Sau khi một số lượng cháo bát bảo bí đỏ lên kệ đã lập tức bắt dạ dày
những người xem làm tù binh, ăn một muỗng cháo, cả người đều thoải mái
hơn hẳn. Nấu cháo cũng không phải việc gì đặc biệt hao tổn sức lực,
Giang Tri thấy vậy, liền rút ra ít thời gian cá nhân đi ngâm các loại
lương thực ngũ cốc, có thời gian rảnh sẽ bắt nồi nấu cháo bát bảo. Tuy
rằng phải chạy đi chạy lại trong sân khuấy khuấy canh chừng, nhưng nhiều người thích ăn như vậy, anh cũng nguyện ý cung ứng nhiều thêm một tí
lên cửa hàng trực tuyến.
Mặc kệ lúc trước hay hiện tại, Giang Tri vẫn không quá đam mê với tiền tài, đặc biệt sau khi biết được thân phận thật của Thời Nghiêu, lại càng lãnh đạm với nghề tay trái bán mỹ thực
này. Giá anh định đều là thấp nhất, nếu không phải mọi người đều muốn
trải nghiệm cảm giác tranh mua, Giang Tri còn muốn tặng không hết ấy
chứ.
Một ngày sáng sớm này, 99 phần cháo bát bảo được lên kệ,
Giang Tri đọc xong tin nhắn cùng bình luận của nhóm ngôi sao, liền nghe
thấy Thời Nghiêu ngồi bên cạnh anh nãy giờ nói: "Tri Tri, chúng ta cùng
đi ra ngoài chút nhé?"
Từ bắt đầu mùa đông cho đến hết tháng
giêng, Giang Tri đều không rời khỏi ngọn núi này. Thời Nghiêu nghĩ thầm, mỗi ngày ngoại trừ ăn ăn uống uống, hai người bọn họ hình như chẳng có
hoạt động gì bên ngoài. Cũng đến lúc nên mang Giang Tri ra ngoài thay
đổi không khí rồi, vừa lúc khí trời bắt đầu ấm lên, nếu tiếp tục ở trong nhà nữa sẽ thành cây nấm nhỏ mất.
"Dạ? Được ạ, hình như cũng lâu rồi chúng ta không ra khỏi nhà ấy nhỉ." Giang Tri cũng ý thức được vấn đề này.
Hai người lập tức ra quyết định, nhân dịp thời tiết đang nắng ấm gió thổi
hiu hiu, không nóng không lạnh, vậy đi ra ngoài chơi thôi. Hiện tại
Giang Tri cũng coi như người hơi hơi có sức ảnh hưởng, anh vừa ra đến
cửa, còn đặc biệt thiết lập một tầng thuật che mắt cho mình và Thời
Nghiêu, như vậy bọn họ sẽ không trở thành tiêu điểm, bởi vì mọi người sẽ không tự chủ mà lướt qua bọn họ.
Hai người thay quần áo mùa xuân đơn giản, Giang Tri chỉ mang theo cái túi nhỏ cho nhẹ nhàng, rồi cùng
nhau xuống núi bắt tàu đi vào nội thành. Trên đường phố, các cô gái
không còn sợ lạnh mặc những chiếc váy ngắn đáng yêu, cười nói đi dạo
phố, ai ai cũng xinh xinh đẹp đẹp, tạo nên bức tranh cảnh đẹp ý vui.
Nhìn quanh còn có những cặp đôi cười cười nói nói sánh vai dạo phố.
"A...... chúng ta đang đi hẹn hò nhỉ." Giang Tri đến giờ mới phản ứng lại, cười
hắc hắc hai tiếng. Bọn họ cũng coi như chồng chồng già, lại còn bày trò
lần hẹn hò đầu tiên như mấy người trẻ yêu đương cuồng nhiệt nữa chứ.
Thời Nghiêu đi bên cạnh nắm tay anh: "Trước giờ anh chưa từng đặc biệt đưa
em ra ngoài chơi, sau này anh sẽ từ từ bổ sung lại." Giang Tri nghe
thấy, trong lòng liền cảm thấy ấm ấp.
