là cá hổ ăn thịt sao?" Giang Tri nói
thầm, ở đây giống với cá hổ nhất chỉ có cá chim nước ngọt mà thôi.
"Thời Nghiêu, anh giúp em bắt hết lên đi." Thời Nghiêu đồng ý, lập tức vẫy
vẫy nhẹ nhàng, nháy mắt mấy con cá chạch và cá chim nước ngọt đua nhau
nhảy từ dưới sông nhảy vào không gian của Giang Tri.
Đi dạo cả
buổi, Giang Tri cũng nắm được tương đối tình hình bên này, anh cho rằng
hoàn toàn có thể áp dụng kiến thức kinh nghiệm thường thức trên tiểu
tinh cầu vào vị diện này.
"Thời Nghiêu, chúng ta về nhà thôi anh. Về nhà em làm món ngon cho anh ăn." Bởi vì Giang Tri cũng không quá
quen thuộc với những nguyên liệu nấu ăn này, cho nên anh không tính
livestream giai đoạn nấu thử.
Sau khi về nhà, anh lấy nguyên
liệu nấu ăn trong túi giới tử ra, cá chạch và cá chim nước ngọt thì thả
trong ao, trái hồng thì sắp một rổ lớn đặt lên bàn. Thời Nghiêu còn mang thân cây đi rửa sạch lột vỏ, sau khi bỏ đi lớp vỏ cọ màu nâu, lộ ra
phần lõi màu trắng sữa, còn có chất lỏng đặc sệt rướm ra, phần lõi này
ngập tràn tinh bột. Giang Tri rất nóng lòng muốn biết bột cây ngứa này
rốt cuộc có thể làm ra được món gì, liền trực tiếp dùng thần lực cắt
phần lõi thành các đoạn lớn, sau khi đập giã dập nát, cho cả nước lẫn
xác vào cối đá xay như xay đậu nành lấy sữa, nghiền thành chất lỏng.
"Để anh làm, em nghỉ ngơi lát đi." Thời Nghiêu đứng bên thấy anh đẩy cối
xay, trong lòng yên lặng nhớ kỹ phương thức, rồi bước lên thế chỗ, tự
mình đẩy cối xay.
Tuy rằng lúc đầu dùng lực lớn quá, nhưng cũng
may rất nhanh đã thích nghi được, chất lỏng màu trắng bị ép ra càng ngày càng nhiều. Dưới cối đá có thùng lớn đựng lượng chất lỏng này, lại dùng vải mùng lọc lấy bã một lần, rồi mang đi nhào lại với nước, lại vắt
kiệt bã một lần nữa, như vậy sẽ lọc ra được nhiều tinh bột hơn. Lặp đi
lặp lại phân đoạn lọc, lại để lắng một thời gian, sẽ thu được phần tinh
bột ướt mềm mại trắng thuần đọng lại dưới đáy, bước tiếp theo chính là
lấy phần tinh bột này ra mang đi phơi khô dưới ánh mắt trời. Giang Tri
trực tiếp dùng lửa ác ma để hong khô tinh bột ướt. Khối tinh bột thu
được có màu hơi vàng nhạt, nhưng nhìn chung vẫn có thể được liệt vào
nhóm màu trắng tuyết.
Giang Tri dùng chày gỗ nghiền bột phấn mịn
bâng, loại tinh bột này vừa trắng vừa mịn, còn mịn hơn cả bột sắn. Trong đầu Giang Tri đã hiện lên vài ý tưởng, anh trực tiếp bắt nồi lên bếp,
sau khi rửa nồi sạch sẽ thì đốt lửa ác ma, cho nước lọc vào, sau đó cho
khoảng 4-5 muỗng nhỏ tinh bột vào khuấy đều rồi đun sôi. Dần dần, hỗn
hợp trong nồi bắt đầu sôi bùng bùng, Giang Tri bỏ thêm vào mấy khối
đường phèn. Hỗn hợp màu trắng đục từ từ trở nên trong suốt, tiếp tục
đồng hành theo quá trình đun nấu thì chuyển sang màu hổ phách đẹp mắt,
mùi thơm ngọt thanh độc đáo của cây ngứa cũng oai hùng tràn ra.