"Dạ." Giang Tri không biết dạo phố kiểu gì, chỉ tuỳ ý để Thời Nghiêu nắm tay dẫn mình đi.
Mặt tiền phố buôn bán phần lớn đều là cửa hàng thời trang xa xỉ và cửa hàng trang sức, hai người đi suốt một vòng đoạn đường đầy kính thuỷ tinh
trong suốt, không hẹn mà gặp cùng nhìn nhau.
Thời Nghiêu gãi gãi
nói: "Có phải em không thích đi dạo kiểu này không? Hay là mình đi qua
khu phố bên cạnh... ở đó có đồ ăn ngon á."
Nằm cách một ngõ phố
với phố buôn bán là phố mỹ thực, gần đó có mấy trường cao đẳng đại học,
nên có đủ loại quán ăn vặt, xe đẩy bán đồ ăn, người bán hàng rong, đều
là chốn dừng chân không thể thiếu của nhóm học sinh và dân công sở.
Những quán này về cơ bản đều có tuổi thọ kha khá, tay nghề chủ quán xịn, mới có thể dựng thẳng ngọn cờ giữa một phố cái gì cũng thiếu chỉ không
thiếu quán ăn này, từng người từng người lấy ra mị lực độc đáo của quán
nhà mình hấp dẫn thực khách có mới nới cũ.
Giang Tri lập tức điên cuồng gật đầu đồng ý, cùng nhau băng qua bao cao ốc, cùng nhau vượt qua ngàn con đường, đi đến khu phố bên cạnh. Đi qua một tiệm trà sữa xếp
hàng rồng rắn lên mây, Thời Nghiêu dừng lại: "Anh mua cho em ly trà sữa
nhé?" Hắn đã dùng thức hải dò tìm rồi, trà sữa nhà này nổi tiếng nhất,
cũng không trách tại sao nhiều người xếp hàng đến vậy.
"Thật
nhiều người nha." Kỳ thật Giang Tri cũng thèm, dù sao bình thường ở nhà
anh chỉ có thể tự nấu hồng trà sữa cho đỡ thèm, nhưng mấy viên trân châu đen đen bóng bóng dai dai kia mới là linh hồn của trà sữa nha!
"Không sao, chúng ta cứ mua rồi đi sang chỗ khác mua đồ ăn vặt sau." Thời
Nghiêu nắm tay anh đi tới chỗ xếp hàng, hai phút sau cuối cùng cũng đến
lượt bọn họ.
Giang Tri chọn một ly trà sữa ô long lớn, ngọt và
đá, Thời Nghiêu chọn một ly trà bốn mùa kem phô mai, lúc trả tiền, Giang Tri còn chưa kịp lấy quang não ra quét, đã thấy Thời Nghiêu nhanh tay
dành trả. Giang Tri chỉ có thể khẽ cười, bọn họ lấy số thứ tự đi tiếp
lên trước.
"Sắp đến giờ cơm rồi, em có muốn ăn gì không?" Thời
Nghiêu dẫn anh đi qua mấy cái cửa hàng, nào là miến khoai lang chua cay, sủi cảo Đông Bắc, phá lấu, bún ốc, mỳ nước kway teow, cháo hải sản, v.v có thể nói là mỹ thực khắp nam bắc hội tụ. Lúc này đã lục tục có học
sinh ra ăn cơm, đủ loại mùi thơm oánh nhau loạn xà ngầu trên đường phố,
khiến người ta ngứa ngáy tay chân.
"Ăn vặt!" Giang dạo khu phố ẩm thực này, quả thật không thầy dạy cũng hiểu, bất kỳ nơi nào dù không
thân không quen đến đâu cũng có thể tìm được đồ ăn ngon.
Vốn định dẫn anh đi khám phá các cửa hàng có đánh giá cao, Thời Nghiêu lại phát
hiện Giang Tri y chang máy dò tìm mỹ thực hình người, ngược lại thành
anh nắm tay hắn dẫn đi khắp nơi tìm đồ ăn vặt. Đi dạo một vòng, hai
người đều cầm đầy đồ ăn, Giang Tri cắn hai miếng bánh trứng gà hongkong
khoai lang tím, mềm béo thơm ngọt, anh đưa sang người bên cạnh, nhìn một cái, Thời Nghiêu chú ý tới liền nhẹ nhàng cắn một miếng bánh trứng gà
trà xanh rồi cũng đưa qua đút anh một miếng.