"Loại thạch này nhìn thật đẹp mắt." Giang Tri không khỏi cảm thán, cành lá
của cỏ sương sáo làm ra được loại sương sáo đen trơn mịn mềm dẻo, bột từ củ sắn dây thì sánh mịn tinh tế, là bột từ củ sen thì dẻo dính thơm
ngọt.
Giang Tri cho thạch dẻo đã chín trong nồi vào chén sứ, lại
càng nâng cấp vẻ bề ngoài xinh đẹp tinh xảo. Anh thổi nguội, ăn thử một
miếng, thạch trơn trơn dính dính, mềm mướt rườn rượt theo môi răng anh
chạy tọt xuống họng xuống bụng. Hương vị tươi mát của cỏ cây cùng mùi
dừa thơm nhẹ phảng phất như có như không quấn quýt đan xen khá mới lạ.
"Hoàn toàn không có vấn đề, ăn ngon lắm!" Giang Tri ăn thử một miếng, rồi
trực tiếp bưng chén đưa qua cho Thời Nghiêu, "Anh ăn lót dạ trước đi, em đi xử lý mấy con "cá độc" đó đã."
"Được, em cẩn thận chút nhé,
mấy con cá kia răng sắc đó." Thời Nghiêu mới nhìn thoáng qua, răng cá
chim nước ngọt vừa nhọn vừa bén, nhìn là biết lực cắn không phải dạng
vừa.
Giang Tri vớt cá từ trong ao ra, trăm triệu lần không ngờ
lưới đánh cá anh dùng 6 năm hôm nay lại đi đời dưới hàm răng hung tàn
của con cá chim. Nó tàn nhẫn cắn nghiến hàm răng trắng nhọn, vừa cắn vừa quẫy dáng vẻ đặc biệt dữ tợn, "Lạch cạch" một tiếng, nó liền rớt bịch
xuống đất.
"Ui, thật tàn nhẫn." Giang Tri đau lòng thả cán tre
xuống, cầm con dao ngồi xổm xuống nhìn con cá đang "bang bang bang" búng tới búng lui.
Có độc chứng minh trên người con cá chim nước ngọt này nhất định có tuyến độc. Giang Tri cẩn thận tìm một lượt, phát hiện
tuyến độc nằm trong khoang miệng chỗ gần ngạc cá. Những người trước đó
bắt được nó đều sợ hàm răng sắc nhọn của nó nên không dám động vào, mỗi
lần đều dùng sống dao gõ cho nó bất tỉnh, mà tác động lực đó đủ để tác
động lên tuyến độc, kích thích con cá phóng thích độc tố, loại độc này
rất nhanh sẽ theo máu ngấm vào toàn thân, vậy nên thịt cá lúc này chắc
chắn không ăn được.
Viện nghiên cứu nhất định đã phát hiện tuyến
độc này, cho nên sau đó bọn họ mới yêu cầu người dân không tự tiện xử lý loại cá chim nước ngọt này, mà xử lý tập trung tại các nhà xưởng, dứt
khoát cắt bỏ bộ phận chứa tuyến độc, mang phần thịt còn lại đi rửa đi
rửa lại nhiều lần với nước sạch, cuối cùng mang đi tinh chế thành một
thành phần của viên dinh dưỡng.
Giang Tri nghĩ nghĩ, dứt khoát mà lưu loát ấn đầu con cá xuống, dùng con dao sắc bén chém bay đầu cá,
trực tiếp bỏ đi bộ phận chứa tuyến độc. Anh bỏ đuôi bỏ vây, rửa sạch sẽ, rồi mang đi hấp. Loại cá chim nước ngọt này thịt dày ít xương dễ đánh
vảy, Giang Tri khía mấy đường hai bên mặt cá, ướp với rượu gia vị và
muối. Sau đó cho chao, gừng băm, tỏi băm phi thơm trong dầu sôi, rồi đổ
hỗn hợp này lên mình cá, nêm thêm xì dầu nhạt màu, dầu mè, v.v. rồi cho
hỗn hợp lòng trắng trứng và bột mỳ vào cùng, trực tiếp mang đi hấp cách
thuỷ.
"Tối nay ăn cá hả em?" Thời Nghiêu ăn xong chén thạch thanh nhã nhẹ nhàng vẫn còn chưa đã thèm, nhưng hắn cũng không ăn thêm, tất
cả phần còn dư trong nồi đều để phần lại cho Giang Tri.
"Dạ ăn
cá! Trước giờ anh chưa ăn cá chim hì. Cá chim tự nhiên rất béo rất thơm
ngon, hấp lên ăn là đúng bài, đợi lát nữa anh ăn nhiều chút nhé." Giang
Tri ăn thạch, đi bắt nồi cơm, rồi mang con cá chạch kia đi kho.
Mặc kệ là cá chim có độc răng nanh sắc nhọn, quả hồng mềm ngọt ngon miệng
lại ẩn chứa tai hoạ ngầm, hay vẫn là cây ngứa làm người choáng váng xây
xẩm nhìn thôi đã thấy sợ, vào tay Giang Tri thì đều biến thành mỹ thực
thật thơm ngon.
......
Hai ngày sau, ngôi sao đến từ một
vị diện xa xôi nhận được tin trả lời của Streamer, hắn khẩn trương mở
tin nhắn ra xem, phát hiện có một video ngắn và một quyển tư liệu điện
tử, cùng với một đoạn tin nhắn trả lời của Streamer.
Ý Streamer
rất rõ ràng, anh nói, đa phần mấy cái nguyên liệu "độc, hung tàn, xấu
xí, kỳ quái" này đều có thể dùng để nấu nướng, đồng thời Streamer cũng
chỉ ra hình như bọn họ đã bỏ qua một số nguyên liệu nấu ăn quý giá,
ngược lại cứ đi tìm mấy loại nguyên liệu râu ria có vẻ ngoài hào nhoáng
(như trái cây màu xanh tím gây ngứa). Trong tài liệu điện tử có một ít
kinh nghiệm có giá trị tham khảo với bọn họ, khi xử lý nguyên liệu thì
có thể tiến hành kiểm tra đối chiếu thông tin.
Hắn click mở
video, cái đầu tiên là video Streamer điều chế tinh bột từ lõi cây ngứa, lại dùng tinh bột ngoại hình bình thường này làm ra một thạch dẻo trong suốt màu hổ phách, mềm mịn núng nính dẻo dai, giữ lạnh thì trở thành
một món tráng miệng nhỏ xinh. Cái video thứ hai là Streamer làm cá chạch kho cùng cá chim nước ngọt hấp. Video cuối cùng là sau khi ăn cơm tối,
trên bàn bày một rổ hồng lớn, có thể thấy hình ảnh hai người đang cầm
chúng ăn.
[Trái hồng này nhất định phải ăn khi bụng no, một lần
không nên ăn quá 5 trái.] Mỹ thực là phải biết thưởng thức, không thể ăn ngấu ăn nghiến, trâu ăn mẫu đơn, quá phí phạm. Cần phải cảm nhận hương
vị còn lưu lại nơi răng miệng, đầu lưỡi và dạ dày, một khi nhớ tới sẽ
không ngăn được kích thích vậy mới chuẩn bài.
Tinh hoa chân chính nằm trong tài liệu điện tử, mấy kiến thức thông thường này trên tiểu
tinh cầu chỉ cần lên mạng tìm hiểu một chút là ra ngay, còn ở chỗ bọn họ lại biến thành tài liệu tham khảo chuyên dụng xử lý nguyên liệu nấu ăn.