"Ăn ngon lắm, anh
cũng nếm thử cái của em đi." Thời Nghiêu nghe vậy, nghiêng người cúi
đầu, cũng nếm thử vị khoai lang tím của Giang Tri, dáng vẻ thong thả ung dung thưởng phức miếng bánh vô cùng mê người.
Rốt cuộc Giang Tri cũng phát hiện lý do vì sao mấy cặp đôi cứ thích chia sẻ đồ ăn với nhau như vậy, cái cảm giác đút ăn này... thật sự rất không tồi.
Hai
người quay lại tiệm lấy trà sữa, Giang Tri muốn nếm thử hết các loại đồ
ăn, vì thế hai người đi đến mấy cửa tiệm khác nhau, mua takeaway mang
đến bàn ăn công cộng, bày đầy tràn cả một bàn lớn. Lúc này, cho dù hai
người có dùng thuật che mắt, những người khác cũng không nhịn được phải
liếc qua nhìn, tuy nói là thanh niên trẻ khoẻ, nhưng số lượng món ăn
trên bàn nhìn kiểu nào cũng thấy hơi lố lố. Miến khoai lang chua cay đỏ
rực bóng bẩy, hàu chiên trứng vàng ươm thơm nức, lẩu Oden đầy ngập,
khoai tây lát và combo gà cùng khoai tây chiên......
Thời Nghiêu
ăn một miếng miến khoai lang phải dừng lại uống một ngụm trà sữa, miến
khoai lang dùng trong này là loại dày, nấu chín thì trở nên trong hơi
đục, lại bị nước dầu cay nhuộm đỏ rực, nhai dai dai rất đã miệng, kết
hợp với giá trụng giòn giòn, hương vị phải nói là vi diệu. Nhưng cũng
quá tê cay đi, phần của hắn chỉ là hơi cay, nhưng khổ nỗi "hơi cay" của
mỗi tiệm lại chẳng đồng nhất. Còn phần cay kia của Giang Tri đã bị anh
đánh chén trong sung sướng, đôi môi bóng bóng hồng hồng như đánh son,
vừa cay vừa sảng khoái. Trà sữa ngọt lịm cũng không thể lấn át độ cay
tê, Thời Nghiêu ăn thêm 2 gắp rồi buông đũa, ôm ly trà sữa yên lặng hút
vài hơi.
"Ui trời, anh đừng ăn nữa, mặt đỏ hết cả rồi, cay lắm
đúng không anh? Trà sữa cho anh này, miến cứ để em xử giúp anh cho."
Giang Tri ngẩng đầu lên từ sự hưởng thụ, nhìn thấy Thời Nghiêu bị cay
đến hốc mắt đỏ bừng, còn hơi ươn ướt, gương mặt cũng đỏ rực vì cay, bèn
dở khóc dở cười. Anh đưa ly trà sữa của mình qua, bưng tô miến trước mặt Thời Nghiêu lại, đặt trước mặt mình.
"Tê rần rồi." Thời Nghiêu hút một ngụm trà sữa, cuối cùng mới có thể mở miệng hít khí nói chuyện.
"Anh ăn món này đi." Giang Tri đưa cho hắn một phần bánh cuốn trứng chảy,
thầm dặn lòng từ nay về sau sẽ không cho hắn ăn đồ cay nữa, đồ cay ở nhà được gia giảm nên hắn mới tạm nói là ăn được, còn món cay Tứ Xuyên bên
ngoài có thể nói là chơi tất tay đó.
Ăn hết một lượt, hai người
ngồi nghỉ một lát lại tiếp tục đi dạo. Bọn họ đương nhiên sẽ không giống người thường no đến vịn tường mà đi. Lần này hai người đi chơi khu giải trí dưới lòng đất, Giang Tri không hiếu động nhưng cũng chơi đến hăng
say, chơi bắn súng, đấu vật mô phỏng cùng đỉ các trò chơi muôn hình vạn
trạng, chơi một hơi hết cả buổi. Bọn họ ăn cơm tối bên ngoài xong mới
quay về nhà, Thời Nghiêu sau khi tính tiền, quay lại còn ôm theo một bó
hoa lớn, cũng không phải hoa hồng đỏ thẫm diễm lệ, mà là một hoá hoa
tổng hợp màu sắc tươi tắn, bó hoa được gói theo phong cách trẻ trung vô
cùng xinh đẹp.
"Cảm ơn Thời Nghiêu!" Giang Tri có chút cảm thấy ngoài ý muốn, ngạc nhiên hạnh phúc nhận lấy bó hoa, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
"Xuân này hoa trong sân còn chưa nở, đợi sang năm anh sẽ tặng nguyên một vườn hoa cho em." Thời Nghiêu nghiêm túc nói.
Giang Tri nhớ tới việc hắn xử lý dọn dẹp sân khoảng thời gian trước, không nhịn được cười: "Dạ, em thật mong chờ."
*****
Từ khi Giang Tri nổi đình nổi đám trên internet vị diện, khu bình luận
cùng tin nhắn trong Chuyên mục mỹ thực linh thiện của phòng livestream
cũng nháy mắt tăng gấp nhiều lần. Anh dùng thần thức lướt qua tin tức
cũng mất đến cả ngày mới xem hết toàn bộ.
Trong đầu Giang Tri tức thời tiếp nhận quá nhiều thông tin, anh ngơ ngẩn ngồi tiêu hoá xong mới hỏi: "...... Thời Nghiêu, anh có biết vị diện nào có thể thoát li mối
ràng buộc với đồ ăn không?"
Thời Nghiêu nghĩ nghĩ nói, "Có, nhưng những vị diện như vậy rất ít, cư dân nơi đó không cần ăn cơm, cũng
không cần dịch dinh dưỡng để duy trì trạng thái sinh mệnh hình 'người.'
Bọn họ cũng không được coi là con người chân chính, chỉ là một chuỗi số
liệu mà thôi."
Số liệu tập hợp thành người thoạt nhìn không quá
khác với con người bình thường, nhưng bọn họ không có thật sự chết đi,
thậm chí sau khi trải quá tai nạn xe cộ, hoả hoạn này kia, ngày tiếp
theo vẫn sẽ lông tóc đầy đủ như cũ, không chút hao tổn gì bước ra khỏi
nhà. Nhưng sinh mệnh bọn họ vẫn có ngày chấm dứt, đó chính là ngày số
liệu dị thường bị thanh trừ. Giang Tri như suy tư gì đó, gật gật đầu,
không bận lòng mấy bình luận kỳ quái vừa gặp được trong khu bình luận
nữa, ngược lại suy xét kế hoạch tiếp theo.
Hôm nay trong [Chuyên
mục mỹ thực linh thiện] có một số không giống người bình thường nhắn, vị ngôi sao kia muốn xin Giang Tri giúp đỡ. Tinh cầu của bọn họ có đất có
nước, có hoàn cảnh thích hợp cho thực vật sinh sống, nhưng bởi vì động
thực vật trên tinh cầu quá quái đản, rõ ràng khi kiểm tra đo lường không hề phát hiện độc tố, nhưng sau khi ăn vào lại bị trúng độc. Giờ mọi
người ăn gì cũng nơm nớp lo sợ, bởi vì không ai biết lỡ ăn rồi có đi
ngắm gà khoả thân luôn hay không.
Như vậy đã vài thập niên, bọn
họ đều vô cùng cẩn thận tìm kiếm chắt lọc vật chất không độc từ thực vật để chế tạo dịch dinh dưỡng hoặc viên dinh dưỡng nhằm duy trì sự sống.
Mà nguyện vọng của bọn họ chính là muốn nhờ Streamer giúp bọn họ, dạy
bọn họ cách phân biệt đồ nào có thể ăn, đồ nào không.